Chương 277: Tiểu Hàn Tô, cậu giỏi lắm

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:39:35

Khương Hàn Tô không biết nói gì mới đúng, cuối cùng chỉ có thể nói: "Khi đó, khi đó chúng ta còn chưa quen nhau." Thực tế, cả hai người chỉ là quen biết nhau, trước khi Tô Bạch trọng sinh, cả hai người gần như chưa từng nói chuyện với nhau, mà trong lòng Khương Hàn Tô cũng rất chán ghét kiểu học sinh giống như Tô Bạch. "Cấp 2 có nhiều bạn học như vậy, cậu có quen ai đâu?" Tô Bạch cười hỏi. "Nhưng như vậy cũng tốt, cũng may là cậu không có quen biết một người bạn học nào. Nếu ngày đó cậu chơi thân với một người bạn học nam, vậy lúc đó tớ sẽ ghen nhiều lắm nha!" Tô Bạch cười nói. "Khoảng thời gian ấy, bản thân tớ chỉ tập trung vào việc học." Khương Hàn Tô nói. "Vậy bây giờ thì sao?" Tô Bạch nhìn cô, nháy mắt một cái. "Không biết." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu. Có những câu xấu hổ không thể nói ra miệng, bản thân cô hoặc là cúi đầu không nói, hoặc là lắc lắc đầu và nói một câu không biết. "Thật là, cậu nói ra sẽ làm cậu chết à?" Tô Bạch không vui nói. Khương Hàn Tô mím mím môi, không nói chuyện. Nhìn thấy dáng vẻ bối rối của cô ấy, Tô Bạch cảm thấy vô cùng đáng yêu, hắn liền đưa tay ra nhéo nhéo má cô. Căn phòng này không có gì đáng để xem, hơn nữa, Tô Bạch kéo cô ấy đi từ phòng khách lên phòng của hắn. Chợt nhớ đến hắn còn chưa gấp chăn, hắn liền muốn kéo cô đi ra ngoài. Chỉ có một mình mình, Tô Bạch rất ít khi gấp chăn. Bởi vì sáng sớm gấp, buổi trưa hoặc là vào buổi tối còn phải ngủ, như vậy, gấp chăn làm gì cơ chứ? Khương Hàn Tô thì khác, tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bị Khương Hàn Tô nhìn thấy cảnh này, trong lòng vẫn cảm thấy có chút xấu hổ. Bởi vì, đây là người con gái mình thích mà! Ai mà không muốn tạo ấn tượng tốt với người con gái mình thích cơ chứ. Nhưng Khương Hàn Tô không có bị Tô Bạch lôi đi, cô ấy đi tới và giúp Tô Bạch dọn dẹp giường. Bởi vì giường rất lớn, cô liền quỳ trên giường, đem mỗi nơi sửa sang lại một lần. Ban đầu, Tô Bạch còn cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, sự xấu hổ trong lòng hắn hoàn toàn biến mất và chỉ còn lại sự ấm áp. Thời đại ngày nay, có thể tìm được một người con gái cam tâm tình nguyện vì bạn giặt quần áo, nấu cơm, có thể vì bạn mà quỳ lên giường để dọn dẹp, vô cùng hiếm thấy. Sau khi sống lại, Tô Bạch mới vừa gặp được Khương Hàn Tô, hằn liền theo đuổi cô ấy, trong lòng hắn không khỏi mang theo một ít ham muốn chinh phục Kiếp trước không theo đuổi được, bản thân ở kiếp này đã có năng lực rồi, bất luận như thế nào, đời này nhất định phải theo đuổi được cô ấy. Tô Bạch khi đó mang theo đủ loại cảm xúc, có ba phần là yêu thích, có ba phần là bù đắp tiếc nuối, có ba phần là bởi vì chấp niệm, có một phần, là bởi vì ham muốn chinh phục. Thế nhưng, sau khi Tô Bạch thực sự hiểu rõ cô ấy, hắn mới vứt bỏ tất cả, trong lòng hắn chỉ còn lại tình cảm thuần khiết nhất. Đây là tình yêu sét đánh khi lần đầu gặp gỡ, nhưng thực tế, phần lớn người thường gặp sắc mà nổi lòng tham. Nhưng để thích một người lâu, thì cô gái ấy phải có một điểm đáng yêu nào đó khác. Trên người Khương Hàn Tô có rất nhiều lớp vỏ, sau khi lột hết, mới biết được sự tài giỏi của cô ấy. Sau khi cô ấy dọn dẹp giường xong và đi tới trước mặt Tô Bạch, Tô Bạch gọt một quả táo đưa cho cô ăn. Khương Hàn Tô đưa tay nhận lấy, nhưng Tô Bạch không đưa cho cô. Đôi mắt xinh đẹp của Khương Hàn Tô lộ ra vẻ khó hiểu. Tô Bạch đưa tay ra chạm vào đôi môi đỏ mềm mại của cô, Khương Hàn Tô phản ứng lại và há miệng ra. Tô Bạch đem quả táo đút vào trong miệng cô. Chỉ là quả táo quá lớn, miệng của cô lại quá nhỏ, bởi vậy, chỉ có thể cắn vào phần thịt quả một ít, để tránh cho quả táo không rơi xuống. Hình ảnh này quá mức đáng yêu, Tô Bạch nhìn