Mấy ngày kế tiếp, Tô Bạch vẫn ôn tập vật lý.
Môn vật lý cấp 2 không có bao nhiêu nội dung, ôn tập vẫn tương đối dễ dàng.
Thêm vào môn hóa học chỉ có trong lớp 9, gần như hai tuần lễ là có thể giải quyết xong toàn bộ.
Chờ giải quyết xong môn hóa và lý, Tô Bạch bắt đầu học thuộc lòng văn học trong hai tuần lễ tiếp theo.
Thêm vào kiến thức lớp 7 và lớp 8, hai tuần lễ đối với văn học là đủ rồi.
Suy cho cùng, có rất nhiều thứ hắn từng học qua rồi, nó đã từng là thứ thuộc về mình, cứ nhặt lên thôi, rất là dễ dàng.
Hôm nay là thứ tư ngày 19 tháng 4, Tô Bạch vẫn như mọi ngày ôn tập vật lý.
Đợi đến tối kết thúc buổi tự học môn ngữ văn, Tô Bạch mới đứng dậy.
"Còn một bài thi vật lý chưa làm xong." Nhìn Tô Bạch đứng dậy, Khương Hàn Tô nói.
"Ngày hôm nay không làm được." Tô Bạch cười nói.
"Không được." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu.
"Cậu biết hôm nay là ngày gì không?" Tô Bạch hỏi.
"Ngày gì?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi.
"Sao cậu lại ngốc đến vậy? Hôm nay là ngày 19 tháng 4, là ngày sinh nhật của cậu!" Tô Bạch nói.
"Ô." Khương Hàn Tô lúc này mới nhớ đến, ngày 19 tháng 4 thật sự là ngày sinh nhật của cô.
Chỉ là trước đây, không quá quan tâm.
"Đi thôi, theo tớ ra ngoài ăn bánh ga-tô, nói thế nào đi nữa thì hôm nay là sinh nhật lần thứ mười sáu của cậu mà." Tô Bạch nói.
"Có thể, có thể không ra ngoài được không?" Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói: "Hôm nay cậu chúc tớ một câu sinh nhật vui vẻ là được rồi."
"Tớ không muốn nói." Tô Bạch bĩu môi nói.
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu, nói: "Vậy không cần nữa, bản thân tớ chúc tớ là được."
Tô Bạch bị cô ấy làm cho tức giận, hắn cười và nói: "Không ra ngoài đúng không? Không ra ngoài cũng được, nếu cậu không ra ngoài thì tớ sẽ hôn cậu một cái."
Sau khi Tô Bạch nói xong, nói tiếp: "Mặt không được, thì tớ hôn môi vậy."
"Cậu, cậu đừng bắt nạt tớ." Khương Hàn Tô mím mím môi, muốn khóc.
Mặt không được, sao có thể để hắn hôn môi đây.
"Cậu từng nói, trước cấp 3, chúng ta chỉ là bạn học." Khương Hàn Tô chu cái miệng nhỏ nói.
"Mấy tháng trước tớ từng nói không chạm vào cậu, hai tuần lễ trước không còn ôm cậu." Tô Bạch cau mày nói: "Có hai con đường cho cậu chọn, một là để tớ hôn, hai là cậu ra ngoài ăn sinh nhật."
"Cho cậu ba giây suy nghĩ, ở đây không có ai, cậu cũng biết, tớ nói được là làm được." Tô Bạch nói.
"Một."
"Hai "
"Đi, đi ra ngoài." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Nói sớm không phải tốt hơn sao ?" Tô Bạch thở phào nhẹ nhõm.
Khương Hàn Tô rất cứng đầu, Tô Bạch còn thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt đây.
Nói hôn môi cô ấy, chỉ là muốn hù dọa cô ấy thôi.
Trước khi chân chính theo đuổi được cô ấy, Tô Bạch sẽ không hôn môi cô ấy.
Tô Bạch còn cho rằng, dẫn cô ấy ra ngoài ăn sinh nhật, hẳn là rất đơn giản, nhưng không nghĩ tới sẽ khó như vậy.
Hai người bọn họ đi ra phòng học, Khương Hàn Tô khoá cửa, sau đó trực tiếp chạy.
Tô Bạch thấy cảnh này, mặt hắn xám xịt.
Hắn chỉ muốn dẫn cô ấy ra ngoài ăn sinh nhật thôi mà, khó khăn đến thế sao?
"Khương Hàn Tô, nếu như cậu muốn chạy, tớ sẽ không ngăn cậu, nhưng tớ đã nói với cậu rồi, bây giờ cậu chạy đi, vậy từ nay về sau tớ sẽ không theo đuổi cậu nữa, sẽ không trêu chọc cậu nữa, quan hệ giữa hai chúng ta chấm dứt từ đây, từ nay về sau đường ai nấy đi, không bao giờ gặp lại."
"Đương nhiên, trước đây tớ cũng từng nói như vậy, cũng từng nuốt lời. Nếu như ngày hôm nay cậu chạy đi, ngày mai tớ vẫn sẽ tiếp tục mặt dày mày dạn theo đuổi cậu. Vậy cậu đánh cược thử xem, nhìn xem tớ đến cùng có nuốt lời hay không, đến cùng còn theo đuổi cậu nữa hay không. Khương Hàn Tô, cậu đừng bao giờ nghĩ rằng đời này tớ phải cưới cậu , trên đời này không hẳn là không có một người con gái tài giỏi." Tô Bạch lạnh lùng nói.
