Ôm hôn Khương Hàn Tô một lúc, Tô Bạch từ ngăn bàn lấy ra một cái băng keo cá nhân, sau đó dán lên tay cho cô ấy.
Không lâu sau, dì út ôm Tiểu Chanh Chanh trở về nhà.
"Hàn Tô đến rồi à?" Sau khi vào nhà, dì út cười chào hỏi.
"Dạ." Khương Hàn Tô ngoan ngoãn gật gật đầu.
Tiểu Chanh Chanh cũng từ trong ngực của mẹ xuống, sau đó chạy đến trước mặt Khương Hàn Tô.
Khương Hàn Tô khom lưng ôm Tiểu Chanh Chanh lên.
Khóe miệng Tô Bạch giật giật, may Tiểu Chanh Chanh là bé gái, nếu như là con trai, Tô Bạch sẽ không để Khương Hàn Tô trắng trợn không kiêng dè ôm cô bé lên.
Vừa thấy mặt đã ôm, vừa thấy mặt đã ôm, cái này, sắp vượt qua số lần tự mình ôm Khương Hàn Tô rồi.
"Dì út, con có việc xin dì giúp đỡ." Tô Bạch mở miệng nói.
Tô Sắc liếc hắn một cái, nói: "Con lại có chuyện gì?"
"Nếu như là chuyện liên quan đến Hàn Tô thì con quên đi." Tô Sắc hiện tại đã không muốn nhúng tay vào chuyện giữa đứa cháu mình và Khương Hàn Tô, bởi vì chuyện này không thể nào xảy ra được.
"Dạ. Đúng là có liên quan đến Hàn Tô." Tô Bạch nói.
Tô Sắc nhíu nhíu mày, nghĩ đến Khương Hàn Tô hiện tại đang ở đây, không bằng bây giờ để Tô Bạch hết hy vọng, tránh cho đứa cháu mình tiếp tục hãm sâu.
Thế là, Tô Sắc nói: "Nếu con cố chấp như thế, vậy thế này đi, đúng lúc có Hàn Tô ở đây hôm nay, dì hỏi ý tứ Hàn Tô một chút. Nếu như Hàn Tô đồng ý, dì liền giúp con, nếu như Hàn Tô không đồng ý, tiểu Mộng à, con từ bỏ đi."
Tô Bạch mỉm cười, nói: "Dạ."
Tô Sắc nhìn Khương Hàn Tô, trực tiếp nói: "Hàn Tô, Tô Bạch thích con, con biết không?"
Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên, sau đó xấu hổ không thể không gật gật đầu, nói: "Con biết."
"Vậy con nghĩ thế nào? Đừng lo, con cứ nói ra lời thật nhất trong lòng con đi." Tô Sắc nói.
"Con, con. . . ." Ngay trước mặt Tô Sắc, có mấy lời Khương Hàn Tô xấu hổ không muốn nói.
Nhưng lúc này Tô Bạch lại đưa tay nói: "Hàn Tô, lại đây."
"Ừm." Khương Hàn Tô nghe lời đi tới trước mặt Tô Bạch.
Tô Bạch cầm tay Khương Hàn Tô, sau đó ngay trước mặt Tô Sắc hôn một cái lên khuôn mặt cô.
Thấy người con gái thẹn thùng chỉ dám cúi mặt xuống nhìn thềm nhà, Tô Bạch cười nói: "Dì út, dì đừng quên ước định của chúng ta lúc trước, lần này dì cũng nên giúp đỡ con rồi chứ?"
Lúc này, Tô Sắc hoàn toàn bối rối.
Bà không nghĩ tới Tô Bạch lại dám ở ngay trước mặt mình hôn Khương Hàn Tô.
Nhưng càng làm cho bà kinh ngạc là, sau khi Tô Bạch hôn Khương Hàn Tô, Khương Hàn Tô dĩ nhiên là chỉ thẹn thùng, cũng không có tiến hành bất kỳ sự phản kháng nào, ngay cả trách cứ cũng không có.
Ngay cả việc Tô Bạch kêu con bé tới, con bé cũng rất nghe lời.
