Chương 13: Hàn lão sư hoảng rồi!
- Những năm này bởi vì thầy mà cả hai ban náo loạn cả lên, tiếng oán than khắp nơi. Thầy có biết bởi vì thầy mà có bao nhiêu học sinh trong hai ban mỗi ngày cơm không đủ ăn, chỉ có thể nhịn đói không?
- Hầu như mỗi tuần Hứa Lâm đều bị thầy phạt mấy ngày tiền cơm, mỗi lần nghỉ hè đến, ngay cả tiền về nhà cậu ấy cũng không có, chỉ có thể tìm những người cho vay lãi suất cao trong trường học để mượn, kết quả là lãi mẹ đẻ lãi con. Cứ ngày đầu tiên trong tuần đi học là cậu ấy phải cầm một nửa số tiền để trả nợ, cuối tuần không có tiền, hoặc là bị thầy phạt thêm vài quyển vở, hoặc chỉ có thể tiếp tục đi mượn.
- Người giống Hứa Lâm rất nhiều, hai ban gộp lại không biết bao nhiêu người, hơn nữa gia cảnh của bọn họ không được tốt lắm. Cứ như vậy mượn tiền, rồi lãi mẹ đẻ lãi con, đến cuối cùng ai có thể trả hết được đây? Cuối cùng chỉ có thể bị người buộc gọi điện thoại cho cha mẹ, để cha mẹ ở bên ngoài làm công thay bọn họ trả tiền.
- Thâm sơn cùng cốc có kẻ xấu, chúng ta nơi này không phải là địa phương dành cho người lương thiện, như người ta vẫn nói, trường học càng là một xã hội thu nhỏ. Thầy Hàn, là một người thầy, là chủ nhiệm lớp ban 11, em tin tưởng chuyện như vậy thầy không thể nào không biết được? Em tin tưởng những năm này hẳn là có không ít phụ huynh học sinh đã đến phàn nàn với thầy?
- Kết quả những năm này thầy vẫn không biết hối cải, vẫn làm theo ý mình, làm ra những chuyện thất đức, táng tận thiên lương. Trái tim cũng biết đau chứ, lẽ nào lương tâm của thầy không cảm thấy đau sao?
- Tô Bạch em chín năm đọc sách, dù trong đời gặp phải nhiều người em không thích, nhưng chưa từng gặp phải một người nào vô liêm sỉ giống như thầy, già mà không biết xấu hổ, tóc bạc cả rồi vẫn xấu tính xấu nết! - Tô Bạch nghĩ đến kiếp trước Khương Hàn Tô bởi vì bị lão mắng nên mới nhảy lầu, lập tức không nhịn được nổi giận quát lên.
Lục phủ ngũ tạng của Tô Bạch sôi trào, lửa giận chất chồng, có thể nói là bật hết toàn bộ hỏa lực, bắn từng phát từng phát chí mạng.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn vào thiếu niên đang đứng ở hàng sau nhìn thẳng vào Hàn Thành, người thiếu niên lấy thân phân học sinh, mặt không đổi sắc quát mắng thầy Hàn.
Tô Bạch, nhìn qua thì rất hung ác, nhưng trên thực tế ở trong mắt rất nhiều học sinh cũng chỉ là một cậu thiếu niên. Chỉ còn vài tháng nữa là tốt nghiệp cấp 2, lại tặng cho bọn họ cú sốc cực lớn.
Trường trung học Dục Hoa cực kỳ chú trọng tôn sư trọng đạo, đối với những học sinh không tôn trọng giáo viên càng đặc biệt nghiêm khắc, về cơ bản hễ vi phạm là bị đuổi học.
Vì thế mà trong tình cảnh này, người thiếu niên này vẫn đứng dậy làm việc nghĩa chẳng từ nan.
Hắn vốn là có thể không cần đứng lên, đối với hắn mà nói, mười quyển vở không giao ra thì Hàn Thành có thể làm gì được hắn? Cuối cùng cũng chỉ có thể là sống chết mặc bay thôi.
Sau đó, Hàn Thành vẫn như cũ tiếp tục phạt những người khác, còn hắn vẫn như cũ nhàn nhã ở trong lớp đọc tiểu thuyết.
Nhưng hắn vẫn lựa chọn đứng dậy, không phải là vì bản thân hắn, mà là vì những người bị Hàn Thành làm cho cơm không đủ ăn, nợ không đủ trả.
Rất nhiều người đều biết, cho dù tương lai có trôi qua bao nhiêu năm, cho dù ký ức có thay đổi bao nhiêu lần, cho dù thời gian vượt qua sông dài, kiếp sống cấp 2 của rất nhiều người đều quên đi, nhưng bất luận là nam nữ thì trong lòng bọn họ vẫn như cũ sẽ lưu lại hình bóng của Tô Bạch.
Có lẽ, đây chính là vì mọi thứ quá bình thường, bất hiển sơn bất lậu thủy*, Tô Bạch chỉ là đang yên lặng đọc tiểu thuyết, lại có thể để cho những học sinh cá biệt trong lớp trở thành bé ngoan ngoan ngoãn nghe lời.
(Ý nói những người không hiển lộ tài năng)
Mà lúc này, Hàn Thành bị Tô Bạch làm cho mê muội.
Ông vẫn tự hào bản thân mình là giáo viên văn minh thời đại mới, không phải cứ hễ chút là sử dụng cách xử phạt lên thể xác của học sinh. Vì vậy, đã bao lâu rồi ông chưa nghe những lời nhục mạ như này? Hơn nữa người nhục mạ ông lại chính là học sinh của mình.
