Chương 259: Hoa

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:29:57

Trời mưa bên ngoài so với sự tưởng tượng của Tô Bạch còn lớn hơn nhiều. Tô Bạch che dù, nắm tay Khương Hàn Tô, hắn có thể nhìn thấy rõ nước mưa từ trên dù rơi xuống ào ào. May là dù lớn, bằng không quần áo của hai người đã sớm bị nước mưa làm cho ướt sũng rồi. Nhưng che dù, cùng với nắm tay Khương Hàn Tô đi dưới trời mưa là một cảm giác rất tuyệt vời. Đương nhiên, nếu như mưa có thể nhỏ hơn một xíu thì tốt hơn. Tô Bạch thích trời mưa, đặc biệt thích những lúc một mình đi dạo chậm rãi dưới cơn mưa. Mưa phùn rơi ở trên mặt, nhẹ nhàng, mát lạnh và rất thoải mái. Bầu trời âm u, mặc dù là buổi chiều, nhưng trong ngõ không có bao nhiêu ánh sáng. Khương Hàn Tô dùng điện thoại di động giúp Tô Bạch chiếu sáng đường đi, hai người dựa vào nhau, chậm rãi đi về phía trước. Đường trong ngõ không dễ đi, có vài chỗ gập ghềnh và nước đọng tương đối nhiều. Khương Hàn Tô sợ đạp trúng nước, làm bẩn váy và giày nên vô cùng tập trung đi. Cô cầm điện thoại di động chỉ chỉ từng chỗ, gặp phải nơi có nước đọng liền nhắc nhở Tô Bạch đi đường vòng qua. Nhưng vẫn có một vài nơi không thể lách qua được. Phía trước xuất hiện một vũng nước đọng chặn ngay lối đi của họ. Khương Hàn Tô nhìn qua Tô Bạch, tội nghiệp hỏi: "Làm sao bây giờ?" Tô Bạch mỉm cười, đem dù đưa cho cô, nói: "Cái này quá đơn giản? Tớ cõng cậu đi là xong? Con ngõ này không dễ đi, tớ cõng cậu đi ra khỏi ngõ thì cậu có thể xuống đi bình thường." Tô Bạch mang dép nên không sợ vũng nước đọng trong hố. Khương Hàn Tô nhìn đôi dép Tô Bạch mang, nói: "Vậy vì sao vừa rồi cậu không cõng tớ đi, nếu vừa rồi cậu cõng tớ đi thì giày đã không bị dính nước." Cô đi từng bước rất cẩn thận, nhưng trời mưa quá lớn, nước đọng trên đất lại nhiều như vậy, vẫn có không ít nước bắn lên giày của cô. Tô Bạch nặn nặn khuôn mặt của cô, cười nói: "Tớ muốn cõng cậu rồi, nhưng vừa nãy nhìn thấy cậu một đường chỉ chỉ chỏ chỏ, dáng vẻ líu ra líu ríu rất đáng yêu nên mới không cõng cậu đi." Bởi vì Khương Hàn Tô từng trải qua năm tháng cơ cực, lúc ở cùng cô ấy, Khương Hàn Tô rất ít khi để lộ dáng vẻ của một cô gái bình thường, cô thích yên tĩnh, thích sự tĩnh lặng, bởi vậy đặc biệt ít nói. Vì thế, hiếm khi nhìn thấy hình ảnh nắm tay cô ấy và nghe cô ấy nói cả chặng đường. Thật ra, lúc này mới thật sự giống một đôi tình nhân. Cho nên Tô Bạch rất hưởng thụ, nếu không thì lúc cả hai đi ra cửa, Tô Bạch liền cõng cô ấy rồi. Cô ấy nhẹ như vậy, lại chỉ cõng cô ấy đi ra khỏi con ngõ, nó không tốn bao nhiêu sức lực. "Ai líu ra líu ríu cơ chứ? Tớ không líu ra líu ríu đâu." Khương Hàn Tô nói. "Ừ, cậu không có, tiểu Hàn Tô nhà ta làm sao có thể là một cô gái líu ra líu ríu được đây." Nói xong, Tô Bạch ngồi xổm xuống. Khương Hàn Tô mím mím môi, đi tới nằm nhoài trên lưng Tô Bạch. "Ôm cổ của tớ." Tô Bạch nói. "Ừm." Khương Hàn Tô đỏ lên một chút, nhưng vẫn nghe lời Tô Bạch dùng tay ôm cổ hắn. Tô Bạch nâng đùi cô và cõng cô lên. Tô Bạch cõng cô ấy trên lưng đi tới chỗ vũng nước đọng, hắn như là một đứa trẻ dùng sức đạp nước. Chỉ nghe bành một tiếng, nước đọng bắn tung toé xung quanh. "Đừng nghịch nữa, cậu sẽ làm bẩn quần áo của cậu đấy." Khương Hàn Tô nói. "Trong nhà có máy giặt, bẩn thì giặt thôi." Tô Bạch nói. "Cái đó