Bảy giờ tối, Tô Bạch nhận được một cuộc gọi.
- Sao thế Tuấn Châu? - Tô Bạch hỏi.
- Tùng ca đi rồi. - Trần Tuấn Châu bên kia đầu dây nói.
- Đi rồi? - Tô Bạch cau mày hỏi.
- Ngày hôm qua Tùng ca đánh người trong trường, kết quả là bị hiệu trưởng đuổi học rồi. - Trần Tuấn Châu nói.
- Các cậu đang ở đâu? - Tô Bạch hỏi.
- Đang ở bến xe cạnh quán cơm Viễn Hành. - Trần Tuấn Châu nói.
- Được, nói Tùng Tử chờ tôi, 5 phút nữa là tôi đến. - Tô Bạch nói.
Tùng Tử tên là Trần Tùng, là người bạn tốt nhất của Tô Bạch hồi tiểu học ở trường võ Lão Tử.
Cá nhân đánh nhau trong trường võ trở thành nét đặc trưng, chỉ cần xích mích đôi chút là đánh. Có một lần Tô Bạch và học sinh lớp lớn hơn xảy ra mâu thuẫn, hai người lập tức đánh nhau nhưng do người kia lớn tuổi hơn và có vóc người cao hơn nên hắn chịu lép vế. Mà lúc đó Trần Tùng đứng bên cạnh Tô Bạch thấy cảnh này, trực tiếp lao lên, hai người cùng đánh tên kia một trận.
Sau đó, Tô Bạch chuyển từ ban võ thuật sang ban tán đả, cậu ta cũng đi theo.
Lúc ở ban tán đả, một nhóm học sinh lớp dưới đã cùng nhau tạo thành nhóm vì không muốn bị lớp lớn hơn bắt nạt, nếu có ai bắt nạt một người thì cả một đám sẽ cùng lao lên.
Mà Tô Bạch và Trần Tùng dần dần cũng tập hợp một số người, lúc đó bọn họ còn học uống máu ăn thề như trong phim, khá là nhiệt huyết. Một đám người cắn răng dùng dao gọt bút chì cắt ngón tay, rót ít nước vào cốc rồi nhỏ máu vào, mỗi người uống một ngụm. Kết quả là không biết bị người nào nói cho giáo viên biết, mỗi người bị đánh một trận bằng gậy.
Thật ra, thời gian ở trường võ Lão Tử tuy rằng rất khổ cực nhưng lại rất vui. Lúc nghỉ thì một đám người tới tiệm game chơi The King Of Fighter, không thì trả một đồng cho ông chủ để chiếu phim đĩa CD. Một đồng là có thể để bọn họ xem một bộ phim điện ảnh trên đầu VCD, mỗi người góp 50 xu là có thể để cho bọn họ xem phim cả ngày.
Thế nhưng mấy người họ rất ít khi xem phim điện ảnh, chủ yếu là xem Ultraman.
Từ Ace, Leo, Seven, Taro, rồi tới Eighty, Tiga, Kamen Rider, Tô Bạch đã xem hết cả sáu phần phim Ultraman trong vòng hai năm.
Có lẽ là vì Taro chiến đấu nhanh gọn, đánh quái thú dễ dàng nên thế hệ bọn họ đặc biệt yêu thích Taro.
Đáng tiếc, vào năm Tô Bạch lớp 7, trường võ không còn nữa, bằng không Tô Bạch đã trở về để thăm một chút rồi.
Khoảng thời gian huy hoàng nhất của trường võ Lão Tử là lúc có đầy đủ các lớp từ lớp 1 đến lớp 9, diện tích của trường còn lớn hơn cả trường Dục Hoa mới. Khi ấy trường Lão Tử là trường có diện tích lớn nhất trong cả thành phố.
Những người bạn học của Tô Bạch trong trường võ đều rất nghèo. Mấy năm qua, rất nhiều người đều bỏ học đi nơi khác làm việc, hiện giờ chỉ có Tô Bạch và vài người khác là còn đang đi học.
- Cậu có mang chìa khóa lớp theo không? - Tô Bạch hỏi.
Tô Bạch trả lời điện thoại của Trần Tuấn Châu khi mới vừa ăn cùng Khương Hàn Tô xong.
- Có, sao vậy? - Khương Hàn Tô lấy ra chìa khoá hỏi.
Tô Bạch nhận chìa khóa từ trong tay cô ấy, sau đó nói:
- Trời lạnh như thế này, cậu nên trở về ngủ sớm, ngoài ra buổi tối phải ngủ thật ngon, tám giờ ngày mai hãy đến phòng học.
- Không được. - Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, buổi tối cô ấy có thể không đến phòng học, nhưng sáng sớm là thời gian học thuộc bài nhanh nhất. Cô muốn dùng khoảng thời gian này để ghi nhớ toàn bộ từ đơn tiếng Anh.
- Không được cũng phải được, bởi vì chìa khoá ở trong tay tôi. - Tô Bạch cười cười giơ lên chiếc chìa khóa trong tay, sau đó ngồi xe rời đi.
Những người ngồi trong tiệm net cả ngày bắt đầu trở về, nên vào lúc này xe kéo chạy bằng điện tuy rằng không nhiều nhưng vẫn có.
Nhìn bóng lưng Tô Bạch rời đi, Khương Hàn Tô thở dài.
Chưa tới một tháng, Tô Bạch đã ảnh hưởng đến cô ấy quá nhiều. Nếu còn tiếp tục như vậy, không biết còn có thể ảnh hưởng tới trình độ nào.
