Chương 209: Họp lớp (4)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:00:32

Sau khi Tô Bạch nói xong câu đó, Nhạc Hân liên tiếp gửi tin nhắn cho hắn mấy ngày liền. Có những lời an ủi, có vài lời ẩn ý, so với Khương Hàn Tô, cô ấy lớn mật hơn rất nhiều, nhưng khi đó Tô Bạch đều chỉ vội liếc mắt qua, không có tập trung xem. "Người cũng không ít, một ít bạn học ở hàng sau tớ đều gọi đến." Nhạc Hân sợ hắn nhất định không tới, vội vàng nói thêm. "Được, vậy cậu gửi cho tớ thời gian và địa điểm đi." Tô Bạch nói. Tô Bạch nói xong, cúp điện thoại. Không bao lâu, hắn liền nhận được tin nhắn của Nhạc Hân. Tô Bạch nhìn thời gian, phát hiện ngày hôm đó dĩ nhiên là ngày 25. Ngày cô ấy nói cùng một ngày với ngày Khương Hàn Tô cùng với gia đình dì út đi vào trong huyện. Nếu là như vậy, lần họp lớp này vừa đúng có thể cùng đi xe với dì út rồi. Tô Bạch không nghĩ tới, tất cả mọi chuyện đều đang nhét chung một chỗ. Tô Bạch xem xong tin nhắn, rồi nghiêng đầu sang, liền nhìn thấy đôi mắt Khương Hàn Tô đỏ hoe. "Sao vậy, đây là?" Tô Bạch buồn cười hỏi. "Cậu, có thể không đi được không?" Khương Hàn Tô rưng rưng nước mắt mong mỏi hỏi. "Không phải cậu nói là không muốn quản chuyện của tớ sao? Sao bây giờ lại muốn quản tớ rồi." Tô Bạch không hiểu hỏi. "Tớ, tớ không muốn để cho cậu đi!" Khương Hàn Tô khóc thật rồi. Sau khi quay lại với nhau, cô vốn là người tự ti và nhạy cảm, vốn cho rằng Tô Bạch chỉ là đang nói đùa với mình. Bởi vì trước đây Tô Bạch đã từng trêu đùa cô như thế không ít lần. Thế nhưng không nghĩ tới lần này là thật, hắn thật sự muốn đi tới buổi họp lớp do Nhạc Hân tổ chức, Khương Hàn Tô cảm thấy hoảng sợ khi nghe thấy cuộc gọi này. Ai biết được, trong buổi họp lớp, sau khi Tô Bạch uống rượu say sẽ phát sinh cái gì? Lúc trước, khi biết được Thẩm Dao tổ chức sinh nhật cho hắn và hắn uống đến say khướt, trong lòng Khương Hàn Tô rất là khó chịu. Hơn nữa, Nhạc Hân không giống với Thẩm Dao, Khương Hàn Tô cảm thấy Thẩm Dao không tạo được bao nhiêu uy hiếp với mình, bởi vì Tô Bạch không thích một cô gái như vậy. Nhưng Nhạc Hân thì khác! Nhạc Hân có thể tạo thành uy hiếp với mình. Cho dù là như vậy đi chẳng nữa, lúc đó bạn thân mình là người trả tiền xe cho hắn, một đường lảo đảo cõng hắn đi vào trong nhà và lúc nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Dao, vẫn không nhịn được thay Tô Bạch trả lời lại tin nhắn cho cô ấy. Lúc đó, bản thân mình có nói lý do là Thẩm Dao không xứng với Tô Bạch, nhưng trong lòng đến cùng nghĩ như thế nào, cũng chỉ có bản thân cô mới biết được. Còn không phải là do Thẩm Dao tổ chức sinh nhật cho hắn sao, hắn uống nhiều rượu như vậy làm cho mình ghen và mình không muốn hắn dính líu đến bất kỳ cô gái nào? Thẩm Dao không được, Nhạc Hân càng không được! Bây giờ, bọn họ cũng đã vui vẻ trở lại rồi, hắn càng không thể ở cùng cô gái khác. "Tớ biết sai rồi, tớ nói sai rồi, sau này tớ không đùa cậu nữa, cậu có thể không đi có được không? Tớ không muốn cậu và Nhạc Hân cùng một chỗ, hơn nữa từ nơi này đi vào thành phố rất xa, lúc cậu uống say thì không ai có thể chăm sóc cậu được." Khương Hàn Tô lau nước mắt nói. Cái gì mà bướng bỉnh và mạnh mẽ, ở trước mặt Tô Bạch sớm đã không còn rồi. Càng thích một người, thân phận của bạn sẽ càng thấp. Nếu không có, vậy chỉ có thể nói là vì bạn chưa đủ yêu người đó. Tô Bạch đưa tay ra lau khô nước mắt cho cô ấy, sau đó cười nói: "Tiểu Hàn Tô, làm sao cậu biết không ai chăm sóc tớ đây? Nhạc Hân thích tớ, cậu ấy có thể chăm sóc tớ lúc tớ say mà!" "Vậy cậu sẽ mất tớ." Khương Hàn Tô ủy khuất nói. "Mất thì cứ mất, trước đây không phải mất rồi sao." Tô Bạch nói. "Cậu, cậu đừng bắt nạt tớ mà!" Khương Hàn Tô khóc lóc nói. Nhìn nước mắt rơi như mưa của Khương Hàn Tô, Tô Bạch đứng dậy ngồi xổm ở trước mặt cô ấy và lau khô đi những giọt nước đã chảy xuống lần nữa, sau đó nhoài người về trước chỗ đùi của cô ấy, nói: "Cậu thật ngốc." Hắn đứng dậy và ôm cô lên, sau đó thì ngồi xuống ghế, đặt cô ấy ngồi trên đùi. "Lần họp lớp này tớ không đi một mình, tớ dự định mang cậu đi cùng." Tô Bạch nâng khuôn mặt nhỏ còn chưa khô nước mắt của cô ấy lên nói. "Tớ, tớ đi không được." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói: "Mà tớ không được mời." "Không sao, cậu dựa vào thân phận trong nhà đi là được." Tô Bạch cười nói. "Thân phận trong nhà gì?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi. "Bạn gái của tớ! Lẽ nào cậu không muốn làm bạn gái của tớ sao?" Tô Bạch hỏi. "Không, không có." Khương Hàn Tô nói. "Vậy là được rồi, cậu lấy thân phận là bạn gái tớ đi tham gia, coi như là người khác không mời cậu thì cũng chẳng sao cả. Hơn nữa, bọn họ không mời cậu là có nguyên do cả đấy, không phải là không muốn mời cậu, mà là mời cậu thì quá nửa cậu sẽ không đi. Giống như lần này, nếu như tự mình Nhạc Hân mời cậu đi mà không có tớ, cậu có đi không? Cậu nhất định sẽ từ chối đúng chứ?" Tô Bạch hỏi. "Tớ đi không được, tớ cũng không thể đi theo cậu được. Nếu như bị ai đó trong thôn nhìn thấy chúng ta cùng nhau đi ra ngoài, nhất định sẽ nói cho mẹ tớ biết." Khương Hàn Tô nói. "Cậu ngốc lắm, Nhạc Hân ấn định là ngày kia, đến lúc đó, sau khi cậu đem lễ đưa cho ông bà ngoại, cậu theo tớ đi tới quán cơm là được rồi . Nếu cậu lo lắng bị ai đó phát hiện và nói cho mẹ cậu biết, khi trở về cậu nói rõ với mẹ cậu, nói là con ngồi xe dì út đi vào trong huyện tặng lễ cho ông bà ngoại của cậu. Như vậy, cho dù có bị người nào đó nhìn thấy chẳng sao cả." Tô Bạch nói. "Làm vậy có được không?" Khương Hàn Tô hỏi. "Có cái gì mà không được? Lẽ nào cậu muốn tớ đi một mình? Tớ có thể từ bỏ thuốc lá, nhưng sau khi chia tay với cậu, tớ rất khó từ bỏ rượu. Đến lúc nhìn thấy vài người bạn, nhất định sẽ uống say mèm, đừng nói đến chuyện trở về, có khi tớ phải ở lại trong huyện một đêm, có thể xảy ra lắm đấy ." Tô Bạch nói. "Vậy, vậy thì đi." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói: "Thực sự không có cái gì là không được cả." "Vẫn thấy chưa được sao?" Tô Bạch cười và hôn một cái lên khuôn mặt cô ấy. "Nhạc Hân rất khác với những người khác, bởi vì lần trước phát hiện chúng ta không hề ở cùng nhau. Cậu ấy đã có dấu hiệu tro tàn lại cháy với tớ, mấy tháng nay nhắn tin cho tớ rất nhiều lần, cho nên, tớ đồng ý đi đến buổi họp lớp của cậu ấy là vì muốn làm cho cậu ấy dập tắt toàn bộ hy vọng với tớ. Cậu ấy là một cô gái tốt, không thể làm lỡ chuyện của cậu ấy được!" Tô Bạch nói. "Còn một chuyện khác, cậu muốn uống rượu." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói. "Sao cậu thông minh đến thế?" Tô Bạch cười nói. "Uống rượu rất có hại cho sức khỏe, cậu không thể luôn luôn uống nhiều rượu được." Khương Hàn Tô khuyên hắn. "Tớ không thể cai rượu được!" Tô Bạch thở dài nói. Ban đầu đã bỏ rồi, nhưng bởi vì chuyện trước kia khiến cho Tô Bạch lại uống. Không giống với hút thuốc, chỉ cần Tô Bạch không đụng tới thuốc lá vì những phiền muộn trong lòng giống lần trước, hút hay không hút cũng không quan trọng. Nhưng rượu thì khác, bây giờ chỉ cần hắn ăn cơm, hắn đều muốn uống mấy chén. Chính bản thân Tô Bạch cũng biết, nói là mấy chén, nhưng chỉ cần hắn uống thì rất khó để dừng lại được. "Vì thế, mọi thời khắc cậu phải luôn để ý đến tớ!" Tô Bạch cười nói. "Lời tớ nói, cậu sẽ nghe sao?" Khương Hàn Tô hỏi. Tô Bạch cười và bóp bóp mũi của cô ấy, nói: "Lời của người khác tớ sẽ không nghe, nhưng lời nói của tiểu Hàn Tô, tớ nhất định sẽ nghe." "Bởi vì cậu là tâm niệm của tớ rất nhiều năm, là nữ thần mà tớ lén lút thầm mến rất nhiều năm!" Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Tớ không muốn làm nữ thần gì đó của cậu, tớ chỉ muốn cậu có thể không hút thuốc và không uống rượu nữa, bởi vì những thứ này rất có hại cho cơ thể của cậu." Tô Bạch mỉm cười, nhìn lên bầu trời dần tối đi vì mặt trời đang lặn xuống, nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần có cậu bên cạnh tớ, cái gì tớ cũng có thể cai được."