Hành lang rất yên tĩnh, Tô Bạch vội vã đi tìm.
Khi hắn xuất hiện ở lầu ba và đi tới bồn nước, Khương Hàn Tô đã quay đầu lại.
Khương Hàn Tô mới vừa ngủ dậy, đến cả mặt còn chưa rửa, nhìn qua có chút ngơ ngác và ngốc nghếch.
Sau khi cô nhìn thấy Tô Bạch, dùng tay dụi dụi đôi mắt, sau đó hỏi: "Sao cậu lại đến đây?"
Tiếp đến, cô dường như nhớ ra điều gì đó và trợn tròn hai mắt.
"Tô Bạch, đây là ký túc xá nữ sinh!" Cô ấy thẹn quá hóa giận.
Lá gan của hắn quá lớn rồi, dĩ nhiên dám xông vào ký túc xá nữ sinh.
"Là ký túc xá nữ sinh." Tô Bạch gật gật đầu, cười nói: "Nhưng cả tòa nhà này cũng chỉ có mỗi mình cậu là nữ sinh!"
"Chỉ một mình tớ là nữ sinh cũng là ký túc xá nữ sinh." Khương Hàn Tô nói.
Cô vừa mở miệng, kem đánh răng trong cái miệng nhỏ nhắn đã tràn ra một bên chảy xuống khóe miệng.
Tô Bạch đi tới dùng ngón tay lau sạch một ít, cười nói: "Súc miệng trước đi, dáng vẻ này của cậu rất khó coi, người con gái trang điểm vì người yêu có biết hay không?"
Nói khó coi là giả.
Đôi mắt mơ màng buồn ngủ của Khương Hàn Tô thật ra rất đáng yêu.
"Ừ." Khương Hàn Tô nghe xong, vội vàng xoay người, cũng không đi hỏi vì sao Tô Bạch muốn xông vào ký túc xá nữ sinh mà nhanh chóng súc miệng sạch sẽ.
Mới vừa tỉnh dậy, tóc chưa cột, mặt chưa rửa, hẳn là rất khó coi.
Cô thật sự lo lắng Tô Bạch nhìn thấy dáng vẻ này thì sẽ không còn thích cô nữa.
Ngoài miệng nói cái gì mà Tô Bạch vứt bỏ mình, rồi sau đó có thể một đao cắt đứt với hắn.
Nhưng cô làm sao muốn mọi chuyện xảy ra như vậy được?
Chỉ nghĩ đến nó thôi đã thấy khó chịu rồi.
Sau khi Khương Hàn Tô súc miệng xong xuôi, nói với Tô Bạch: "Cậu xuống dưới lầu chờ tớ, tớ đi cột tóc."
"Tớ giúp cậu." Tô Bạch cười nói.
"Không được, cậu đi nhanh đi." Khương Hàn Tô xấu hổ đẩy hắn một cái.
"Được, vậy tớ xuống trước chờ cậu." Tô Bạch cười nói.
Lấy da mặt Khương Hàn Tô, mình có thể đứng ở chỗ này nói chuyện với cô ấy đã không dễ rồi, nếu muốn theo cô ấy vào phòng giúp cô ấy cột tóc. Đó là chuyện trong mơ.
Dù sao nó là phòng nữ sinh, chứ không phải là một địa phương bất kỳ nào khác.
Để Tô Bạch đi vào phòng, Khương Hàn Tô chắc chắn không đồng ý.
Suy cho cùng thì cô ấy vẫn còn chưa đồng ý để hắn làm bạn trai cô ấy.
Tô Bạch đi xuống lầu, tựa vào gốc cây bạch dương chơi điện thoại di động.
Buổi sáng mùa hè là khoảng thời gian thoải mái nhất.
Sáng hừng đông, gió ban mai thổi, rất thoải mái.
Đặc biệt là sau khi gặp được cô bé này.
Tô Bạch ở dưới lầu đợi một lúc, liền nhìn thấy Khương Hàn Tô cột tóc đi xuống.
Trên tóc cô ấy là kẹp tóc bướm xinh đẹp do là Tô Bạch mua cho cô ấy trước đây.
Tô Bạch đi tới trước mặt cô ấy, nhìn cô ấy tinh khiết như bông hoa sen, như được thiên nhiên tô điểm trên khuôn mặt xinh đẹp, hỏi: "Có thể ôm một chút không?"
"Không được." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu.
"Cầm tay thì sao?" Tô Bạch lại hỏi.
"Cũng không được." Khuôn mặt bé nhỏ của Khương Hàn Tô đỏ bừng, cô nhỏ giọng nói: "Đây là trường học."
"Ừ, đây đúng là trường học, nhưng chúng ta đều tốt nghiệp cả rồi." Tô Bạch cười cầm tay cô ấy.
"Lưu manh." Khương Hàn Tô hơi bực bội đánh hắn một cái, sau đó nói: "Cậu cầm thì đã cầm rồi, đi mau đi!"
Hiện tại, học sinh đều đang tự học vào buổi sáng, trong trường học không có mấy người, bị hắn cầm tay rồi, mình giãy giụa cũng không được.
Thế nhưng chờ một lát nữa, đợi đến khi học sinh lớp 7 lớp 8 đến buổi tự học sáng sớm, vậy thì không còn mặt mũi nào đi gặp người khác.
"Đi ra ngoài ăn cơm sáng thôi." Tô Bạch cười nói.
"Cậu muốn ăn gì?" Sau khi rời khỏi trường, Tô Bạch hỏi.
"Ăn gì cũng được." Khương Hàn Tô nói.