Chỉ là bây giờ đã là tháng hai rồi, thi cấp 3 không còn xa nữa.
Khương Hàn Tô hiện đang nghĩ tới chính là, nhân lúc còn chưa bị Tô Bạch ảnh hưởng quá sâu, nhanh chóng trốn đi.
Khương Hàn Tô cảm thấy bản thân mình thông minh nhất chính là tự mình biết mình, cô hiểu rằng nếu cứ để Tô Bạch tiếp tục trêu chọc như vậy thì chắc chắn mình sẽ thất bại.
Do đó, vì thắng lợi, cô ấy chỉ có thể trốn. . . .
Sau khi Tô Bạch đi vào quán cơm Viễn Hành, phát hiện vài người bạn học cũ ở trường võ đều ở đây.
Nhưng không còn giống như lớp 7, tập hợp gần hai mươi, ba mươi người, hiện tại chỉ còn sót lại Tô Bạch và năm người bọn họ.
- Thật sự muốn đi? – Sau khi đi vào Tô Bạch trực tiếp mở miệng hỏi.
Nếu như Trần Tùng còn muốn tiếp tục học, đúng là Tô Bạch có thể giúp cậu ta chuyển trường sang nơi khác học.
- Tớ sớm nghĩ tới rồi, tớ không thể học được những gì trường học dạy, tiếp tục ở trong trường ngây ngốc còn không bằng đi nơi khác làm công kiếm chút tiền. - Trần Tùng nói.
Điều kiện gia đình nhà Trần Tùng không được tốt lắm, nhưng những người sống ở nông thôn như bọn họ có mấy ai có điều kiện tốt.
Cha Trần Tùng không đi nơi khác làm công, mà ở nhà giúp người xây nhà. Cha của cậu ta làm thợ hồ, tiền lương thợ hồ tương đối cao, hơn nữa cha của cậu ta làm lâu năm rồi, thậm chí còn trở thành chủ cai nhỏ trong nhóm thợ hồ. Nhưng mà một tháng làm từ sáng tới tối chỉ nhận được 3000 đồng.
Mức lương này coi như là cao trong nhóm thợ hồ, chẳng hạn như những người chuyển gạch hoặc vác bao xi măng, xách vữa một ngày cũng chỉ có 50 đồng.
Trần Tùng nói đúng, nếu như cậu ta không muốn học, dù chuyển trường giúp cho cậu ta thì cũng chỉ biết ngay ngốc trong trường mà thôi.
- Khi nào cậu đi? - Tô Bạch hỏi.
- Ăn cơm xong là tôi đi. - Trần Tùng nói.
- Đi đâu? - Tô Bạch lại hỏi.
- Đi Thường Châu, rất nhiều người trong thôn của tôi đều đến Thường Châu làm công. - Trần Tùng nói.
- Muộn như vậy, trời vẫn còn tuyết, ngày hôm nay đừng đi, sáng sớm ngày mai rồi đi. - Sau khi Tô Bạch nói xong lại hỏi: - Cậu có thiếu tiền không?
- Tất cả chúng tôi gom góp lại vừa tròn năm trăm đồng, đủ tiền đi đường rồi. - Trần Tuấn Châu nói.
- Tiền đi đường đúng là đủ, nhưng nơi cậu đến làm việc không có trả tiền lương ngay, rồi cậu còn phải thuê phòng, ăn cơm.
Tô Bạch nói xong, đi đến máy rút tiền tự động bên cạnh quán cơm rút ra hai ngàn, sau đó đưa cho Trần Tùng, nói:
- Trên người tôi có chút tiền, cậu cầm dùng trước đi.
Trần Tùng thật sự rất thiếu tiền, cậu nhận tiền với đầy sự cảm kích:
- Bạch ca, cảm ơn!
Tô Bạch khoát tay áo một cái, nói:
- Giữa chúng ta đừng nói mấy lời như thế này.
Tô Bạch rót cho mình chén rượu, sau đó cười nói:
- Nào, Tùng Tử, chúng ta uống một chén, xem như là lời tạm biệt cho ngày mai.
Đối với Trần Tùng, Tô Bạch quyết định trước hết để cho cậu ta ở bên ngoài dốc sức làm hai năm, khi nào không có kết quả tốt, Tô Bạch sẽ giúp cậu ta tìm việc gì đó để làm.
Hai năm sau, khi ấy hẳn là sự nghiệp của Tô Bạch đã phát triển, giúp vài người bạn không thành vấn đề.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Bạch cùng bọ họ đi karaoke.
Trần Tùng chọn bài "Tinh Trung Báo Quốc", nhạc dạo của bài này vừa vang lên, Tô Bạch liền rơi vào trong hồi ức.
Khi đó, Tinh Trung Báo Quốc vừa vang lên, trường võ giống như chiến tranh, toàn bộ học sinh trong ký túc xá vùng lên, sau đó như cá diếc sang sông hướng thao trường tập hợp.
"Tinh Trung Báo Quốc" xong, Trần Tuấn Châu chọn bài "Trung Quốc Công Phu", Đồ Hồng Cương doublekill đến rồi.
Đến phiên Tô Bạch, hắn không làm mất hứng, đem bài còn lại trong bộ ba tam khúc của Đồ Hồng Cương hồi tiểu học ở trường võ ra.
Ta xông pha giữa phong ba trận mạc...
Hận không thể nhất thống thiên hạ, lòng không cam tâm...
Nhìn thương thiên, tứ phương mây vần vũ,
Bảo kiếm trong tay,
Hỏi thiên hạ ai là anh hùng?
Đồ Hồng Cương - Bá Vương Biệt Cơ