Khương Hàn Tô chạy được vài bước liền dừng lại, nhưng cũng không trở về.
Tô Bạch có chút cười tự giễu: "Xem ra cậu đã có quyết định của mình rồi."
"Ừ, vậy cứ như thế đi, tạm biệt cậu, Khương Hàn Tô."
Nói xong, Tô Bạch xoay người rời đi, bóng lưng có chút hiu quạnh, nhưng không hề lưu luyến.
Tô Bạch mới vừa bước tới cửa thang gác, sau lưng liền truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.
"Đừng, đừng đi." Khương Hàn Tô đứng sau lưng hắn, đáng thương gọi.
"Sao thế? Không phải muốn chạy sao? Chạy đi!" Tô Bạch nghiêm mặt nói.
"Không, không chạy nữa." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Haizz, Hàn Tô."
"Hả?"
"Tớ thắng rồi."
Tô Bạch xoay người lại, mở hai tay của hắn ra.
Khương Hàn Tô nhìn một chút, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
Cô ấy mím mím môi, không nói gì.
"Cho dù cậu không trở lại, tớ cũng sẽ không buông tay." Tô Bạch cười: "Đời này, thật sự tớ không muốn cậu kết hôn tùy ý."
"Cậu, cậu gạt tớ." Khương Hàn Tô chu cái miệng nhỏ nói.
"Trước đây, cậu chưa từng được tổ chức sinh nhật, tớ chỉ mang cậu ra ngoài tổ chức sinh nhật thôi, trong vòng một tiếng là trở về, tại sao cậu lại chạy?" Tô Bạch không hiểu hỏi.
"Ký túc xá của chúng tớ có không ít nữ sinh từng đi ra ngoài tổ chức sinh nhật vào ban đêm, kết quả, kết quả là qua một đêm không trở về. Cho nên, nếu cậu chỉ muốn tổ chức sinh nhật cho tớ, tớ cùng cậu đi ra ngoài. Nếu như không phải, tớ sẽ không cùng cậu đi ra ngoài." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
Tô Bạch: ". . ."
"Khương Hàn Tô, cậu mới mười sáu tuổi thôi đó!" Tô Bạch hết biết nói gì.
"Mười, mười sáu tuổi là đủ tuổi lập gia đình ở thôn rồi." Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi: "Thật, thật sự chỉ là sinh nhật?"
"Thật." Tô Bạch bất đắc dĩ nói.
"Ừ, đi thôi, đi sớm về sớm." Khương Hàn Tô nói.
"Tớ mệt mỏi với cậu quá, không nghĩ tới cậu suy nghĩ nhiều đến vậy." Tô Bạch nói.
"Vậy chúng ta trở về đi." Khương Hàn Tô nói.
"Khương Hàn Tô, cậu đang chọc tức tớ đúng không?" Khuôn mặt Tô Bạch tối sầm lại hỏi.
"Không, không có." Khương Hàn Tô nói.
"Haizz, đi thôi." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Cuối cùng, Tô Bạch vẫn đem được cô ấy ra ngoài.
Lúc dẫn cô ấy đến trước cửa KTV đã được đặt sẵn vào buổi trưa hôm nay, Khương Hàn Tô không đi nữa.
"Sao thế?" Tô Bạch hỏi.
"Tại sao, tại sao là chỗ này?" Khương Hàn Tô nhỏ giọng hỏi.
Cô lớn như vậy rồi nhưng chưa từng vào nơi như thế này.
"Cậu, cậu nói lời phải giữ lời, chỉ tổ chức sinh nhật thôi." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Hiện tại, chỉ có hai nơi tổ chức sinh nhật, ngoài quán cơm chính là KTV, cậu nói là đi quán cơm đặt một bàn ăn, hay là đi KTV hát một tiếng?" Tô Bạch hỏi.
"Nếu như chúng ta chưa ăn cơm, tớ dẫn cậu đến quán cơm, nhưng cái quan trọng là chúng ta ăn rồi, ăn tiếp không phải quá lãng phí sao?" Tô Bạch hỏi.
"Ừ, rất là lãng phí." Khương Hàn Tô nói.
"Đi vào chứ?" Tô Bạch hỏi.
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Đi vào phòng, mở đèn là có thể nhìn thấy nhiều bóng bay đủ màu sắc đang trôi nổi.
Khi bánh ga-tô được mang lên, buổi sinh nhật cuối cùng xem như bắt đầu.
Thật không dễ dàng nha!
Tô Bạch đặt mười sáu cây nến lên trên bánh ga-tô, sau đó nói: "Tiểu Hàn Tô, chúc cậu sinh nhật lần thứ mười sáu vui vẻ."
"Cảm, cảm ơn." Khương Hàn Tô nói.
"Cậu nợ tớ một nụ hôn, cấp 3 phải trả đấy." Tô Bạch tức giận nói.
Có bé này thực sự càng ngày càng làm người ta tức giận.
Khương Hàn Tô lúc này mới nhớ tới lời hắn nói chưa lâu trước đây, nói một tiếng cám ơn thì sẽ hôn mình một cái.
Cô mím mím môi, không lên tiếng.
"Cậu ước đi." Tô Bạch nói.
"Ừ." Khương Hàn Tô thổi tắt nến, sau đó nhắm mắt ước.
"Ước xong cậu mới thổi tắt nến." Tô Bạch hết muốn nói.
Cô ấy thật sự khiến mình tức chết mà.
Sao mà ngốc đến vậy cơ chứ!
"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?" Khương Hàn Tô chu cái miệng nhỏ, oan ức hỏi.