Chương 317: Hàn Tô, cậu bắt nạt tớ

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 17:01:33

Sáng ngày hôm sau, Tô Bạch và mọi người vừa ăn sáng xong, liền nhìn thấy Khương Hàn Tô tới. "Là Hàn Tô à! Con ăn sáng chưa?" Tô Sắc hỏi. "Con ăn rồi dì, dì Tô, hôm nay con tới là muốn giúp một ít việc." Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch mỉm cười, câu nói này rất hay nha. Cô ấy không nói là mẹ cô ấy kêu cô ấy đến, cũng không nói mọi người hẳn là đang thiếu người. Nếu như nói mẹ cô ấy kêu cô ấy tới, có nghĩa là cô ấy không muốn đến đây, còn nếu như nói mọi người hẳn là đang thiếu người, có nghĩa là chuyện tổ chức tang lễ của cả nhà dì út không có ai đồng ý đến giúp đỡ. Chỉ nói con đến đây giúp một ít việc, ý tứ rõ ràng, nhưng cũng không có làm mất mặt mũi của cả nhà dì út. Vì thế, câu nói này rất hay! Nhưng Tô Bạch vui vẻ cũng không phải vì cái này. Bởi vì Tô Bạch biết tính tình của dì út, cho dù Khương Hàn Tô có nói thẳng là nhà mọi người đang thiếu người, dì út cũng sẽ không vì thế mà tức giận. Bởi vì không có người đến làm tang lễ, cũng không phải nói danh tiếng nhà bọn họ ở trong thôn không tốt, mà là vì người nằm trong quan tài chính là Vương Đại Nghĩa. Làm tang lễ cho Vương Đại Nghĩa, đừng nói là nhà bọn họ, bất kỳ một nhà nào ở Khương Tập, đều sẽ không có bao nhiêu người đến hỗ trợ. Tô Bạch sở dĩ vui vẻ, là bởi vì Khương Hàn Tô nói không giống như những gì cô ấy nói với hắn ngày hôm qua. Đây là có liên quan đến một giọt máu đào hơn ao nước lã, ở cùng Tô Bạch, Khương Hàn Tô tự nhiên có sao nói vậy, sẽ không giống như khi nói chuyện với dì út, cô ấy phải nói chuyện khéo léo, không làm mất lòng với mọi người. "Không cần con đến đây giúp đâu, nhà của dì không thiếu người." Tô Sắc nói. "Con biết, nhưng con không quan tâm nhà dì có thiếu người hay không đâu dì, con đến là để giúp đỡ. Năm đó, nếu không có dì, Hàn Tô có thể còn sống đến hiện tại hay không còn không biết được." Khương Hàn Tô nói. "Con có rất nhiều việc phải làm ở kỳ nghỉ đông, con hẳn là không thiếu bài tập về nhà để làm." Tô Sắc nói. "Bài tập của kỳ nghỉ đông con đã làm xong hết khi con vừa về đến nhà rồi dì." Khương Hàn Tô nói. Tô Sắc có chút đau đầu, với tính tình của con bé này, con bé muốn đến giúp đỡ, mình rất khó khuyên nó quay trở về. Cô bé này có bao nhiêu sự bướng bỉnh, mình từng nhìn thấy qua rồi. Nhưng làm tang sự, phần lớn đều là việc nặng, những công việc này sao có thể để một cô gái tài giỏi như con bé làm được. Thêm nữa, dù con bé làm được, Tô Sắc cũng không thể để cho con bé đi làm! "Như vậy đi, Hàn Tô, nếu con thật sự muốn giúp đỡ, con đi cùng với Tô Bạch đi, vừa hay lát nữa Tô Bạch sẽ đi cùng với chú Vương của con đi