"Như vậy à, vậy thì thôi vậy." Lý Mai nói.
Lý Mai định nói thêm một câu, dù không có ghi chép đó, nhưng với thành tích học tập của Hữu Tài nhà chị, cũng có thể thi đậu vào một trường đại học tốt.
Nhưng khi nghĩ đến trường đại học Khương Hàn Tô và Tô Bạch đang theo học, cô cảm thấy không có mắt mũi để nói ra câu nói đó.
May là đầu óc cô linh hoạt, không có trực tiếp bật ra câu nói đó, không thì rơi vào hoàn cảnh lúng túng rồi.
Tuy thành tích con trai nhà mình không tệ lắm, nhưng để xét đợt một thì không thành vấn đề, đủ để khiến cả nhà họ kiêu ngạo rồi.
Thế nhưng, không thể nào so sánh với hai người trước mắt này được.
Trước tiên, không thể so với Khương Hàn Tô được rồi, nhưng chỉ với trường Chiết Đại của Tô Bạch thôi, con trai của mình không vào được.
Mọi người lại nói chuyện thêm một lúc, những người hàng xóm cũng lần lượt đi về hết.
Bởi vì sắp đến giờ cơm, ngày hôm nay cả nhà Tô Bạch có khách tới, đương nhiên không thể tiếp tục ở lại đây được.
Sau khi những hàng xóm này rời đi, dì út và những người khác cũng đi vào nhà bếp, bắt đầu rửa rau và nấu đồ ăn.
Khương Hàn Tô muốn giúp đỡ, nhưng bị họ đuổi ra ngoài.
Hôm nay cô là khách lớn trong nhà Tô Bạch, trong nhà có nhiều phụ nữ rồi, sao có khả năng cho cô vào bếp được.
"Được rồi, đừng nhìn đông sang tây, rồi nhìn tây sang đông, ngày hôm nay em không thể đi vào bếp giúp đỡ được đâu." Tô Bạch nói.
"Vậy em cũng không thể không làm gì!" Khương Hàn Tô nói.
"Sao lại nói không thể không làm gì?" Tô Bạch tiến lên giữ tay cô lại, nói: "Đến, để anh ôm em."
Nói xong, Tô Bạch ôm cô lên đại sảnh lầu hai.
Dưới lầu có rất nhiều phòng, cha mẹ Tô Bạch nằm ở lầu dưới bên cạnh đại sảnh. Do đó, cả lầu hai đều là của Tô Bạch.
Ôm cô lên ghế sô pha, Tô Bạch đóng cửa lại, bật điều hòa và tivi lên.
Nằm trên ghế sô pha, Tô Bạch ôm cô vào trong lòng.
"Vừa nãy anh không đi vào sớm, là nghĩ cửa ải này sớm muộn gì em cũng vượt qua được. Hiện tại nhìn thấy người nhà của anh rồi, sau này gặp lại sẽ không còn cảm thấy ngại ngùng và khẩn trương nữa." Tô Bạch nói.
"Lúc anh đến nhà em, sao em không thấy anh căng thẳng gì hết vậy?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Sao anh không căng thẳng? Chỉ là nếu ngay cả anh cũng căng thẳng, chúng ta phải tới lúc nào mới có thể chân chính yêu đương dưới ánh mặt trời được đây?" Tô Bạch đứng dậy, ôm khuôn mặt cô để vào lồng ngực hắn.
"Hừ, rõ ràng là do da mặt anh dày thôi, sao cứ thích nói mấy lời ngụy biện làm gì cơ chứ!" Khương Hàn Tô nhỏ giọng hừ nói.
Tô Bạch bóp bóp mũi của cô, cười nói: "Tiểu Hàn Tô nhà ta nói là ngụy biện, vậy cứ xem như là ngụy biện đi."
"Cái gì mà xem như? Chắc chắn là thế rồi." Khương Hàn Tô nói.
"Vâng vâng vâng, vợ anh nói cái gì cũng đúng hết." Tô Bạch cười nói.
Tô Bạch bỗng nhiên nhìn cô với ánh mắt nóng rực, khuôn mặt Khương Hàn Tô ửng đỏ, nói: "Nhìn cái gì?"
"Để anh hôn em nào." Tô Bạch nói.
"Không muốn." Khương Hàn Tô rụt đầu mình lại.
Người nhà Tô Bạch đang ở trên lầu đấy, Khương Hàn Tô sao dám để hắn làm mấy chuyện thân mật ở đây!
Tuy rất lâu rồi không gặp hắn, thật sự rất nhớ hắn.
Khương Hàn Tô ngại ngùng muốn tránh, chỉ là cô bị Tô Bạch ôm, làm sao có thể trốn được.
Tô Bạch hơi dùng sức, cô liền ngã vào vòng tay hắn.
Tô Bạch cúi đầu xuống, tìm tới đôi môi của cô.
