Tô Bạch đi tới, lau nước mắt trên khóe mắt của cô, cười nói: "Thua? Vì sao phải nhận thua, cậu còn chưa thua mà."
Khương Hàn Tô không hiểu nhìn hắn.
Tô Bạch dùng tay nặn nặn mũi cô, nói: "Hàn Tô, tớ là người thua trước mới đúng, vì tớ còn chưa thừa nhận cậu nhận thua."
Nói xong, Tô Bạch đưa tay kéo cô vào trong lòng, rồi hôn một cái lên môi cô ấy.
"Thấy không, trước đó chúng ta đã giao kèo, tớ không thể đụng vào cậu cũng không thể hôn cậu, bây giờ tớ làm trái giao kèo rồi, tớ mới đúng là người thua cuộc." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Thua cũng được, thắng cũng được, những cái này đều không quan trọng. Mà là, mà là sau này không cho phép cậu đối xử với tớ giống như vừa nãy hai chúng ta ngồi trên xe, dù cho cậu có đánh tớ mắng tớ cũng được, cũng không thể đối xử với tớ giống như vừa nãy được, tớ thật sự cảm thấy rất khó chịu."
"Biết vì sao lại khó chịu không?" Tô Bạch cưng chiều nặn nặn lên khuôn mặt của cô, dịu dàng nói: "Là bởi vì những lần ngồi trên xe trước đây, tớ đều quá tốt với cậu."
"Bắt đầu từ năm lớp 9 chúng ta gặp nhau, từ lúc chúng ta ngồi chung trên một chuyến xe, chúng ta học chung lớp nhiều năm như vậy, đó là lần đầu tiên tớ phát hiện, thì ra cậu phải cùng tớ ngồi cùng một chuyến xe về nhà. Sớm biết như thế, tớ nên là người thứ hai trong lớp đi đến bến để về trong kỳ nghỉ, thậm chí có thể sẽ là người đầu tiên, bởi vì tớ sợ bị cậu phát hiện tớ cố ý muốn cùng cậu ngồi cùng xe, cho nên tớ mới đến bến sớm chờ cậu."
"Đó cũng là lần đầu tiên tớ đối tốt với cậu, sợ cậu đói bụng nên ép buộc cậu đi ăn, bây giờ nghĩ lại rất thú vị. Mà sau mỗi lần nghỉ, chúng ta hầu như đều ngồi chung chuyến xe đi về, mà mỗi lần ngồi chung trên chiếc xe đó, tớ đều không nhịn được muốn đùa giỡn với cậu." Tô Bạch cười nói.
Nhớ lại quá khứ, thật sự có rất nhiều khoảnh khắc đẹp!
Tô Bạch dường như nhớ lại hình ảnh một cô thiếu nữ lạnh lùng và quật cường trôi nổi trên từng trận tuyết rơi lớn năm đó.
"Lần đó ngồi xe cùng cậu đồng hành, là thời gian ở cùng cậu dài nhất trong nhiều năm, dài hơn cả toàn bộ cấp 2." Tô Bạch nói.
Nếu không có kiếp này, thời gian Tô Bạch ở cùng với Khương Hàn Tô chỉ có thể được tính bằng giây trong những năm học cấp 2 ở kiếp trước.
"Cậu khó chịu như vậy, là vì muốn tớ sờ lên mặt cậu, hoặc là muốn tớ gãi gãi lên cái mũi của cậu, đột nhiên phát hiện không được nữa nên bắt đầu cảm thấy khó chịu. Những động tác thân mật này, đều hòa vào trong xương tủy của cậu rồi." Tô Bạch cười nói: "Đột nhiên phát hiện chúng ta thật là ngu ngốc, chúng ta vì sao phải đánh cược cái này cơ chứ? Không phải chúng ta đang lưỡng bại câu thương, dằn vặt lẫn nhau hay sao?"
"Nhưng bây giờ không sao nữa rồi, tớ lại có thể làm những thứ này, hơn nữa trên đời này cũng chỉ có mỗi mình tớ mới có thể làm như thế." Tô Bạch nói.
