Ngày 9 tháng 2 năm 2013.
Nhằm ngày 29 tháng chạp.
Giao thừa!
Khoác lên người một bộ áo bông dày, Tô Bạch dậy rất sớm, sau đó cầm một bàn pháo lớn đặt ở cửa.
Dùng hộp quẹt lửa đốt pháo, tiếng pháo vang lên khắp cả thôn xóm, ngày tết bắt đầu rồi.
Sau khi ăn sáng xong, cha của Tô Bạch làm chút hồ dán từ trong nồi, sau đó viết câu đối.
Thật ra thì mọi người thường đi lên thị trấn mua câu đối về, rất ít người mua giấy đỏ tự mình viết chữ.
Nhưng chữ viết Tô Bạch rất đẹp, trước đây cũng đồng ý tự mình viết câu đối lúc ăn tết. Bởi vậy, nhà bọn họ xem như là một trong số ít những nhà ăn tết tự mua giấy đỏ và dùng bút lông viết.
Tô Bạch đem giấy đỏ trải ra, sau đó đem bút lông chấm lên mực nước, bắt đầu viết.
Xán lạn kim triêu khán xà vũ, hỉ tòng cựu niên thính long ngâm. *
*Rực rỡ hôm nay nhìn rắn múa, hân hoan năm cũ nghe rồng ngâm.
Hoành phi, thêm phúc hàng năm.
Những câu chữ này tự nhiên không phải do Tô Bạch nghĩ ra, mà là sao chép từ Baidu.
Sau khi viết xong câu đối, Tô Bạch cầm hồ dán, dán lên toàn bộ cửa trong nhà.
Dán câu đối xong, Tô Bạch xuống lầu nhấp ngụm trà, sau đó ngồi cùng một chỗ với nhóm ông lão bà lão và nhìn đám người náo nhiệt trước mặt.
Hai tám hai năm, sáu, hai tám hai năm, bảy, hai tám hai chín ba mươi mốt. . .
Một nhóm thiếu nữ cầm dây thun chơi nhảy dây.
Con trai lại cầm đủ loại kiểu dáng pháo đang không ngừng phóng.
Một cái tên lửa pháo hoa phát ra tiếng vang, trực tiếp lao về phía Tô Bạch.
Tô Bạch lập tức né tránh cái tên lửa pháo hoa đang bay tới.
"A Minh!" Tô Bạch tức giận nói.
Một đứa bé trai nơm nớp lo sợ đi tới trước mặt Tô Bạch.
"Ông út, con xin lỗi, con không cố ý." Cậu bé vì xua tan cơn giận của Tô Bạch, còn từ trong túi của mình móc ra một cây kẹo sữa White Rabbit.
"Ông út, con mời ông ăn kẹo, ông tha cho con được không?" Đứa bé có chút sợ sệt nói.
Tô Bạch không chỉ là vua của đám trẻ trong thế hệ của hắn, mà còn rất uy phong đối với những đám trẻ này.
Trước đây, khi đám trẻ này vừa mới bắt đầu học đi, không ít đứa đi theo Tô Bạch và chạy theo những đứa trẻ lớn.
Vì thế, đêm giao thừa năm nay, sau thôn rõ ràng rất ít người, nhưng trước cửa lớn nhà Tô Bạch lại rất náo nhiệt, tụ tập không ít trẻ con.
"Muốn chơi bắn pháo thì thả xa xa một chút, loại pháo này giống như con ruồi bay loạn vậy, con khống chế phương hướng không tốt, ngồi bên này đều là người, nếu như nó nổ trên người thì làm sao bây giờ?" Tô Bạch trầm mặt hỏi.
"Con biết rồi ông, con không làm thế nữa." A Minh nói.
"Được rồi, đi chơi đi." Tô Bạch từ trong tay đứa bé cầm lấy cây kẹo sữa, sau đó mở bao ném vào trong miệng.
Bé trai nghe vậy, như được đại xá vội vàng chạy đi.
Sau khi cắn nát cây kẹo sữa trong miệng, Tô Bạch tiếp tục nhàn nhã cắn hạt dưa.
Hạt dưa thực sự là một món ăn ngon, là món có thể giết thời gian.
Nhưng vào lúc này, Tô An Quốc lái xe gắn máy chạy tới, sau đó từ trên xe cầm một cái diều.
"Tô Bạch, đi chơi diều không?" Tô An Quốc hỏi.
"Các cậu đi đi." Nếu không phải là người ở lứa tuổi này, tự nhiên không muốn tham gia vào những chuyện ở lứa tuổi này có thể tham gia.
Chơi diều, trước đây Tô Bạch chưa từng thả, tự nhiên cảm thấy thú vị, chỉ là bây giờ tự nhiên cảm thấy không muốn.
Trả qua lần trọng sinh, chuyện có thể khiến Tô Bạch làm đúng là không nhiều.
Hiện tại cũng chỉ có hai cái, một cái là Khương Hàn Tô, một cái là quán mì Tô Bạch.
