Sau khi món canh thịt viên được bưng lên, bữa tiệc này cũng đến lúc kết thúc rồi.
Một vài đứa trẻ chỉ ăn một nửa, rồi chạy ra ngoài chơi.
Tô Bạch húp một ngụm canh thịt viên, sau đó cũng đi ra ngoài sân.
Theo Tô Bạch cùng đi ra còn có Khương Hàn Tô.
Dì út và những người phụ nữ khác còn phải ở trong nhà làm việc nhà và có rất nhiều chuyện muốn nói.
Tiệc rượu kết thúc, bên ngoài lại nổ pháo, đồng thời tiếng kèn xô-na bắt đầu thổi lên.
Trước cửa có đặt một dàn pháo lớn, bên phải là nhà vệ sinh, bọn họ chỉ có thể đi đường vòng qua con đường nhỏ bên trái.
Đi trên đường nhỏ, hai người lần lượt không nói gì, chỉ có tiếng pháo nổ bùm bùm vang lên không ngừng.
Kèm theo đó còn có mùi khói thuốc súng nồng nặc.
Nếu như quay ngược thời gian khoảng năm, sáu năm trước, với tiếng pháo nổ vang lên không ngừng này, xung quanh khẳng định có rất nhiều đứa nhỏ nhặt pháo.
Cái gọi là nhặt pháo, chính là nhặt lên những viên pháo còn chưa nổ ở bên trong dàn phóng, sau đó tự mình thả pháo.
Loại pháo rời này bởi vì sợi ngắn, không giống như pháo xiết mất một thời gian mới chạy đến điểm nổ, cho nên nổ cực kỳ nhanh.
Nếu như người nào có tốc độ tay không nhanh, rất dễ bị nổ trúng tay.
Đương nhiên, đến hiện tại, bởi vì điều kiện gia đình càng lúc càng tốt hơn, đứa nhỏ nhặt pháo càng ít đi. Chơi pháo gần như đều đi đến quầy bán đồ tạp hóa mua pháo xiết.
Đi trên đường nhỏ, Khương Hàn Tô vẫn cúi đầu như đang suy nghĩ chuyện gì đó thì đột nhiên tiếng pháo mừng vang lên như sấm sét, dọa Khương Hàn Tô sợ hãi rùng mình một cái. Bởi vì đường nhỏ là đường xuống dốc nên cô bởi vì bị doạ mà bước hụt chân phải, thân thể yếu đuối mong manh không tự chủ được ngã về phía Tô Bạch bên cạnh.
Tô Bạch theo bản năng đưa tay ra ôm lấy cô ấy.
Cảm thấy không ổn, hắn đổi từ ôm sang kéo.
Cảm thấy kéo cũng không ổn, Tô Bạch thả tay của mình ra.
"Cậu cố ý đúng không?" Tô Bạch cau mày hỏi.
"Không, không phải." Khương Hàn Tô xấu hổ lắc lắc đầu.
"Cảm, cảm ơn." Sau đó, cô ấy nói lời cảm ơn.
"Vậy còn câu này?" Tô Bạch nhìn cô ấy hỏi.
Khuôn mặt Khương Hàn Tô không nhịn được đỏ lên, nói: "Cũng không phải."
"Ừ." Tô Bạch nở nụ cười, nói: "Tùy cậu, có cũng chẳng làm gì được, chúng ta chia tay rồi không phải sao, tớ không thể hôn cậu?"
Khương Hàn Tô im lặng không nói.
Sau khi ra khỏi con đường nhỏ, hai người đứng một lúc bên cạnh gốc cây liễu trơ trụi.
Bên cạnh cây liễu là dòng sông đóng băng, trên sông đang có mấy đứa nhỏ đang chơi thả pháo xiết.
Trong đó, có mấy đứa nhỏ nhìn thấy Khương Hàn Tô đến, dĩ nhiên nghịch ngợm cọ vang pháo xiết trong tay, sau đó ném tới dưới chân Khương Hàn Tô.
Tô Bạch nhìn một chút, đi tới đem viên pháo trên bờ đá trở về.
Chỉ nghe ầm một tiếng, bên trong đám người bọn họ vang lên tiếng pháo xiết, một đám người lập tức bị dọa cho sợ chạy tán loạn.
"Không sợ cái này à?" Tô Bạch hỏi.
"Nó nổ không lớn, cũng không nổ tới người được." Khương Hàn Tô nói.
"Gần đây cậu thế nào?" Tô Bạch hỏi.
Nếu đều có lỗi, cũng không cần thiết phải tiếp tục xem nhau là kẻ thù không đội trời chung.
Cứ xem nhau là những người bạn và nói chuyện phiếm với nhau, có lẽ sẽ tốt hơn.
Làm bạn bè, bọn họ chưa bao giờ làm điều đó.
Lúc đó, Khương Hàn Tô nói bọn họ có thể làm bạn bè thay vì làm người yêu, Tô Bạch nói tuyệt đối không thể có ngày này, không thể thành tình nhân, không thể thành bạn bè.
Nhưng thế sự không có tuyệt đối, hiện tại, hai người bọn họ không phải có thể trở thành bạn bè sao?
"Vẫn tốt." Khương Hàn Tô nói.
"Thành tích của cậu?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Giấc mộng của tớ là cái gì cậu cũng biết rồi đấy. Tớ đã từng có hai mơ ước lớn nhất, một cái là cưới cậu làm vợ, một cái là đem quán mì Tô Bạch mở khắp cả nước. Chỉ là cái mơ ước phía trước đã không còn có khả năng thực hiện được, cho nên tớ cũng chỉ có thể nỗ lực thực hiện cái thứ hai thôi. Vì thế, khoảng thời gian gần đây tớ đều đang bận rộn công việc quán mì nên ít tập trung vào việc học hành." Tô Bạch nói.