Dưới sự tấn công mạnh mẽ của Tô Bạch, Khương Hàn Tô đang cắn chặt hàm răng của mình, đến cuối cùng vẫn để Tô Bạch vào.
Hai người hôn nhau rất rất lâu.
Đến khi cả hai người cảm thấy sắp ngạt thở, mới dừng lại.
Tô Bạch thở một hơi, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô ấy đỏ như quả hồng, lại không nhịn được hôn lên gò má hồng hào nhỏ nhắn của cô.
"Biến thái." Khương Hàn Tô không nhịn được mở miệng nói.
Tô Bạch mỉm cười, ôm cô vào trong lòng mình, không nói một lời nào.
Nửa tiếng sau, hai người đi xuống lầu, lúc này cơm nước cũng sắp xong rồi.
Cha Tô Bạch đem bàn chuyển ra sân, hiếm khi nào có được một ngày trời nắng, phơi dưới ánh mặt trời sẽ thoải mái rất nhiều.
Người không ít, nhưng bàn cũng rất lớn.
Còn ghế thì không nhiều, bác cả Tô Bạch lại đi đến nhà hàng xóm bên cạnh mượn mấy cái ghế về.
Sau khi đồ ăn được mang lên bàn, Tô Bạch kéo Khương Hàn Tô ngồi xuống.
"Được rồi dì, món ăn quá nhiều rồi, không cần mang lên tiếp đâu." Khương Hàn Tô nói.
"Chỉ mới có vài món thôi con, khó khăn lắm con mới đến nhà dì một chuyến, cả nhà dì nhất định phải chiêu đãi con mấy món ngon mới được ." Mẹ Tô Bạch nói.
"Đúng đấy, Hàn Tô, con cứ xem như đây là buổi gặp mặt cha mẹ đi. Sau này gặp mặt dì ở trong thôn, cũng không thể gọi dì là dì Tô, phải gọi là dì út nha." Tô Sắc cười nói.
Khương Hàn Tô ngại ngùng không nói lời nào rồi.
"Nhìn con ngại ngùng như thế, sự ngại ngùng của con thật đáng yêu. Khó trách, cháu trai của dì lại thích con đến như vậy." Nhìn khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên, đừng nói Tô Bạch, đến cả dì ấy cũng muốn đến nhéo má cô.
"Được rồi, dì út, dì đi nấu ăn đi, dì đừng chọc Hàn Tô nữa. Da mặt cậu ấy mỏng thể nào không phải dì không biết." Tô Bạch nói.
"Thấy không, còn chưa về nhà chồng đã bắt đầu nói giúp cho vợ rồi. Tiểu Mộng, dì nói con nghe, con là đang vì vợ mà quên mất dì đó!" Tô Sắc nói.
"Chị đang nghĩ sao không có ai đi thái thịt, thì ra là em ở đây nói chuyện giết thời gian, mau đi thái thịt đi." Dì hai bưng thức ăn lên bàn thì quát lên.
"Đừng vội, em đến ngay." Dì út đi vào nhà bếp.
"Nào, tiểu Mộng, dượng hai cùng con uống một ly." Lúc này, dượng hai Tô Bạch cầm chén rượu đến.
"Thân thể dượng hai không tốt, dượng đừng uống rượu đế. Như vậy đi, con uống rượu, dượng có thể uống chút bia." Tô Bạch nói.
"Đúng, đúng, sáng nay ông ấy mới uống thuốc xong, không được uống rượu đế!" Dì hai nói.
"Được được được, vậy thì uống chút bia." Dượng hai cười nói.
Tô Bạch cầm chén rượu lên, trực tiếp uống hết một chén rượu đế.
Cùng trưởng bối của mình uống rượu và được dượng hai kính rượu trước, Tô Bạch tự nhiên không thể chỉ nhấp một ngụm được.
Rất lâu rồi không uống qua rượu đế, đột nhiên uống hết chén, Tô Bạch ho sặc sụa.
Khương Hàn Tô dùng tay đụng đụng vào đùi Tô Bạch bên dưới, nhỏ giọng nói: "Cậu uống nhiều rượu như vậy làm cái gì?"
"Chỉ được uống một chén này thôi, không được uống tiếp." Khương Hàn Tô nói.
Người bên ngoài không nghe thấy, nhưng bà nội ngồi bên cạnh Khương Hàn Tô thì nghe được.
Bà nội cười nói: "Tiểu Hàn Tô, con quản tốt lắm, sau này cứ nghiêm khắc như vậy. Con đừng để tiểu Mộng giống với dượng hai của nó mang bệnh trong người. Dượng hai của nó vì uống rượu mà mang bệnh đó. Sau này con phải chăm sóc cho tiểu Mộng, ngàn vạn lần đừng để nó uống quá nhiều rượu."
"Đúng đấy, Hàn Tô, sau này con phải quản thật nghiêm chuyện uống rượu của Tô Bạch, xem như là dì đang nhờ con đi." Mẹ Tô Bạch cũng cười nói.
