Tô Bạch mở cửa ban 1, phát hiện người ngồi bên trong phòng học, dĩ nhiên không chỉ có một mình Khương Hàn Tô.
Quả nhiên là lớp chọn của trường trung học số 1 Bạc Thành, có thể thi vào trong cái lớp này, không thể không thừa nhận mỗi người đều rất tài năng, nhưng ngoại trừ tài năng, mỗi người bọn họ cũng đều đang nỗ lực rất nhiều.
Khương Hàn Tô còn đang giải đề, Tô Bạch ngồi ở vị trí Trương Nịnh nhìn một lúc.
Cái câu hỏi Khương Hàn Tô đang làm, Tô Bạch đừng nói là quen, đến cả việc nhận ra hắn còn không nhận ra được nó là gì.
Chờ Khương Hàn Tô làm cái đề thi này xong, Tô Bạch nói: "Đề Olympic toán à?"
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Cô cất sách giáo khoa đi, sau đó hỏi: "Không phải nói không trở về sao?"
"Khó khăn lắm mới có một kỳ nghỉ, không thể lãng phí thời gian cho công việc được." Tô Bạch nói.
Dự định là đêm nay sau khi ký xong hợp động, theo đạo lí đối nhân xử thế thì nên tổ chức một bữa tiệc cùng ăn với đối phương, đây là một cơ hội tốt để kéo quan hệ song phương gần hơn.
Nhưng cơ hội này, bị Tô Bạch từ chối.
Nếu đêm nay uống say, vậy ngày mai không biết bao giờ mới có thể trở về Bạc Thành.
Sau khi cùng Tô Bạch đi ra khỏi phòng học, Khương Hàn Tô mới phát hiện bông tuyết bay lơ lửng bên ngoài.
"Lại có tuyết rồi!" Khương Hàn Tô nói.
"Đúng đấy, năm nay tuyết rơi không lớn lắm, thế nhưng số lần rơi so với trước kia nhiều hơn." Tô Bạch nói.
Năm nay, Bạc Thành có vài trận tuyết rơi liên tiếp.
Nhưng ngoại trừ trận tuyết rơi dày đặc vài năm trước, các trận tuyết khác đều rất nhỏ.
Hơn nữa, coi như là vài năm trước có trận tuyết lớn, nhưng cũng không cách nào so sánh được với trận tuyết rơi dày đặc của năm ngoái.
Sau khi trận tuyết rơi kia của năm ngoái rơi xuống hết thì liên tiếp vài ngày liền không thể làm tuyết tan được.
Khương Hàn Tô đưa tay ra hứng một ít hoa tuyết, sau đó bỗng nhiên dùng tay lau mặt Tô Bạch một cái.
"Lạnh không, lạnh không? Hì hì." Khương Hàn Tô chạm xong, sợ Tô Bạch trả thù, ngay lập tức chạy về phía trước.
Nhìn bóng dáng xinh đẹp vừa chạy vừa cười dưới màn tuyết đêm, Tô Bạch có chút sững sờ, phảng phất như nhìn thấy tinh linh mình gặp được trong đêm tuyết rơi năm ngoái.
Tô Bạch không có đuổi theo, mà là đứng đó mỉm cười.
Tô Bạch không có đuổi theo, Khương Hàn Tô liền quay trở về
"Cậu cười gì vậy?" Khương Hàn Tô hỏi.
Tô Bạch ôm chầm cô ấy vào trong lồng ngực, sau đó hôn một cái lên mặt cô.
"Không có gì, chỉ là vừa mới nhớ đến một người." Tô Bạch cười nói.
"Ai vậy?" Khương Hàn Tô nhíu nhíu cái mũi đáng yêu, ngây thơ hỏi.
"Còn có thể là ai? Đương nhiên là cậu rồi!" Tô Bạch bóp bóp mũi của cô.
"Ăn cơm chưa?" Tô Bạch hỏi.
"Ăn hai cái bánh nướng." Khương Hàn Tô nói.
"A, tớ còn chưa ăn cơm nữa, cùng tớ đi ăn đi." Tô Bạch nói.
Ký xong hợp đồng là hơn 6 giờ rồi, Tô Bạch chẳng màng đến việc ăn uống, liền một đường ngựa chạy không ngừng tới nơi này.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
"Gần đây cậu bận gì à?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Có rất nhiều quán mì với nhiều khách mỗi ngày, không phải toàn bộ đều cần mì sao? Trước đây, mì đều do tớ mua từ xưởng mì của nhà khác, cho nên tớ muốn xây dựng một xưởng mì cho riêng mình ở Qua Thành, làm như vậy có thể tiết kiệm được giá cả bởi sự chêch lệch giá giữa những bên trung gian. Những ngày này tớ luôn bận rộn với chuyện này, nếu nói là bận cũng không tính là quá bận, chuyện này có người chuyên đi làm rồi, ngày hôm nay tớ đi chỉ là làm ông chủ đóng dấu ký tên thôi." Tô Bạch giải thích nói.
"Vậy hẳn là cần rất nhiều tiền đúng không?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Hừm, đúng là cần rất nhiều tiền." Tô Bạch nói.