lên trên trấn mua hàng mã." Tô Sắc nói. Bà biết mối quan hệ giữa Tô Bạch và Khương Hàn Tô, để Khương Hàn Tô đi theo Tô Bạch, theo như mình hiểu Tô Bạch, hơn nữa có Vương Thuyền ở đó, chắc chắn sẽ không để cho Khương Hàn Tô đi làm mấy việc nặng. Mặt khác, Tô Sắc có chút tâm tư nhỏ, tuy bà biết Lâm Trân phản đối chuyện của Tô Bạch và Khương Hàn Tô nên hai đứa rất khó đi chung với nhau, nhưng nếu Tô Bạch theo đuổi được Khương Hàn Tô rồi, nói không chừng thằng nhóc có thể giải quyết ổn thỏa chuyện mẹ vợ tương lai? Thật ra, theo cách nhìn của Tô Sắc, theo đuổi được Khương Hàn Tô tuyệt đối còn khó khăn hơn nhiều việc giải quyết ổn thỏa chuyện Lâm Trân. Tô Sắc trước đây rất giống Lâm Trân, đều chưa từng nghĩ qua sẽ có người nào đó theo đuổi được Khương Hàn Tô khi con bé còn là học sinh. "Nói là không giúp con, đến cùng vẫn là nói lời sắc bén nhưng tấm lòng như đậu hũ." Tô Bạch nghe xong, cười và đưa cho dì út một viên kẹo. Tâm tư của dì út mình, hắn sao có thể không rõ được. "Cho cậu kẹo sợ nói là bắt nạt cậu, cậu muốn ăn thì tự cầm ăn đi, tớ không cho cậu đâu." Tô Bạch nói với Khương Hàn Tô. "Tớ chưa từng nói muốn ăn." Khương Hàn Tô nói. "Sao thế? Hàn Tô, có phải là Tô Bạch bắt nạt con không? Con nói với dì đi, dì giúp con dạy hắn." Dù sao cũng là người từng trải, Tô Sắc có thể cảm giác được giữa hai đứa nó có mâu thuẫn. Nếu không thì một người luôn nuông chiều Khương Hàn Tô như Tô Bạch, làm sao có khả năng nói ra mấy lời như vậy. Tô Bạch nói mấy câu này, lấy tính tình của Khương Hàn Tô, nhất định không cầm kẹo trên bàn. Tô Sắc nói xong, quay sang tức giận nói với Tô Bạch: "Sao con giống như một đứa trẻ con vậy?" Hàn Tô là một đứa bé ngoan, Tô Bạch theo đuổi được mà còn không biết quý trọng, thằng nhóc này đang làm gì đây? Tô Sắc lúc này thực sự tức giận muốn đánh Tô Bạch một trận. "Dì út, con mới mười bảy tuổi thôi, còn không phải là trẻ con sao?" Tô Bạch cười nói. Tô Sắc sững sờ, đúng vậy, thằng bé mới mười bảy tuổi. Không biết vì sao, bắt đầu từ năm trước gặp lại đứa nhỏ này, bà chưa hề đối xử với nó như một đứa trẻ, nhưng tuổi thật của nó đúng là chỉ mới mười bảy thôi! "Dì Tô, cậu ấy không bắt nạt con, hơn nữa, hơn nữa con cũng không thích ăn kẹo." Khương Hàn Tô nói. "Hừ, nói dối." Tô Bạch nghe xong, hừ một tiếng nói. Khương Hàn Tô mím mím môi, không nhịn được đi tới trực tiếp đạp một cước lên chân hắn. Đâu có ngờ Khương Hàn Tô vừa đạp xuống xong, Tô Bạch trực tiếp kêu to nhảy lên. "Dì út, dì nhìn thấy rồi đấy. Hàn Tô, cậu ấy bắt nạt con, dì phải làm chủ cho con!" Tô Bạch ngồi xổm xuống, che chân và oan ức nói. "Đạp con là đáng đời con, Hàn Tô, đi, lại đi đạp nó thêm vài cái nữa để xả giận." Lấy nhãn lực của Tô Sắc, nếu