"Đương nhiên chỉ có một mình cậu làm như thế." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
Bởi vì câu ngọt ngào này, lại do cô chủ động nói ra, khiến cô không khỏi đỏ mặt lần nữa.
Vẫn là cô gái dễ ngại ngùng nha!
Nhưng Khương Hàn Tô như vậy, mới khiến người ta dễ động lòng nhất hay sao?
Nếu cô ấy nói đó là bắt nạt cô ấy thì cứ xem nó là bắt nạt đi, chồng bắt nạt vợ, chẳng phải là chuyện cực kỳ hiển nhiên sao?
Hơn nữa, chỉ cần mình biết cô ấy không phải đang tức giận thật sự là được, cần gì phải tính toán so đo làm gì.
Đúng là mình trong lúc mơ mơ hồ hồ không biết mình đang làm những gì.
Mình thực sự trọng sinh rồi, thời gian nhiều rồi, lại đem bạch nguyệt quang trong lòng mình theo đuổi được rồi, nên bắt đầu gây ra chút sóng gió rồi.
Mình thích sự ngại ngùng của cô ấy, nhưng có thời điểm lại không muốn cô ấy ngại ngùng như vậy.
Bản thân mình đang tự mâu thuẫn với lòng mình, người cần thay đổi phải là mình mới đúng
Thực tế, dù có ngàn vạn lời muốn nói, vẫn là do mình không kiên nhẫn.
Đối với Khương Hàn Tô, cô ấy mới mười bảy tuổi, có một số việc không thể gấp gáp được.
Nhưng độ tuổi chân thật của Tô Bạch đã rất lớn, tự nhiên là có dục vọng của mình.
Thực tế, nếu hắn không gặp được Khương Hàn Tô hoặc là chưa theo đuổi được Khương Hàn Tô thì may ra. Khi Tô Bạch không tìm được người con gái mình thích, hắn đối với chuyện ấy không nổi lên ham muốn dục vọng quá mức. Ở kiếp trước, không, trước khi trọng sinh, Tô Bạch cũng đã độc thân mấy năm rồi, nhưng từ khi gặp được Khương Hàn Tô, theo đuổi cô ấy và người con gái mà mình thích ấy đã ở bên cạnh mình. Hơn nữa còn xinh đẹp như vậy, thỉnh thoảng còn đáng yêu như thế, làm trái tim hắn rung động, muốn nói không có ham muốn là chuyện không thể.
Nhưng độ tuổi của Khương Hàn Tô vẫn còn quá nhỏ, hơn nữa thân thể lại yếu, Tô Bạch cũng chỉ có thể chịu đựng.
Tô Bạch thầm nghĩ, bản thân không thể làm những chuyện ấy, muốn thỏa mãn thì dùng tay là được. Phóng thích dục vọng không cần thiết phải làm chuyện ấy, dùng tay vẫn được!
Nhưng da mặt Khương Hàn Tô quá mỏng, bởi vậy, Tô Bạch mới muốn Khương Hàn Tô bớt đi sự xấu hổ. Bởi vì chỉ có như vậy, những dục vọng mình tích lũy hơn hai năm nay mới có thể dựa vào những thủ đoạn khác nhau để phóng thích ra ngoài, nhưng hiện tại nhìn lại, muốn thành công, có hơi khó à!
Chỉ mới mười bảy tuổi, còn một năm cuối cùng nữa thôi.
Mình đã chịu đựng được hai năm rồi, chịu đựng thêm một năm nữa thì có làm sao?
Chịu đựng!
Cố gắng chịu đựng!
Chỉ là câu nói ngọt ngào vừa rồi của Khương Hàn Tô, cùng với khuôn mặt ửng hồng xinh đẹp khi nói câu nói ấy, suýt chút nữa phá vỡ lớp phòng ngự của Tô Bạch.
"Sau này, cậu cố gắng đừng nói mấy lời ngọt ngào với tớ." Tô Bạch nói.
"Cậu còn đang tức giận sao?" Khương Hàn Tô oan ức hỏi.