Người này là Khương Hàn Tô mà mình biết sao?
Nhưng Tô Sắc rất thông minh, bà nhớ lại vài chuyện phát sinh trong mấy ngày nay giữa hai người, nghĩ đến Khương Hàn Tô ăn đồ ăn mình làm đều luôn khách sáo một phen, nhưng mỗi lần nhận lấy hạt dưa và đậu phộng do Tô Bạch bóc vỏ thì không có quá mức từ chối. Hơn nữa mấy ngày gần đây, Khương Hàn Tô đến nhà mình hình như có hơi nhiều hơn những lần trước? Trước đây, ngoại trừ đến vào dịp tết để tặng lễ, phần lớn thời gian Khương Hàn Tô đều ở nhà học tập, ít khi nào chạy sang nhà người khác chơi?
Khi đó, Tô Sắc muốn gặp con bé, cũng phải đi đến nhà con bé mới gặp được.
Hơn nữa, trải qua nhiều năm như vậy, năm nay cũng là lần đầu tiên Khương Hàn Tô ở nhà họ ăn cơm.
Tất cả những thứ này, không phải là vì mình là dì Tô của con bé, mà là vì năm nay có Tô Bạch ở nhà mình, Khương Hàn Tô đến nhà họ, là đến vì Tô Bạch.
Đến lúc này, Tô Sắc xem như hoàn toàn hiểu rõ.
"Hàn Tô, người bạn trai trước đó con quen ở trong trường chính là nó?" Tô Sắc hỏi.
Tô Bạch cười nói: "Khó trách, trong số những đứa con của bà nội, chỉ có dì út là người bà nội thương yêu thương nhất, dì út quả nhiên thông minh."
"Thông minh cái rắm." Tô Sắc nói ra lời thô tục: "Nếu nói là thông minh thì dì đã không bị các con giấu giấu diếm diếm lâu như vậy rồi? Còn đánh cược với dì nói gì mà nhất định có thể theo đuổi được Hàn Tô. Con đã theo đuổi được rồi, đánh cược với dì không phải trăm phần trăm thắng lợi sao?"
"Con thật sự không có ý định lừa dì đâu, chỉ là con muốn tìm một cơ hội để nói cho dì biết thôi, không phải bây giờ con nói với dì rồi sao?" Tô Bạch nói.
"Chuyện con là bạn trai của Hàn Tô ở trong trường, thím Lâm biết chưa?" Tô Sắc hỏi.
Tô Bạch nói: "Dì út, con nào dám nói cho thím ấy biết lúc này, nếu thím Lâm biết con là người hủy hoại thanh danh của con gái thím ấy, ngày hôm nay con còn có thể sống sót quay về sao?"
Tô Sắc tức giận nói: "Con cũng biết con làm hại đến thanh danh của Hàn Tô à? Các con mới bao nhiêu tuổi, còn đang đi học đấy."
"Hơn nữa, dì đã nói với con, chuyện quan trọng nhất bây giờ của Hàn Tô chính là học tập, cái này cũng là chuyện chị Lâm lo lắng nhất. Nếu như các con yêu đương ảnh hưởng đến thành tích học tập của Hàn Tô, Tô Bạch à, dì khuyên con vẫn nên buông tay trước đi." Tô Sắc nói.
"Không đâu dì." Lúc này Tô Bạch còn chưa nói, Khương Hàn Tô mở miệng trước rồi, cô nói: "Con biết chuyện quan trọng nhất trong giai đoạn hiện tại của con là gì, nó sẽ không ảnh hưởng đến thành tích học tập của con."
"Quên đi, dì cũng lười quan tâm đến các con, các con muốn làm sao thì làm đi." Tô Sắc nói.
Lượng tin tức quá lớn, Tô Sắc cảm giác mình vẫn nên chậm lại rồi mới có thể nói tiếp được.
Trước kia bà còn cảm thấy Tô Bạch không thể nào theo đuổi được Khương Hàn Tô.