thấy trực tiếp bật cười lên. Khương Hàn Tô cắn một cái, sau đó dùng tay đỡ quả táo, rồi cô tức giận trừng mắt nhìn Tô Bạch. "Được rồi, đừng giận, đừng giận, tớ chỉ giỡn với cậu thôi." Tô Bạch kéo cô ấy ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách. Tô Bạch mở ti vi, sau đó ôm cô ấy vào trong lòng một lần nữa. Hai tay Tô Bạch ôm lấy vòng eo tinh tế và mềm mại của cô, cả người nằm nhoài lên lưng cô. Mùi hương thơm nhàn nhạt toả ra từ trên người cô khiến hắn vô cùng thoải mái. Đáng tiếc, bây giờ không thể nào cưới cô ấy về nhà được, bằng không, mỗi buổi tối có thể ôm cô ấy ngủ rồi, dù ban ngày có mệt mỏi cỡ nào cũng sẽ bị quét sạch hoàn toàn. Trên đời này, phụ nữ giống như một liều thuốc bổ, có thể trị bách bệnh. Tô Bạch cảm thấy Khương Hàn Tô chính là một cô gái như thế. Ít nhất, có cô ấy ở đây, bản thân hắn sẽ thấy rất vui và thoải mái, sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa, bởi vì hắn không còn hút thuốc và hạn chế uống rượu hơn. Cái này có lẽ là lợi ích khi ở cùng một chỗ với người mình thích. Sau khi bị Tô Bạch ôm một lúc, Khương Hàn Tô nói: "Tớ phải trở về rồi." Tô Bạch thoải mái định ngủ thiếp đi, nghe xong câu này, hắn chợt tỉnh và hỏi cô: "Về đâu?" "Về nhà tớ. Tớ nhân lúc trời mưa tạnh nên đến đây, nếu lát nữa trời mưa tiếp, tớ rất khó quay về." Khương Hàn Tô nói. "Bây giờ trong nhà của cậu không phải không có người sao? Ăn trưa xong rồi cậu quay về." Tô Bạch nói. Hai người thật vất vả mới gặp nhau một lần khi không có ai, Tô Bạch làm sao có thể để cô ấy đi bây giờ được. Hơn nữa, bây giờ trong nhà cô ấy không có người nào, một mình quay trở về có khi phải nấu mì ăn. Dù sao đi chăng nữa, nhìn thấy cô ấy ở nhà ăn mì một mình, Tô Bạch không đành lòng. "Không có ai, nhưng buổi trưa tớ phải quay trở về cho gia cầm ăn!" Khương Hàn Tô nói. "Vậy tớ hỏi cậu, những gia cầm đó quan trọng hay là tớ quan trọng? Bà nội không về thì tớ biết phải làm sao đây, cậu không ở lại nấu cơm cho tớ ăn, tớ sẽ chết đói mất." Tô Bạch nói. "Cậu không tự nấu được sao?" Khương Hàn Tô hỏi. "Đột nhiên không biết nấu, hơn nữa bản thân tớ nấu ăn không ngon bằng cậu? Đã vậy, mấy con gia cầm đó đói chẳng sao cả, buổi chiều cậu quay trở về rồi cho ăn là được mà." Tô Bạch nói. "Nếu như bị mẹ tớ phát hiện tớ ở đây lâu thì làm sao bây giờ?" Khương Hàn Tô hỏi. "Cái này quá đơn giản, cậu cứ nói không tìm được đường, còn hỏi người xung quanh để đến đây. Rồi trời hôm nay thế này, khẳng định có mưa nên cậu nói nửa đường đi tránh mưa là xong!" Tô Bạch nói. "Cái này là đang nói dối mẹ tớ." Khương Hàn Tô nói. "Vậy thì cậu về đi, cậu đi rồi thì buổi trưa hôm nay tớ đành nhịn đói vậy." Tô Bạch buông cô ấy ra, nói: "Chết đói thì chết đói thôi, tớ đói chết cũng không có người nào quan tâm cả." Nói xong, Tô Bạch còn dụi dụi đôi mắt, giả vờ rưng rưng nước mắt. Tiểu Hàn Tô thích mềm không thích cứng, bản thân mình mềm nói không chừng sẽ khiến cô ấy ở lại. Nếu như mềm không được, Tô Bạch chỉ có thể mạnh mẽ bắt cô ấy ở lại. Dù có chuyện gì xảy ra, ngày hôm nay phải bắt cô ấy ở lại càng lâu càng tốt. Mới tới đây còn chưa được nửa tiếng đồng hồ đã quay trở về rồi, ai chịu nổi! Nhìn dáng vẻ buồn cười của Tô Bạch, Khương Hàn Tô cười khúc khích, cô đi lên sờ sờ lên mặt Tô Bạch, cười nói: "Tớ biết ngày hôm nay tớ đến đây, nhất định không thể quay trở về vào buổi sáng rồi." "Ý của cậu là gì?" Tô Bạch khó hiểu hỏi. "Tớ quá quen với cậu rồi? Ngày hôm nay tớ đến, nếu trước buổi trưa tớ quay về, cậu nhất định sẽ tìm cách không cho tớ đi. Vì thế." Khương Hàn Tô hơi ngượng ngùng nói: "Vì thế, tớ chuẩn bị thêm một ít thức ăn cho gia cầm ở nhà trước khi tớ đến đây sáng hôm nay." Tô Bạch mỉm cười nhìn cô, sau đó ôm cô vào trong lòng, tức giận nói: "Tiểu Hàn Tô, cậu giỏi lắm, ngay cả tớ cũng bị cậu đùa giỡn rồi."