như không nhìn ra Tô Bạch là đang giả vờ, vậy bà sống uổng phí mấy năm trời rồi. Nhưng có Tô Sắc ở đây, Khương Hàn Tô nào còn dám đi đạp Tô Bạch thêm nữa! Nếu như vừa nãy cô ấy biết lúc đạp Tô Bạch, Tô Bạch sẽ la to để Tô Sắc biết, Khương Hàn Tô dù có như thế nào cũng sẽ không đi đạp. Tô Sắc dù sao cũng là dì út của Tô Bạch, Khương Hàn Tô bây giờ chỉ biết đỏ mặt đứng im tại chỗ, không biết nên làm thế nào mới tốt. Mình đạp hắn rõ ràng không đau, la to làm gì cơ chứ, lần này để dì Tô nhìn thấy rồi, đúng là xấu hổ mà. Mình rõ ràng là người con gái điềm đạm và dịu dàng ít nói, cái đạp này sẽ không để cho dì Tô cảm giác mình là kiểu người con gái bạo lực chứ? Khương Hàn Tô cắn cắn môi, càng nghĩ càng hối hận. Nhìn thấy Khương Hàn Tô cúi đầu giống như một con ngỗng ngốc ngếch, Tô Bạch đi tới, ngồi xổm xuống lấy tay nâng mặt mình lên nhìn cô ấy, hắn có thể nhìn thấy một người con gái xinh đẹp say lòng người, thấy cô ấy cắn môi, khuôn mặt lộ ra dáng vẻ hối hận, đúng là rất thú vị nha! Thấy Tô Bạch ngồi xổm xuống nở nụ cười nhìn cô, Khương Hàn Tô có chút tức giận lườm hắn một cái. Nếu không có dì Tô ở đây, cô thật sự rất muốn đến bấm eo của hắn một cái. Mình như thế này, không phải đều là do hắn ban tặng hay sao? Kết quả bây giờ còn đến cười nhạo mình. Đúng là, đáng ghét đến cực điểm! Tô Bạch đứng dậy cười nói: "Thật xinh đẹp, suýt chút nữa là tớ không khống chế được muốn lấy sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của cậu rồi." "Ngày hôm qua, tớ còn tưởng rằng ván cược này dễ thắng, nhưng nếu như tớ luôn ở bên cạnh cậu, ván cược này, đúng là không dễ thắng lắm. Trước đây, mỗi lần thấy thích là bất cứ lúc nào tớ đều có thể đưa tay sờ một chút. Nhưng bây giờ dù có thích, lại chỉ có thể nhìn, mà không thể bất cứ lúc nào cũng đưa tay lên sờ được. Nói thật, tớ thật sự rất khó chịu. Nhưng nếu như không thể sợ mặt cậu được, vậy chỉ có thể sờ mặt tớ cho đỡ thèm thôi." Tô Bạch nói xong, dùng tay xoa xoa gò má anh tuấn của mình. "Hừ, đây chính là tiền đặt cược mà cậu đồng ý, trước khi tớ chưa đưa ra câu trả lời, cậu không thể sờ được." Khương Hàn Tô hừ nhẹ nói. "Đượcj, không sờ thì không sờ." Tô Bạch cười nói. Không bao lâu, Vương Thuyền từ trong nhà đi ra. "Tiểu Mộng, ăn cơm xong chưa? Ăn cơm xong rồi thì chúng ta bắt đầu đi thôi." Vương Thuyền nói. "Đúng rồi, Hàn Tô cũng đi với hai người." Dì út đem chuyện của Khương Hàn Tô kể cho Vương Thuyền nghe một lần. "Được rồi, Hàn Tô, con có thể đi cùng tiểu Mộng, hai người các con làm việc cùng nhau, quả thật có thể bớt không ít việc, có câu nói vợ chồng phối hợp, làm không biết mệt." Vương Thuyền cười nói. "Anh mau lái xe đi đi." Khuôn mặt Tô Sắc đanh lại, nói. Tô Bạch: ". . ."