Điều này làm cho Hàn Thành giật mình bừng tỉnh, tức đến phát run, lập tức giận dữ không nhịn nổi nói:
- Tô Bạch, em có biết mình đang nói chuyện với người nào không? Em có biết chống đối giáo viẻn sẽ có hậu quả như thế nào không? Lẽ nào Đoàn Đông Phương không dạy em tôn sư trọng đạo sao? Tô Bạch, em cứ chờ trường học đuổi học em đi, một tên cá biệt giống như em, lưu ở trong trường học chỉ có thể là kẻ gây họa.
Nghe Hàn Thành nói xong, những học sinh bên dưới bục giảng đều thở dài.
Bọn họ khâm phục lòng can đảm của Tô Bạch, chỉ là ngày hôm nay quát mắng Hàn Thành như vậy, căn bản là đôi bên hoàn toàn trở mặt.
Tô Bạch chỉ là một học sinh, mà Hàn Thành là một chủ nhiệm lớp, Hàn Thành mở miệng, Tô Bạch bị đuổi học, xem như là chuyện ván đã đóng thuyền rồi.
Nếu đã trở mặt rồi, Tô Bạch sẽ không gọi là thầy nữa, hắn trực tiếp cười lạnh nói:
- Muốn đuổi học tôi? Hàn Thành, ông cho rằng tôi là học sinh ban 11 của ông?
- Trường Dục Hoa có quy định rõ ràng, giáo viên dạy thay không có quyền đuổi học bất kỳ học sinh nào trong lớp, muốn đuổi học học sinh trong lớp chỉ khi được sự đồng ý của chủ nhiệm lớp đó mới được. Thế nhưng, tôi cảm thấy, dù ông coi như tìm được chủ nhiệm lớp đi chẳng nữa, chủ nhiệm lớp e rằng cũng sẽ không đuổi học tôi. Những việc ông làm mấy năm này không chỉ làm mất lòng những học sinh như chúng tôi đâu. Ông nghĩ xem, những việc ông làm, các giáo viên khác nhìn ông như thế nào?
- Đặc biệt là chủ nhiệm lớp của chúng tôi, bởi vì chuyện của ông mà không ít phụ huynh học sinh trách cứ thầy ấy. Đương nhiên, ngoài chủ nhiệm lớp của chúng tôi ra thì ông còn có thể đi tìm hiệu trưởng, chỉ cần đến trước mặt hiệu trưởng và nói toàn bộ những lời nhục mạ về tội danh của ông, khẳng định vài phút là tôi bị đuổi học ngay.
- Nếu ông đi tìm hiệu trưởng để nói, tôi có thể đi cùng với ông, cùng nhau đi đến phòng hiệu trưởng lý luận một phen. Nhưng nếu thật sự có lúc đó, tôi có bị đuổi học hay không thì không biết, nhưng những chuyện xấu của ông bị phơi bày ra ngoài, nhất định sẽ bị trường học cho thôi việc.
- Cậu cũng xứng đáng đến gặp hiệu trưởng sao? Cũng xứng để hiệu trưởng đuổi học tôi? Thực sự là nói khoác không biết ngượng, buồn cười đến cực hạn! - Hàn Thành nghe vậy, tức giận nở nụ cười.
Lão tuyệt đối không tin trường học sẽ bởi vì một tên học sinh như Tô Bạch mà cho hắn thôi việc. Đừng nói Tô Bạch căn bản không có năng lực có thể nhìn thấy hiệu trưởng, coi như là nhìn thấy, hiệu trưởng nhất định sẽ tin tưởng giáo viên như hắn chứ không phải một học sinh kém là Tô Bạch.
Nếu Khương Hàn Tô nói câu nói này, hắn thật sự có chút sợ.
Còn Tô Bạch?
Một học sinh cá biệt xếp vị trí hai mươi từ dưới đếm lên, hắn cũng xứng?
- Nếu như là lời nói của một người, tất nhiên không xứng. Nhưng thầy Hàn à, thầy không nghĩ đến tôi có thể đồng thời lôi kéo nhiều học sinh hay sao? - Tô Bạch bỗng nhiên xoa mặt cười nói.
Tô Bạch vừa dứt lời, tất cả học sinh ở hai hàng cuối cùng đều lập tức đứng dậy, ngoài ra, ở hàng thứ ba cuối lớp cũng có một nửa người đứng lên. Bọn họ lúc này đều đứng lên, ý nghĩa không cần nói cũng biết.
- Nếu như thầy Hàn cảm thấy hai mươi người chúng tôi còn chưa đủ tư cách gặp hiệu trưởng, tôi không biết lớp 7 lớp 8 thế nào, nhưng hai mươi mấy lớp học của lớp 9 thì tôi có thể kêu gọi gần trăm học sinh. Như vầy, hẳn là thầy cảm thấy đã có thể gặp hiệu trưởng rồi, đúng không thầy?
- Vậy, thầy Hàn, thầy nghĩ xem, đến lúc đó thầy cảm thấy hiệu trưởng sẽ tin thầy hay là tin đám học sinh chúng tôi đây?
Tô Bạch vừa dứt lời, trong đầu thầy Hàn liền bắt đầu quay cuồng.
Thật sự là ông ta đã quên Tô Bạch còn có một thân phân khác, cái tên này là tên lưu manh đứng đầu trong trường Dục Hoa!
Có thời điểm, Tô Bạch ở trong trường học còn hữu dụng hơn những giáo viên bọn họ.
Có Tô Bạch làm đừng đầu, kẻ dám đi đến phòng hiệu trưởng cùng lý luận với lão, khẳng định là rất nhiều.
Dù giáo viên có quyền lực lớn đi chăng nữa, cũng là vì phục vụ học sinh mà thôi!
Nếu như có nhiều học sinh cùng nhau đi kể về tội ác của ông, ông mới là kẻ bị trường cho thôi việc.
Nghĩ tới đây, thầy Hàn hoảng thật rồi!