Chương 296: Số năm

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:49:57

Tô Bạch nằm đối mặt với cô, nhìn đôi mắt chớp chớp đáng yêu của cô, liền không nhịn được ló đầu hôn tiếp một cái lên đôi mắt xinh đẹp ấy. "Cậu lại gạt tớ." Khương Hàn Tô nói. "Tớ lại lừa cậu cái gì?" Tô Bạch buồn cười hỏi. "Cậu đã nói chỉ ôm tớ." Khương Hàn Tô nói. "Hôn cậu một cái có sao đâu? Trước đây hôn không biết bao nhiêu lần rồi mà." Tô Bạch nói. "Bao nhiêu lần gì? Còn chưa tới 100 lần." Khương Hàn Tô nói. "A? Thật? Không thể nào, chúng ta yêu đương lâu như vậy rồi, còn chưa hôn tới 100 lần nữa à?" Tô Bạch kinh ngạc nói. "Không được rồi, 100 lần làm cũng không được, thực sự là quá mất mặt rồi." Nói xong, Tô Bạch ló đầu ra, hôn tiếp lên đôi môi của cô ấy. Bắt đầu tính từ mùa hè năm ngoái, hai người yêu đương tuy có hơn một năm rưỡi rồi, nhưng phần lớn thời gian đều ở trong trường học, số lần hôn đúng là không bao nhiêu. Đương nhiên, cái này cũng liên quan đến việc Khương Hàn Tô cực dễ xấu hổ, nếu không thì có thể lợi dụng khoảng thời gian nghỉ ngơi, Tô Bạch cũng có thể làm được chuyện 100 lần hôn. Biết da mặt cô ấy mỏng, phần lớn thời gian Tô Bạch biểu đạt yêu thương bằng cách xoa xoa khuôn mặt của cô, hoặc là gãi gãi lên cái mũi của cô, bởi vì nhiều nhất chỉ khiến cô ấy đỏ mặt, chứ không quá ngại ngùng. Tô Bạch cũng không có hôn quá lâu, hơi hơi bắt được đầu lưỡi của cô là hắn lập tức lui ngay. Bởi vì trời tối, Tô Bạch không thấy rõ khuôn mặt của cô ấy, nhưng hắn biết chắc, trên khuôn mặt xinh đẹp ấy nhất định đỏ rực rồi. Tô Bạch trìu mến đặt mũi của mình lên mũi của cô và nói: "Thật tốt, thật sự phải cảm ơn lần cúp điện này." Không có lần cúp điện này, làm sao có thể dễ dàng bò lên giường của tiểu Hàn Tô được đây? "Sớm biết như vậy, lúc chạng vạng tớ nên quay trở về trường, có như vậy thì cậu mới không bắt nạt tớ được." Khương Hàn Tô nói. "Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như hôm nay thôi." Tô Bạch cười nói. Hắn nhét chặt phần góc giường, để tránh gió lạnh bên ngoài thổi tới. Nằm trong chăn ấm ôm thân thể mềm mại của tiểu Hàn Tô một lúc, cái lạnh trước đó đã hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi. Tô Bạch ngủi mùi hương thơm dễ chịu trên người cô, nói: "Hy vọng sau này có thể luôn luôn ôm cậu ngủ." Khương Hàn Tô mím mím môi, nói: "Nghĩ hay lắm, chỉ lần này thôi, không có lần sau đâu." Tô Bạch mỉm cười, duỗi cánh tay ra và đem đầu của cô ấy đặt trên cánh tay của mình, hắn càng thêm thoải mái ôm cô ấy vào trong lòng. Hai người không nói nữa, nhưng lúc này chẳng có ai buồn ngủ. Tô Bạch bây giờ chỉ đang ôm cô bằng một tay, không còn ôm chặt cô như lúc đầu, nhưng Khương Hàn Tô lúc này lại không còn ý nghĩ muốn giãy giụa thoát ra. Không chỉ có mỗi một mình Tô Bạch cảm thấy thoái mái khi ôm cô, cô nằm ở trong lòng Tô Bạch, bị Tô Bạch ôm, cũng cảm thấy rất ấm áp, rất thoải mái. Thật ra trước đây cả hai người đều rất cô đơn, có thể cùng người mình thích ôm nhau sưởi ấm, làm sao có thể không thoải mái được. "Cậu, sao cậu còn chưa ngủ?" Qua hồi lâu, thấy Tô Bạch không có ý định nhắm mắt ngủ, Khương Hàn Tô lên tiếng hỏi. "Ai kêu cậu nói chỉ có lần này không có lần sau làm chi? Không nỡ ngủ!" Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô mím mím môi, không lên tiếng. Chân Tô Bạch tìm tới chân Khương Hàn Tô, cảm nhận cái lạnh trên đó, Tô Bạch nói: "Hàn Tô, sao chân cậu bây giờ lại lạnh đến như thế?" "Tớ cũng không biết vì sao, cứ đến mùa đông là tay chân của tớ sẽ bị lạnh, làm cách nào cũng không thể ấm lên được." Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch tìm tới tay của cô, phát hiện nó quá lạnh. Tô Bạch lấy điện thoại di động ra, tìm tới số điện thoại của bác sĩ Tô Bạch chỉ sợ thân thể Khương Hàn Tô xảy ra vấn đề, lần trước đi tới phòng khám đông y, hắn có lưu số điện thoại bác sĩ rồi. May là hiện tại mới hơn tám giờ, Tô Bạch gọi điện thoại đến phòng khám đông y vẫn còn người trực ở đó. Sau khi nhận cuộc gọi, Tô Bạch kể rõ tình hình của Khương Hàn Tô cho đầu dây bên kia biết. Cúp điện thoại, Tô Bạch thở dài, nghe được lời giải thích của bác sĩ, xem như hắn đã hiểu. Khương Hàn Tô bị bệnh này là do cơ thể cô ấy thuộc thể hàn, mỗi khi đến mùa đông là tay chân lạnh. Đó là căn nguyên của bệnh. Giờ Tô Bạch mới biết vì sao Khương Hàn Tô không thích mùa đông. Mùa đông, người ta đều mặc áo bông mới, mang giày bông mới. Còn cô ấy, mặc trên người là áo bông không đủ giữ ấm, đến cả đôi chân, ngay cả trong mùa đông, Tô Bạch chưa từng nhìn thấy cô ấy mang giày bông trước đây. Cứ như vậy trôi qua nhiều năm, trên người không bị nhiễm lạnh mới lạ đấy. Tô Bạch hỏi bác sĩ đặc trưng của thể hàn, thích nhiệt, sợ lạnh, giấc ngủ nông, đến mùa đông là tay chân trở lạnh, mà cực kỳ dễ bị cảm. Hơn nữa, bác sĩ nói không chỉ có nhiêu đây. "Bác sĩ nói cậu là thể hàn, ngoại trừ tay chân lạnh ra, có phải còn có triệu chứng khác mà cậu không nói đúng không?" Tô Bạch hỏi. "Còn, còn có gì nữa? Tớ, tớ cũng chỉ có cái này thôi!" Khương Hàn Tô nói. "Ngoại trừ cái này ra, khi cậu đến kỳ kinh nguyệt, bụng cũng sẽ rất đau." Tô Bạch nói. "Nào, nào có!" Khuôn mặt Khương Hàn Tô lập tức đỏ bừng. Tô Bạch rút tay ra, một lần nữa kéo cô ấy vào trong lòng mình và nói lời xin lỗi: "Xin lỗi." Tô Bạch thân là bạn trai của cô, miệng thì luôn nói thích cô, nhưng lại có một số thời điểm cô gái nhỏ này yên lặng chịu đựng đau đớn mà bản thân hắn không biết. Cô gái nhỏ này trải qua những đau đớn còn lớn hơn những gì bản thân hắn tưởng tượng. Bởi vì Khương Hàn Tô vẫn còn nhỏ, da mặt lại mỏng, chuyện liên quan đến kinh nguyệt, Tô Bạch chưa từng hỏi đến. Nhưng không nghĩ tới, kỳ kinh mỗi tháng của cô ấy sẽ rất đau bởi vì cô ấy là thể hàn. Cô gái ngốc này lúc đau chỉ có thể yên lặng chịu đựng, hoàn toàn không nghĩ đến tìm biện pháp giải quyết, bởi vậy chỉ có thể càng đau. Khương Hàn Tô mím mím môi, bỗng nhiên cảm thấy muốn khóc. Bởi vì mỗi lần đau bụng kinh, khi một mình yên lặng chịu đựng, thật sự rất đau! "Vì sao cậu không nói cho tớ biết chứ?" Tô Bạch hỏi. "Cái này làm sao nói cho cậu biết được?" Khương Hàn Tô khịt khịt mũi, nhỏ giọng nói. "Chồng cậu là vạn năng đấy, nói cho tớ biết, tớ có biện pháp giúp cậu giảm bớt đau đớn." Tô Bạch nói. "Mặc dù giúp cậu không được, nhưng có tớ ở bên cạnh cậu, trong lòng cậu cũng sẽ dễ chịu một ít." Tô Bạch vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, nói: "Khi cậu ở trước mặt tớ, cậu không cần phải ngại ngùng, chúng ta nhất định phải tiếp tục bước tiếp. Cậu bị như vậy mà không nói với tớ, chỉ có mình cậu chịu đựng đau đớn, trong lòng tớ cũng rất khó chịu." "Lần trước hai chúng ta chia tay, cũng là vì như vậy, lẽ nào cậu vẫn muốn giẫm lên vết xe đổ một lần nữa hay sao?" Tô Bạch hỏi. "Không, không muốn." Khương Hàn Tô lắc đầu nói. Lần trước hai người chia tay, cũng đã làm cho cô đau thấu tim gan rồi. Loại đau đớn này, cô muốn muốn chịu đựng thêm lần nào nữa. "Vậy cậu nói cho tớ biết thời gian cậu đến kỳ kinh đi." Tô Bạch hôn lên trên mặt của cô ấy một cái, sau đó nói. Khương Hàn Tô nghe vậy, khuôn mặt một lần nữa đỏ lên, nhưng lần này cô không giấu diếm, nhỏ giọng nói: "5, rơi vào khoảng ngày 5." Ngày 5, Tô Bạch đọc thầm mấy lần, sau đó yên lặng nhớ kỹ.