"Vậy đi ăn bánh bao chiên, tớ biết cậu thích ăn món này." Tô Bạch cười nói.
Tô Bạch mang theo cô ấy đến phố ăn vặt bên cạnh trường trung học số 1 ở huyện.
Bởi vì trường trung học số 1 còn chưa được nghỉ nên trên phố ăn vặt này vẫn còn rất nhiều hàng quán.
Tô Bạch mang theo Khương Hàn Tô đi vào một tiệm bán đồ ăn sáng, vừa đúng thời điểm bánh bao chiên của họ vừa mới ra lò.
Trường công và tư thục không giống nhau. Những học sinh ở trường trung học học số 1 có thể đến căn tin ăn hoặc cũng có thể ra phố ăn vặt bên ngoài trường ăn.
Có lẽ là vì sự tự do và không cần phải xếp hàng, người đến căn tin trường học ăn không nhiều, phần lớn đều ra ngoài ăn và thường tập trung khoảng hai, ba người.
Mà một vài tiệm bán đồ ăn sáng vì có thể sớm đáp ứng đủ nhu cầu của bọn họ, rất nhiều người thức dậy khoảng hai ba giờ sáng và bắt đầu làm việc.
Nói chung, những món ăn như sủi cảo, bánh bao, bánh quẩy đều được gói trước để bán, bán càng nhiều thì gói càng nhiều.
Mùa hè còn tốt, nhưng vào ban đêm, đó là công việc cực kỳ khó khăn.
"Ông chủ, hai tô súp, ba đồng bánh bao chiên thịt, hai đồng bánh bao chiên chay, cho thêm một đồng tiền tôm đã được lột vỏ bỏ vào một tô súp." Tô Bạch nói.
"Được, các con chờ một chút." Bà chủ cười nói.
Bánh bao chiên dù là chay hay thịt, đều có giá một đồng năm một cái, còn súp thì một đồng năm một tô.
Vì thế, đây là điểm không tốt của những huyện thành nhỏ, nhưng mức chi phí này thực sự quá rẻ.
Trong cửa hàng, bà chủ dùng xẻng xúc hai mươi lăm cái bánh bao chiên, sau đó đặt lên hai cái mâm, bưng đến trước mặt hai người.
Chồng của bà ấy đánh trứng gà, vẩy lên tôm bóc vỏ và ngâm vào hai tô súp.
Sau khi bưng súp lên, Khương Hàn Tô đem một tô có tôm bóc vỏ nhiều đẩy đến trước mặt Tô Bạch, sau đó cúi đầu dùng muỗng uống một hớp canh.
Tô Bạch càng đối xử tốt với cô bao nhiêu, cô càng không biết nên làm sao mới tốt.
Tô Bạch tựa cười như không cười nói: "Tiểu Hàn Tô, cậu cho rằng làm như vậy là tớ không có biện pháp khác đúng không?"
Nhân lúc Khương Hàn Tô bỏ muỗng của mình xuống và ngẩng đầu chớp mắt, Tô Bạch trực tiếp đưa tay bưng tô của cô ấy qua, sau đó dùng muỗng cô ấy đã dùng qua một lần múc một miếng canh uống vào trong bụng.
Khương Hàn Tô chung quy vẫn đánh giá thấp trình độ mặt dày của Tô Bạch.
Cô xấu hổ nói: "Cậu, cái kia, tớ dùng qua rồi."
"Lần trước ăn mì, cậu dùng đũa của tớ, lần này cậu dùng muỗng của tớ?" Tô Bạch cười nói.
"Tối hôm qua, tớ đưa cậu chăn cho cậu, cậu không từ chối, sao bây giờ bỏ thêm một đồng tiền tôm bóc vỏ cậu lại không muốn cơ chứ?" Tô Bạch nghi hoặc hỏi.
"Tiếp tục như vậy sẽ trở thành thói quen, tớ không muốn như vậy." Khương Hàn Tô nói.
Một lần hai lần thì không sao, nhưng sợ nhất chính là trở thành thói quen.
Khi mình đã quen với những điều tốt hắn làm cho mình, đến khi hắn rời đi mình có chịu đựng được không?
Hoặc là có thể chịu đựng được khi hắn đối xử tốt với người con gái khác không?
Mình không chịu đựng được, mặc dù đã trả nợ hết cho hắn toàn bộ, nhưng mình cũng không chịu đựng nổi.
Càng ít rơi vào, mình càng ít chịu tổn thương hơn.
Cô biết tính tình của mình, nếu như rơi vào hoàn toàn và nếu như bị Tô Bạch vứt bỏ.
Như vậy, tổn thương và đau đớn đủ để hủy diệt mình.
Cô bướng bỉnh, nhưng cũng không có nghĩa là bướng bỉnh.
Cô mạnh mẽ, nhưng có thời điểm không phải là sự mạnh mẽ.
Trên đời này, không có ai thật sự mạnh mẽ cả.
Trên đời này, sẽ có người vì một chuyện nhỏ mà phá vỡ trong nháy mắt.
Đối với rất nhiều người, nói chuyện yêu đương một lần, bị tổn thương cũng là tổn thương, ra đi chính là ra đi, một đời người ai mà chưa từng gặp qua vài tên tra nam.
Không gặp được, chỉ là vì bạn không đủ xinh đẹp và không đủ ưu tú, người con gái xinh đẹp và ưu tú mãi mãi không thiếu một người đàn ông như vậy.
Nhưng Khương Hàn Tô, tuyệt đối không phải loại người này.