Nhưng bây giờ nhìn điệu bộ này, cái gì mà không đuổi tới, lấy tính tình của con bé Khương Hàn Tô này, có thể nói gần như xác định quan hệ rồi.
Lâm Trân lấy cái chết để bức hai đứa nó chia tay nhưng hai đứa nó không chia tay, chính mình muốn cho hai đứa nó chia tay, chắc chắn không làm được. Hơn nữa, hiện tại Tô Sắc cũng không muốn hai đứa nó chia tay.
Chỉ có thể nói, trong lòng Tô Sắc bây giờ, cảm xúc lẫn lộn và vô cùng phức tạp.
"Dì út, dì không cần phải nói đâu dì, dì đồng ý giúp con trước đi dì." Tô Bạch nói.
"Con lừa dì trước, dì không được phép đổi ý à?" Tô Sắc xoa xoa đầu, sau đó nói: "Như vậy đi, con đừng nói là dì không giữ lời, Tô Bạch, con cũng biết, chuyện quan trọng nhất của Hàn Tô bây giờ là học tập, nếu như các con yêu đương một năm mà thành tích học tập của Hàn Tô thật sự không bị giảm xuống thì sang năm, dì liền giúp con nói chuyện này với chị Lâm. Các con bây giờ còn đang học lớp 10, sẽ không để ý đến thời gian một năm này chứ?"
Tô Bạch cũng không nghĩ tới có thể khiến cho Tô Sắc hiện tại giúp đỡ một tay.
Một năm là đủ rồi, dù sao ý định ban đầu của Tô Bạch chính là giải quyết chuyện của Lâm Trân trước khi tốt nghiệp cấp 3.
"Dạ được, dì út, hi vọng lần này dì đừng tiếp tục đổi ý." Tô Bạch nói.
"Lần này dì nói được là làm được và sẽ không đổi ý. Nhưng Tô Bạch à, chúng ta đã nói trước với nhau, nếu như sang năm thành tích học tập của Hàn Tô giảm sút nghiêm trọng, vậy dì không chỉ không giúp con, còn có thể chia rẽ các con." Tô Sắc cau mày nói.
"Dạ, con biết rồi." Tô Bạch nói.
Tô Bạch rất hiểu rõ Khương Hàn Tô, trên đời này sẽ không có gì có thể ảnh hưởng đến thành tích học tập của cô ấy.
Nếu xem thành tích học tập của Khương Hàn Tô là điểm kỹ năng, vậy thì điểm kỹ năng của cô ấy đầy luôn rồi.
Đây chính là cái gọi là thiên phú.
Giống như eSports vậy, nếu như không có thiên phú này thì dù bạn có nỗ lực bao nhiêu đi chăng nữa, cũng rất khó tham gia được.
Kiếp trước, Tô Bạch gặp qua rất nhiều người huấn luyện thi đấu không đánh bao nhiêu trận, thậm chí mỗi ngày xem phim và chơi những trò chơi khác, nhưng khi bắt đầu vào trận thì trở thành một chiến binh hùng mạnh.
Đương nhiên, nếu như cái người chiến binh có thiên phú này và còn có thêm sự khổ luyện thì đó chính là vô địch.
Mà Khương Hàn Tô không thể nghi ngờ chính là loại người này, cô ấy có thiên phú, nhưng sự nỗ lực và kiên trì của cô ấy so với thiên phú càng kinh khủng hơn.
Liên tục nhiều năm tự học lúc năm giờ, có thời điểm buổi tối tự học còn có thể về muộn hơn người khác một hai giờ.
Loại tự hạn chế và kiên trì này, toàn bộ Dục Hoa không có mấy người.
Loại người này, trừ phi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nếu không thì dù cho cô ấy có khởi điểm thấp hơn, có bối cảnh thấp hơn, chỉ cần để cô ấy có thời gian trưởng thành thì có thể phát triển vô cùng mạnh mẽ.
Đây chính là lý do vì sao kiếp trước hoàn cảnh nhà cô ấy mặc dù không tốt lắm, nhưng vẫn khiến cho người khác có cảm giác tự ti với bản thân.