"Không có." Tô Bạch nói.
"Chỉ là mấy câu yêu thương thế này, tớ liền bị rung động, muốn làm vài chuyện không tốt." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô còn tưởng rằng hắn nói chuyện không tốt, là đang nói đến chuyện hôn môi hoặc hôn khuôn mặt ở trên đường, thế là khuôn mặt cô ửng đỏ nhỏ giọng nói: "Thật ra, cậu, nếu cậu muốn hôn thì có thể hôn, nhưng, thế nhưng, tớ có thể nhắm mắt lại trước không?"
Có rất nhiều người trên con phố này, Khương Hàn Tô không dám làm mấy chuyện chuyện thân mật đó khi có nhiều người vây xem.
Nhưng vì để cho Tô Bạch nguôi giận, cô sẽ nhắm mắt lại và có thể thử một lần.
Vừa mới nghe hắn nói cùng cậu ngồi chung xe ở lần đấy, là thời gian ở cùng cậu dài nhất trong nhiều năm qua, còn dài hơn cả cấp 2, làm sao cô có thể không rung động được đây?
"Người con gái rơi vào lưới tình nhìn rất đáng yêu nha, nhưng người con gái rơi vào lưới tình cũng rất ngốc nghếch. Đây là Khương Tập, xung quanh lại nhiều người như vậy, cậu không sợ đến lúc đó có ai đó nhận ra cậu à?" Tô Bạch nhéo nhéo cái mũi cao của cô và nói.
"Đúng rồi, nơi này là Khương Tập, sẽ bị người nhìn thấy." Khương Hàn Tô sực tỉnh nói.
"Được rồi, sắp đến bốn giờ rồi, chúng ta mau trở về thôi. Thời gian này mẹ vợ cũng sắp trở về rồi. Nếu ngày hôm nay bà ấy phát hiện chuyện cậu đi cùng với tớ lên thành phố, dù cho bà ấy biết chúng ta đi là vì công việc, cũng phải lột mất một lớp da của tớ đó." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô dùng nắm đấm đánh hắn một cái, nói: "Không cho phép cậu nói mẹ tớ như vậy, mẹ tớ không có hung dữ, mẹ tớ sẽ không lột da cậu."
"Sẽ không lột da người, nhưng sẽ ăn người." Tô Bạch cười và sờ lên khuôn mặt trắng mịn xinh đẹp của cô, sau đó chạy đi.
"Cũng sẽ không ăn người đâu!" Khương Hàn Tô bất mãn nói với Tô Bạch, rồi đuổi theo hắn.
Tô Bạch đi đến trước một quán nhỏ, đây là nơi bán đèn lồng, lồng đèn giấy, lồng đèn điện, đèn Khổng Minh, không thiếu thứ gì.
"Ông chủ, đèn Khổng Minh này bán thế nào?" Tô Bạch hỏi.
"Năm đồng một cái." Lão bản nói.
"Dạ cho con hai cái." Tô Bạch nói.
Lúc này, Khương Hàn Tô chạy tới, Tô Bạch thuận thế đưa tay ôm lấy vòng eo của cô.
"Cậu mua gì vậy?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Tớ mua hai cái đèn Khổng Minh, chờ ngày đầu năm mới, từng người chúng ta thả đèn Khổng Minh, sau đó cùng nhau ước nguyện. Như vậy, ước nguyện năm mới, nhất định có thể thực hiện." Tô Bạch cười nói.
"Vậy đến lúc đó tớ ước cậu và mẹ tớ thân thể khỏe mạnh là được rồi." Khương Hàn Tô nói.
"Đồ ngốc, làm gì có ai nói ra ước nguyện vào giờ này." Tô Bạch nói.
"Hơn nữa, sao cậu chỉ ước cho tớ và mẹ cậu, vì sao không ước cho riêng cậu, thân thể cậu mới là yếu nhất đó!" Tô Bạch nói.
"Cái đó thì, cậu thay tớ ước đi!" Khương Hàn Tô cười nói.