cũng cần điện." Khương Hàn Tô nói. "Được, vậy tớ không đạp nữa." Tô Bạch cười nói. Thật ra, sống hai kiếp người, Tô Bạch rất hiếm khi có tính trẻ con giống như ngày hôm nay. Kiếp trước, hắn gần như không có tính cách trẻ con, chỉ tới kiếp này, từ khi gặp lại Khương Hàn Tô, tâm tình được thả lỏng và hắn mới có chút tâm tính thiếu niên. Con người sở dĩ trưởng thành, không nằm ngoài việc có quá nhiều thứ trong lòng. Cái gọi là trưởng thành, cũng chỉ là vì trong lòng tích tụ quá nhiều chuyện, vì thế, bề ngoài mới có vẻ trưởng thành. Khi cuộc sống trở nên mỹ mãn, chuyện mình muốn làm đều thành hiện thực, ai lại không muốn là một thiếu niên đẹp trai mang một nụ cười tươi rói trên mặt đây. Tô Bạch đời này, bản thân đang cõng người con gái mà mình thích, chuyện mình muốn làm cũng đều thuận buồm xuôi gió, một cuộc sống như thế, không cần phải bắt hắn đi trưởng thành. Cứ sống một cuộc đời tuổi trẻ, thích đi du lịch, đi thưởng thức, đến nhìn ngắm thế giới này là được. Đây chính là sự tuổi trẻ với trái tim rộng mở mà Tô Bạch có được sau khi sống lại, cái này chính là thứ hắn đã mất đi trong kiếp trước. Khương Hàn Tô trên lưng cũng tương tự như thế, chờ đến khi cô ấy thi vào đại học, chờ đến khi cô ấy trả lại hết số tiền còn thiếu Tô Bạch, chờ đến khi cô ấy có năng lực giúp mẹ cô ấy có một cuộc sống thật tốt. Khương Hàn Tô khi đó, tuyệt đối là toả sáng rực rỡ. Hơn nữa, lấy năng lực của Khương Hàn Tô, một cuộc sống như thế, sẽ không quá lâu. Sau khi ra ngõ, Tô Bạch để cô ấy xuống. Tô Bạch nhận dù từ trong tay cô, sau đó hắn chủ động nắm tay Khương Hàn Tô đi về phía trước. Tô Bạch mang theo cô ấy đi một chuyến tới ngân hàng trước, đây không phải là thời đại không dùng tiền mặt như của thế hệ sau này. Vào năm 2013. ăn cơm hay mua sắm thứ gì đó đều cần tiền mặt. Tô Bạch lấy chút tiền, sau đó đến cửa hàng di động mua một chiếc điện thoại di động và làm thêm thẻ sim điện thoại rồi mới rời đi Sau khi làm xong những thứ đó thì cũng đã hơn năm giờ chiều. Khi trở về, mưa nhỏ đi rất nhiều. Thế là, Tô Bạch mang theo Khương Hàn Tô đi dạo một vòng bên ngoài. Có nhiều người đi chơi trong kỳ nghỉ, mặc dù là trời mưa, một vài con phố ăn vặt vẫn đông đúc. Tô Bạch mang theo Khương Hàn Tô đi tới phố ăn vặt mua chút đồ ăn, cả hai người vui chơi ở đây đến hơn tám giờ tối mới trở về. Lúc này, mưa đã tạnh hẳn. Khương Hàn Tô không có đi theo Tô Bạch về ngõ Hạnh Hoa, cô khăng khăng muốn về ký túc xá trường học ngủ. Tô Bạch cũng không có ép cô, sau khi trải qua chuyện năm ngoái, Khương Hàn Tô không dám ở lại qua đêm với Tô Bạch nữa. Mặc dù là hai người không có làm chuyện gì quá đáng, nhưng nếu như bị ai đó nhìn thấy thì vài lời nói bóng nói gió bị truyền đi sẽ không hay cho lắm. Bởi vì, một người con gái ở lại qua đêm nhà người con trai khác, khó tránh khỏi chuyện bị người khác hiểu lầm. Sau khi đưa Khương Hàn Tô quay trở về trường, Tô Bạch cũng trở về nhà. Ngày mai là mùng một tháng năm, Tô Bạch mang theo cô ấy đi tới các hội chùa địa phương. Sau khi kết thúc ba ngày nghỉ lễ kéo dài đến mùng 1 tháng 5, khi trở lại trường, chỗ ngồi trong lớp được sắp xếp lại dựa theo thành tích học tập của kỳ thi tháng lần trước. Tô Bạch và Khương Hàn Tô chêch lệch điểm khá lớn, theo lý mà nói thì họ không thể ngồi cùng nhau. Nhưng