Có một loại người, giống trân châu trăng sáng, trời sinh chói mắt.
"Chờ đến tết, nếu như thuận tiện thì hãy gọi điện thoại cho tớ, không tiện thì dùng điện thoại di động gửi tin nhắn cho tớ." Trước khi Khương Hàn Tô đi, Tô Bạch giúp cô ấy vén mái tóc bị gió lạnh thổi bay lên bên tai, sau đó cười nói: "Hàn Tô, tớ chúc cậu một năm vui vẻ trước."
Ngày hôm nay là ngày 26, ngày mai sẽ là ngày 27.
Cũng chính là sáng sớm ngày mai, Tô Bạch phải về nhà.
Vì thế, đây là lần gặp cuối cùng trong kỳ nghỉ đông của họ.
Lần tạm biệt này, chính là mấy tuần liền.
Đối với người mới vừa nối lại quan hệ và Khương Hàn Tô gần đây mới đồng ý làm bạn gái Tô Bạch chính thức, cái này có chút không nỡ.
"Ừm." Khương Hàn Tô yên tĩnh đứng ở trước mặt Tô Bạch, nghe lời gật gật đầu.
"Sao thế?" Tô Bạch bóp bóp mũi của cô ấy, hỏi: "Chỉ một câu này thôi sao, lần tạm biệt này của chúng ta phải mất rất nhiều ngày sau đó mới có thể gặp nhau được, cậu không có gì muốn nói với tớ sao?"
Khuôn mặt cô ấy bình tĩnh, trong đôi mắt trong suốt không gợn sóng.
"Không biết nói cái gì." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Được thôi, không biết nói gì thì cậu về nhà đi." Tô Bạch cười nói.
Đây chính là Khương Hàn Tô, có một số việc chỉ để ở trong lòng, sẽ không dễ dàng biểu hiện ở ngoài sáng.
"Đúng rồi, đây là ngày hôm qua khi trở về tớ mua nó từ trong cửa hàng nhỏ, loại kẹo que kia không còn, không biết loại này có hợp khẩu vị của cậu không nữa." Tô Bạch lúc này mới nhớ đến một việc mà hắn quên làm, hắn chạy về phòng khách, đem một túi kẹo que mua ngày hôm qua cầm tới, sau đó đưa cho Khương Hàn Tô, nói: "Cái này là dì út đưa cho cậu, một ngày ăn hai cây cho đến khi kỳ nghỉ đông kết thúc."
Khương Hàn Tô nhận lấy túi kẹo que lớn ấy, sau đó ôm nó vào trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn Tô Bạch lần cuối, đón gió lạnh thấu xương đi về nhà.
Lúc mới tới mấy ngày trước, trên người cô không có thứ gì, khuôn mặt nhỏ bị gió lạnh làm cho đau đớn, nhưng về nhà lần này, mặc dù là gió lạnh có lớn hơn nữa, cô đều không cảm thấy lạnh.
Nhìn bóng người kia biến mất ở cuối con đường nhỏ, Tô Bạch trở về nhà.
Ngày thứ hai ăn cơm xong, cũng chính là chín giờ sáng, Vương Thuyền lái xe chở Tô Bạch, Tô Sắc cùng với bà nội Tô Bạch và Tiểu Chanh Chanh cùng nhau đi về hướng Tô Gia thôn.
Cha mẹ Tô Bạch và cả nhà bác cả cũng đã đến Qua Thành, không bao lâu nữa là có thể về đến nhà. Sau khi họ đến nhà Tô Bạch, họ muốn có một cuộc đoàn tụ vui vẻ một lát.
Ở một nơi Tô Bạch và những người khác không nhìn thấy, có một người tên Khương Hàn Tô đang chăm chú nhìn vào chiếc xe rất lâu, sau đó hà hơi vào lòng bàn tay và xoa xoa tay.
Khi không còn nhìn thấy xe nữa, cô mới xoay người về nhà.
Chỉ là lúc vừa mới chuyển thân muốn đi, mới phát hiện hai chân bởi vì đứng quá lâu nên đã tê dại.