Tô Bạch tiếp tục nói: "Cậu cũng biết, tớ không yêu cầu cao về chuyện học hành, chỉ cần mở quán mì khắp cả nước, bất luận trong tương lai tớ có thể thi lên đại học được hay không cũng không sao cả."
Khương Hàn Tô cắn cắn môi, hỏi: "Cậu dành không ít thời gian ở trường, coi như là bận rộn với rất nhiều công việc ở quán mì, thành tích học tập cũng không thể kém như vậy. Còn nữa, cậu đã đi đến một bước này rồi, vì sao không tiếp tục học lên đại học đi? Trước đây không phải cậu đã nói muốn lên đại học sao?"
"Nếu cậu thật sự muốn tớ nói thẳng?" Tô Bạch nhìn cô ấy, nói: "Bởi vì tớ không có mục tiêu để nỗ lực học tập, tớ càng không có mục tiêu để thi lên đại học, cho nên tớ nỗ lực học tập để làm gì đây? Tớ nỗ lực hơn nửa năm, tớ mệt mỏi, lẽ nào tớ không thể nghỉ ngơi chút sao?"
"Là bởi vì tớ sao?" Khương Hàn Tô cuối cùng vẫn hỏi ra câu nói này.
"Khương Hàn Tô, cậu đừng có tưởng bở." Tô Bạch cười nói.
Trong đôi mắt Khương Hàn Tô tràn đầy nước mắt, ban đầu cô chia tay đến cả lời giải thích đều không giải thích, chính là vì muốn Tô Bạch hết hy vọng, để Tô Bạch đừng tiếp tục yêu cô nữa. Bởi vì cô biết, chỉ cần có mẹ, bọn họ rất khó cùng nhau, mẹ lấy cái chết để bức cô, cô từ chối không được.
Chỉ là không nghĩ tới lần chia tay này lại sinh ra ảnh hưởng đến thành tích của Tô Bạch.
Tô Bạch không muốn học tập, khẳng định là bởi vì cô!
Vì vậy, đứng giữa tình thân và tình yêu, thật sự rất khó lựa chọn!
"Xin lỗi, xin lỗi, tớ thật sự xin lỗi." Cô khóc lóc liên tục nói rất nhiều lời xin lỗi.
Cô thật sự rất có lỗi với hắn!
Từ đầu tới cuối, hắn đối tốt với cô như vậy, cô lại làm hắn tổn thương sâu sắc.
Nhưng nếu muốn nói hối hận, cô cũng không cách nào nói hối hận được. Bởi vì nếu sự việc xảy ra thêm một lần nữa, mẹ cô lấy cái chết để bức cô, cô vẫn sẽ lựa chọn như vậy.
Đối với Khương Hàn Tô, một sai lầm đến cả hối hận cũng không thể hối hận được là chuyện đau khổ nhất.
"Đừng tự coi mình tài giỏi, có thể một mình gánh vác mọi thứ, thật ra quay đầu lại, cậu sẽ phát hiện cái gì cũng không thể gánh vác được. Cho nên, có một số việc, khi biết bản thân mình không thể gánh vác được, đừng ngại gọi thêm một người đến gánh vác cùng. Hai người gánh vác, coi như là không gánh vác được, dù sao cũng tốt hơn là một mình tự suy nghĩ biện pháp."Tô Bạch cầm giấy trong tay đưa cho cô ấy.
"Anh, vì sao chị Hàn Tô khóc vậy?" Bé Chanh Chanh đang chơi bên cạnh chạy tới.
"Khói pháo quá nhiều, bị khói thuốc súng bay vào mắt, em ra chơi với bạn em đi." Tô Bạch nói.
"Dạ." Cô bé lại hấp tấp chạy đi.
Khương Hàn Tô lau khô nước mắt và nở nụ cười tươi rói đứng ở nơi đó.
Mùa đông khắc nghiệt, cô mặc rất ít, vừa nãy ăn cơm nóng, người lại nhiều, cho nên khuôn mặt nhỏ còn hồng hào, xinh đẹp động lòng người.
Nhưng bây giờ vừa ra tới đây, không có khí nóng trong sân, khuôn mặt nhỏ này lại lập tức trở nên tím tái.
Ai, Tô Bạch thở dài một tiếng, sau đó nói: "Đừng đứng ở đây nữa, trở về nhà đi."
"Hả?" Khương Hàn Tô không rõ nhìn hắn.
"Tớ từng cho rằng dù có gặp lại cậu, trái tim tớ cũng sẽ không mềm lòng, nhưng ai biết nó vẫn như thế. Nơi này gió lớn như vậy, cậu không trở về nhà, khuôn mặt này của cậu còn muốn hay không đây?" Tô Bạch hỏi.
"Không, không sao cả, nhiều lắm là nứt ra một ít, không, không quan trọng lắm." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"A." Tô Bạch không nhịn được nở nụ cười, hắn nhìn thấy xung quanh không có người, liền đưa tay ra nhéo lên khuôn mặt sắp bị đông cứng đến tím tái của cô ấy.
Tô Bạch dùng sức nhéo lên trên một cái, sau đó hỏi: "Khương Hàn Tô, cậu thật sự không muốn từ bỏ tớ có đúng không?".