Khương Hàn Tô tự động lựa một chỗ ngồi ở hàng ghế sau và ngồi cùng với Tô Bạch. Học sinh trong lớp học gần như đều biết Tô Bạch là bạn trai Khương Hàn Tô, bởi vậy, việc Khương Hàn Tô ngồi ở hàng ghế sau, họ đều hiểu rõ bản thân không nên đi tới giành vị trí với Tô Bạch. Thứ ba ngày 28 tháng 5 năm 2013. nhằm ngày 19 tháng 4 âm lịch. Hôm nay là sinh nhật Khương Hàn Tô, sau khi kết thúc buổi tự học buổi sáng, mọi người ăn cơm rồi quay trở lại phòng học để tiếp tục học, Tô Bạch cầm một bó hoa tươi trong tay đi vào phòng học. Mặc dù vẫn còn khá sớm trước khi bắt đầu học, buổi tự học buổi sáng cũng chỉ mới kết thúc khoảng 20 phút. Nhưng phần lớn học sinh ban 1 lại ăn sáng rất sớm và quay trở về phòng học tiếp tục tự học rồi. Vì thế, thời điểm Tô Bạch cầm trong tay hoa tươi đi tới phòng học, toàn bộ học sinh trong phòng học đều nhìn thấy hết. Đương nhiên, cũng có một vài người không chú ý đến. Đó chính là Khương Hàn Tô đang cúi đầu làm đề toán. Đối với cô mà nói, có rất ít chuyện khiến cô phải ngẩng đầu chú ý. Bên ngoài gió thổi cỏ lay, vẫn không hấp dẫn được ánh nhìn của cô. Chỉ là, Tô Bạch cầm trong tay một bó hoa tươi đi tới trước mặt cô và lúc nói với cô sinh nhật vui vẻ, cô ngây ngẩn cả người. Khương Hàn Tô nhìn hoa tươi trong tay Tô Bạch, cô giống như một con đà điểu, cả khuôn mặt đỏ bừng nhanh chóng, sau đó cúi đầu xuống còn nhanh hơn tốc độ cúi đầu của đà điểu. Thật ra, từ ngày hôm qua, Tô Bạch đã nói cho cô biết sinh nhật ngày mai, hắn sẽ tặng một món quà cho cô. Khương Hàn Tô còn vì nó mà lo lắng một ngày, lo lắng Tô Bạch tặng quà quá đắt. Thế nhưng, từ trước đến nay cô chưa hề nghĩ tới chuyện món quà Tô Bạch tặng sẽ là hoa hồng. Hoa hồng không quá đắt, nhưng ý nghĩ mà nó tượng trưng thì vô giá. Đương nhiên, đối với Khương Hàn Tô, đây không phải là điều quan trọng nhất. Quan trọng nhất chính là, Tô Bạch ngay trước mặt của nhiều bạn học tặng cô một bó hoa tươi, cô sẽ xấu hổ, hắn có biết hay không? Hoa này, làm sao cô nhận được đây? Đã vậy, cô còn không biết cách từ chối, càng không biết lúc nhận phải làm sao, cô cũng chỉ có thể giống năm đó, giống con đà điểu, đem bản thân giấu đi. Trong thế giới của Khương Hàn Tô, chỉ cần mình không nhìn thấy, vậy thì không có quan hệ gì với mình. Tô Bạch ngồi vào chỗ của hắn, cười nói: "Được rồi, đừng làm đà điểu nữa, nhanh nhanh nhận lấy đi." "Cái gì, liên quan gì đến tớ, cậu mau cầm đi đi!" Nếu như lúc này có người có thể nhìn thấy gò má của cô, sẽ phát hiện cả khuôn mặt cô đều đỏ bừng lên hết rồi. "Thật sự không nhận?" Tô Bạch hỏi. "Không nhận!" Khương Hàn Tô nói. "Hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu, 11 đóa hoa hồng đỏ, tượng trưng cho yêu một người một đời một kiếp. Hàn Tô, đây là lần đầu tiên tớ mua hoa, cũng là lần đầu tiên tớ tặng hoa cho người khác, nếu như cậu không muốn nhận, vậy tớ chỉ có thể ném đi thôi." Tô Bạch nói. "Ném, ném làm gì?" Khương Hàn Tô nhỏ giọng hỏi. "Không ném đi thì để lại làm gì? Giáo viên sắp đến rồi, giáo viên mà nhìn thấy trong tay tớ cầm một bó hoa tươi, tớ nên giải thích thế nào đây?" Tô Bạch nói xong, đứng lên và muốn cầm bó hoa hồng trong tay ném vào trong thùng rác. Nhưng khi hắn vừa đứng dậy, Khương Hàn Tô liền ngẩng đầu lên. Khương Hàn Tô đỏ mặt đưa tay ra, nhỏ giọng nói: "Đưa, đưa tớ."