Cái trước là đàn ông không thể thiếu tình yêu, cái sau thì là đàn ông không thể thiếu sự nghiệp.
Thành gia lập nghiệp, vốn là hai chuyện quan trọng nhất của đàn ông.
"Rõ ràng là con mới mười sáu, mười bảy tuổi, nhìn con sao giống ông cụ non vậy." Mẹ của Tô Bạch nói.
"Tôi còn hi vọng A Minh nhà tôi có thể giống Mộng Thành nhà dì như ông cụ non đây nè, nghe nói Mộng Thành năm nay thi đậu vào trường trung học số 1 Bạc Thành rồi, thực sự là không ước không được!" Mẹ của A Minh nói.
"Đúng đấy, con thật sự ghen tị với bà lắm đó bà Hám, mọi người nói xem, cả gia đình nhà bà Hám có bao nhiêu người là sinh viên rồi." Lại có người khen tặng nói.
Bà nội Tô Bạch cười không ngậm mồm vào được, nói: "Đều là do những đứa trẻ này tự mình nỗ lực."
Nghe được một ít người bên cạnh lên tiếng khen tặng, Tô Bạch đeo lên tai nghe, một bên nghe nhạc một bên cùng Khương Hàn Tô nhắn tin nói chuyện.
Tô Bạch vừa mới đăng trạng thái lên trên tường QQ, cô gái này dĩ nhiên tặng ngay cho hắn một like, vậy đã nói rõ còn rất rãnh rỗi.
Ngày tết mà, nhà ai không rãnh rỗi.
Có thể nói đây là một ngày rãnh rỗi nhất trong một năm.
Khương Hàn Tô lại là kiểu người yên tĩnh không thích nháo nhiệt, cô ấy ăn tết khẳng định sẽ rất ngoan ngoãn ở nhà, hoặc là xem ti vi, hoặc là đang đọc sách.
Xác suất cô ấy xem tivi rất thấp, đọc sách viết chữ có khả năng cao hơn nhiều.
"Cậu đang làm gì thế?" Tô Bạch đánh chữ hỏi.
"Tớ đang xem tivi." Khương Hàn Tô trả lời.
"Thì ra là cậu không có đọc sách viết chữ." Tô Bạch nói.
"Một năm chỉ có một ngày này, haizz, ngày tết tớ cũng phải để bản thân rãnh rỗi một ngày, cậu nói, cần kết hợp giữa nghỉ ngơi và làm việc mà." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch: ". . ."
Nếu như cô ấy được tính là sự kết hợp giữa nghỉ ngơi và làm việc, vậy thì sẽ không có kẻ nào lười biếng trên toàn thế giới này rồi.
"Không nói nữa, mẹ tớ đi vào rồi." Tô Bạch định nói gì đó, liền nhìn thấy Khương Hàn Tô gửi tin nhắn tới, hắn chỉ có thể thở dài, bỏ điện thoại di động vào trong túi.
Vẫn phải nhanh nhanh giải quyết chuyện Lâm Trân sớm mới được, nếu không thì đừng nói gọi điện thoại cho cô ấy, coi như là gửi tin nhắn cũng phải lén lén lút lút.
Bởi vì sợ Lâm Trân nhìn thấy, mỗi lần Tô Bạch cùng Khương Hàn Tô gửi tin nhắn, Khương Hàn Tô đều lén lút xóa ngay sau đó.
May là Lâm Trân rất tôn trọng quyền riêng tư của Khương Hàn Tô, không có mở xem điện thoại di động của cô ấy.
Nhưng Tô Bạch cảm thấy Lâm Trân có lẽ hiểu được từ khi chuyện lần trước xảy ra, bản thân lại đi kiểm tra điện thoại của con gái, có thể sẽ khiến cho Khương Hàn Tô bị áp bức. Bởi vậy, mới không có đi kiểm tra điện thoại di động của cô ấy.
Ở nơi này của họ, bữa trưa rất phong phú và bữa ăn thịnh soạn nhất chính là bữa trưa. Khi tham gia vào những buổi tiệc, một bàn ăn trưa cũng được gọi là bàn tiệc.
Gần như ở chỗ này của Tô Bạch, mọi người mời khách ăn cơm đều là vào buổi trưa.
Người không nhiều, nhưng để hoàn thành bữa trưa này phải mất đến hai tiếng đồng hồ gồm chân giò, cá, gà, ... các loại đồ ăn được bưng lên phải hơn chục bàn
Vẫn như cũ, trước khi ăn cơm, Tô Bạch đi ra ngoài đốt pháo.
Bữa trưa, Tô Bạch uống nhiều rượu nên sau khi ăn trưa xong, Tô Bạch trực tiếp nằm vào trong chăn ngủ trưa.
Mãi cho đến năm giờ chiều, mẹ hắn gọi, Tô Bạch mới từ trên giường tỉnh lại.
May là giữ nguyên đồ lúc ngủ nên không cần mặc quần áo lại từ đầu. Mùa đông ở phương bắc, bên trong ba tầng ở ngoài ba tầng, mặc quần áo là chuyện rất phiền toái.