"Được rồi Tô Bạch, đừng uống, con còn đang đi học, cẩn thận uống nhiều là hư não mất." Dượng hai bưng món ăn cuối cùng ra và nói.
Lúc này, mọi người đều ngồi vào chỗ của mình.
Khương Hàn Tô không nghĩ tới câu nói mình vừa nói ra bị nhiều người nghe được đến thế, lúc này khuôn mặt cô đỏ bừng, không dám trả lời lại.
"Trước đây con thường hút thuốc, bây giờ con không hút nữa cũng là vì một câu nói của cậu ấy. Trừ chén rượu này ra, rất lâu rồi con chưa từng uống lại rượu đế." Tô Bạch cười nói: "Chỉ cần cậu ấy muốn, ngay cả ăn chay con cũng ăn được."
Thật sự thích một người, trên đời này không có thứ gì mà bản thân không thể từ bỏ.
Khương Hàn Tô mím mím môi, ngẩng đầu lên nhỏ giọng nói: "Tớ yêu cầu không cao, chỉ cần thân thể cậu khỏe mạnh là được. Hút thuốc và uống rượu đều có hại cho sức khỏe, không thì tớ chẳng thèm quan tâm đến cậu đâu."
"Tớ biết." Tô Bạch cười nói.
"Hai đứa các con đừng thể hiện tình cảm ở đây, ớn chết đi được. Dì kết hôn mấy chục năm rồi, dượng con chưa từng vì dì mà từ bỏ cái gì cả." Tô Sắc tức giận nói.
"Ai nói không phải?" Dì hai cũng nói.
Sau đó, dì hai và mẹ Tô Bạch đều dùng ánh mắt u oán nhìn chồng mình.
Họ đều biết Tô Bạch rất thích cô bé trước mắt này, nhưng không nghĩ tới lại thích đến như thế.
Trước đây, Tô Bạch hút thuốc rất nhiều, uống rượu rất nhiều, họ biết hết.
Ai cũng khuyên ngăn nhưng đều vô ích.
Còn bây giờ, thật sự không uống rượu nữa rồi.
"Hàn Tô, ăn thịt." Bà nội gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén Khương Hàn Tô.
Sau đó, dì út và mọi người bắt đầu gắp cho cô ấy.
"Này này, vừa có cháu dâu là quên mất cháu trai rồi, cái này có phải là bên trọng bên khinh quá không?" Tô Bạch nói.
"Tớ có thể cho cậu." Khương Hàn Tô nói xong thì gắp đồ ăn từ trong chén qua cho Tô Bạch.
"Được rồi, được rồi." Tô Bạch ở trước mặt mọi người bóp bóp mũi của cô, cười nói: "Vẫn là Hàn Tô nhà ta thương tớ nhất."
Sau khi ăn xong, mọi người uống chút trà, nói chuyện cả ngày trời, Khương Hàn Tô mới đi theo gia đình nhà dì út về nhà.
Tô Bạch định lái xe tự mình chở cô ấy về, chỉ là buổi trưa uống rượu, không lái xe được.
Sớm biết như vậy, chén rượu đế kia, đúng là không nên uống.
Nhìn xe dì út rời đi, hai tay Tô Bạch đút vào trong túi, xoay người về nhà.
Ngày 23 tháng chạp, bữa trưa này, xem như là bữa ăn vui vẻ nhất của nhà Tô Bạch mấy năm gần đây.
Người tới nơi xa làm ăn trở về càng ngày càng nhiều, năm mới cũng sắp đến rồi.
Từ năm 2012 tính lên, đây đã là năm thứ bốn.
Trong nháy mắt, đã sắp đến 2016 rồi.
Tô Bạch ở năm 2025 trọng sinh, bây giờ khoảng cách đến năm hắn trọng sinh không đủ mười năm.
Chuyện khiến người ta cảm thấy khổ sở nhất trên đời này chính là nhìn thời gian trôi đi, nhìn mình dần dần già đi.
Tuy bây giờ Tô Bạch chỉ mới mười tám mười chín tuổi thôi, nhưng thời điểm hắn mới vừa trọng sinh, hắn còn chưa đến mười sáu tuổi.
Người con gái luôn quanh quẩn trong đầu hắn không biết bao nhiêu lần, bây giờ cũng đã trưởng thành rồi.
Dáng vẻ một cô thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi đã không còn rồi.
Hiện tại, Khương Hàn Tô đã trưởng thành, dáng ngọc yêu kiều, nhưng bất luận là ngoại hình hay phong thái vẫn y như cũ, không đổi theo năm tháng.
Tô Bạch tự nhiên nở nụ cười trên miệng.
Nhớ đến người con gái đang nâng chồng sách bài tập bị mình dọa cho sợ hãi ở năm 2012. thực sự là quá đáng yêu!