Cái công xưởng này đang là chuyện quan trọng nhất của Tô Bạch hiện tại. Tô Bạch gần như đem toàn bộ số tiền trong sổ sách cùng với số tiền các quán mì kiếm được trong năm nay, toàn bộ đều ném vào trong đó. Nhưng cho dù là tốn bao nhiêu tiền, chuyện này chắc chắn là chuyện cần phải làm. Mì khô, mới là cơ sở của quán mì Tô Bạch, chỉ có không ngừng cung cấp, Tô Bạch mới có thể đem toàn bộ tinh lực dồn hết cho việc mở rộng quán mì.
"Xin lỗi, tớ tạm thời không có cách nào trả hết toàn bộ số tiền tớ nợ cho cậu được." Khương Hàn Tô.
Tô Bạch: "..."
"Cậu có phải ngốc lắm không?" Tô Bạch tức giận nặn nặn khuôn mặt của cô ấy và nói: "Số tiền cậu nợ, chẳng có bao nhiêu tác dụng."
"Tiền nhỏ cũng là tiền, bây giờ cậu đang rất cần tiền." Khương Hàn Tô nói.
"Được rồi, đừng tự trách nữa, khoảng thời gian ăn tết này, các quán mì Tô Bạch đều thu được không ít tiền, tiền xây dựng một cái công xưởng mì, vẫn đủ." Tô Bạch nói.
Những chuyện buôn bán này, Tô Bạch hiện tại không muốn nói nhiều với cô ấy, miễn cho cô ấy lại rơi vào cảm giác bản thân mình vô dụng.
Tô Bạch chưa bao giờ cảm thấy bản thân lợi hại, nếu như nói về mặt thể thao điện tử, hắn đúng là có thể thổi phồng một phen, bởi vì, đó là do hắn dựa vào tài năng của bản thân cùng tự nỗ lực đạt được thành tích. Thế nhưng, những gì hắn nắm giữ hiện tại, rất nhiều thứ đều nhờ vào phúc lợi trọng sinh. Bởi vì trọng sinh, hắn tránh được rất nhiều đường vòng, và không chỉ có dễ dàng kiếm được số tiền đầu tiên, mà còn nhờ nó, cái chuyện quan trọng nhất là mở quán ăn thì hắn đã đạt được với phương pháp phối chế bí mật dành riêng cho quán mì của hắn.
Vì thế, tất cả những gì hắn đạt được ở hiện tại, Tô Bạch thật sự không thấy có bao nhiêu kiêu ngạo.
Vẫn là câu nói đó, chỉ cần là người trọng sinh, vậy hắn vĩnh viễn không bao giờ thiếu tiền.
Đừng nói đến chuyện mua vé số, chỉ cần kiếp trước xem qua mấy trận đấu, không cần biết là trận đấu gì, và chỉ cần nhớ tỉ số của mấy trận đấu đó thôi, đều có thể kiếm bộn tiền.
Tô Bạch nắm tay cô ấy, cùng cô ấy đi ra khỏi khuôn viên trường.
Căn tin trường học không mở cửa trong những ngày nghỉ, trời thì lạnh, cơm tối Khương Hàn Tô chỉ ăn hai cái bánh nướng, khẳng định không tốt cho dạ dày.
Tô Bạch đi mua hai ly trà sữa nóng trước, sau đó dẫn cô ấy đi vào một tiệm lẩu.
Tiệm lẩu này vừa mới khai trương, trước đây Tô Bạch chưa từng thấy nó bao giờ.
Sau khi tìm được một chỗ ngồi xuống trong tiệm, Tô Bạch gọi chút đồ ăn.
"Ngày mai cậu đến phòng học, tớ giúp cậu ôn tập." Đối với thành tích học tập của Tô Bạch, Khương Hàn Tô luôn luôn quan tâm đến.
"Được." Tô Bạch cười nói.
Một vài nội dung môn khoa học tự nhiên, Tô Bạch đúng là cần nhờ Khương Hàn Tô ôn tập giúp hắn, nếu không thì hiện tại hắn không theo kịp lớp được.
Tiết toán học gần nhất trong tuần này, có vài nội dung Tô Bạch nghe xong thì thấy bản thân như lọt vào trong sương mù.
Sau khi ăn xong, hai người tách nhau ra ở trước cổng trường học.
"Muộn như vậy rồi, còn có tuyết rơi nữa, cậu đừng ở trong phòng học học tập. Nếu cậu muốn học thì trở về ký túc xá và nằm trong chăn học cũng giống nhau cả thôi!" Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
"Vậy tớ đi về trước." Tô Bạch nói.
"Trời lạnh, ban đêm coi chừng bị cảm!" Thấy Tô Bạch rời đi, Khương Hàn Tô lớn tiếng nói.
Tô Bạch mỉm cười, hắn giơ giơ tay và nói: "Biết rồi."
Chờ Tô Bạch rời đi, Khương Hàn Tô quay trở về trường học.
Chỉ là khi đi vào trong trường, cô không nghe lời Tô Bạch quay trở về ký túc xá học, mà tiếp tục đi tới phòng học.
Lúc này đã là mười giờ tối, những học sinh lúc đầu học trong phòng học đều đã rời đi.
Bởi vì tuyết rơi, gió lạnh thổi đến càng thêm trắng trợn không kiêng dè.