Chương 145: Người dẫn chương trình

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 15:25:27

Sáng ngày hôm sau, sau khi ban lãnh đạo nhà trường phát biểu xong, đợt học quân sự lớp 10 chính thức bắt đầu. Ngày đầu tiên học quân sự rất đơn giản, chính là học tư thế đứng quân đội. Nó rất đơn giản, nhưng lại là thứ khảo nghiệm thể lực của mỗi người. Như một cây lao đứng bất động tại chỗ dưới ánh mặt trời chói chang trong nửa giờ, đối với phần lớn học sinh thường ngày ngồi đọc sách mà nói, cái này có chút không chịu nổi. Tô Bạch và những người khác gặp được sĩ quan huấn luyện không giống với những lớp khác. Đồ ông ấy mặc chính là quân trang hải quân, nghe nói là một bộ đội đặc chủng nào đó. Bởi vậy, đặc biệt nghiêm khắc. Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, mồ hôi nhễ nhại. Tô Bạch cảm giác số lượng mồ hôi rơi xuống còn không bằng nửa ngày này. Trước khi giải tán là hát một bài Đoàn Kết Chính Là Sức Mạnh, Tô Bạch trực tiếp đi đến nơi đối diện. Hắn rất muốn biết Khương Hàn Tô hiện tại như thế nào. Sau khi từng học sinh rời đi, hiện trường cũng chỉ còn sót lại một mình Khương Hàn Tô. Cho nên Tô Bạch rất dễ dàng tìm thấy cô ấy. Bởi vì mồ hôi chảy quá nhiều, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng như ánh nắng chiều hoàng hôn. Mái tóc dài thắt bím hai bên nhìn rất đáng yêu, rất thanh thuần khả ái. Tô Bạch đi tới, cởi cái nón dính không ít mồ hôi xuống, hỏi: "Cảm giác thế nào?" "Chân có hơi đau, nhưng không có cảm giác muốn ngất, có thể kiên trì được." Khương Hàn Tô cười nói. Khương Hàn Tô sợ nhất chính là đứng lâu làm hạ đường huyết, bởi vì như vậy có thể trực tiếp té xỉu. Nếu như cái cảm giác choáng váng đầu xuất hiện mãnh liệt, cô sẽ không tiếp tục kiên trì. Bởi vì khi còn bé, cô cố chấp kiên trì quá lâu, hậu quả là té xỉu nghiêm trọng dưới đất. Hơn nữa, một khi cô té xỉu, sẽ ngất rất lâu. May là lúc đó đưa đến bệnh viện kịp thời, bằng không hậu quả khó mà lường được. Lâm Trân lúc đó bị dọa cho sợ hãi, từ đó về sau cũng không cho cô đi làm mấy công việc đồng áng. Đây cũng là lý do vì sao trong môn thể dục bổ sung Khương Hàn Tô không có tiếp tục kiên trì, bởi vì cô không muốn té xỉu khiến cho mẹ mình lo lắng. Mà hiện tại, cô lại không muốn để cho Tô Bạch lo lắng. Cho nên, cô không có lừa Tô Bạch, nếu như cảm giác được trời đất quay cuồng, cô sẽ không kiên trì. Nhưng nếu như chỉ là đau nhức lưng eo giống như người bình thường, vậy cô sẽ kiên trì. "Thật sự không có chuyện gì sao?" Tô Bạch vẫn còn chút lo lắng. Hơn nửa ngày này, hắn có thể cảm giác được sự mệt mỏi. "Đừng lo, nếu tớ không kiên trì được tớ sẽ bỏ." Khương Hàn Tô le lưỡi một cái, cười nói: "Sẽ không để cậu lo lắng đâu." "Nhớ kỹ lời tớ nói, nếu như thật sự xảy ra vấn đề gì, tớ sẽ không tha thứ cậu." Tô Bạch bóp bóp mũi của cô ấy. "Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu. Tô Bạch cầm hai cái nón trong tay đặt cùng nhau, sau đó mang theo cô ấy đi ăn cơm. Vì Khương Hàn Tô là học sinh nội trú, như vậy bắt đầu từ hôm nay, cô ấy nghỉ trưa cũng phải ở trong ký túc xá. Một khi lựa chọn nội trú, thời gian nghỉ trưa của trường không cho phép bạn rời khỏi trường. Buổi trưa tan học lúc 12 giờ, học sinh nội trú chỉ được phép ở bên ngoài 50 phút, trước 12 giờ 50 nhất định phải về trường. "Chúng ta trở về tự nấu đồ ăn đi?" Khương Hàn Tô nói. "Học quân sự cũng đã đủ mệt rồi, trước 12 giờ 50 cậu phải quay lại trường học, chân không đau à?" Tô Bạch nói. Khoảng cách từ nhà bọn họ thuê đến trường trung học số 1 không xa, nhưng cũng phải đi mất mười phút! Vòng đi vòng về chính là 20 phút, mới vừa học quân sự xong, cô ấy không mệt mới lạ đấy. "Ăn bên ngoài đi, ăn xong cậu nhanh chóng trở về ký túc xá nghỉ ngơi, buổi chiều còn phải tiếp tục học quân sự đấy." Tô Bạch nói. Tô Bạch đi mua hai chén sinh tố đậu xanh và đưa cho cô ấy một chén. Sau đó lại mua thêm khăn giấy ướt, giúp cô ấy lau khô mồ hơi trên mặt. "Cậu thắt bím tóc rất đẹp, trước đây sao không thấy cậu thắt qua?" Tô Bạch cười hỏi. Hai cái bím tóc buông xuống hai bên tai cô ấy, làm cho cô ấy càng nhìn càng thấy thanh thuần đáng yêu. Khương Hàn Tô cười nói: "Tớ làm là vì thuận tiện cho việc học quân sự, làm như thế sẽ không thỉnh thoảng che mất tầm nhìn của tớ. Trước đây làm nó rất là phiền phức." Tóc của cô rất dài, mặc dù là thắt bím đuôi sam, cũng có thể rủ xuống tới trước ngực. Nếu như trước đây thắt thành tóc đuôi sam, thật sự cần phải tốn không ít thời gian. Dù sao chỉ có một người làm, khá là phiền toái. "Rất đẹp, sau này cậu sợ phiền phức cậu cứ nói tớ, tớ giúp cậu thắt." Tô Bạch cười nói. "Cậu biết sao?" Khương Hàn Tô cười hỏi. "Không, nhưng tớ có thể học mà!" Tô Bạch cười nói. "Tương lai sau này sẽ không thiếu những lần tớ thắt tóc cho cậu, nên cần phải học." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô mím mím môi, khuôn mặt hơi đỏ lên. Tô Bạch mỉm cười, mang theo cô ấy đi tới một quán bán mì kéo. "Ông chủ, hai phần mì kéo xào." Tô Bạch nói. "Được." Ông chủ quán mì nói. Sau khi ăn ở quán mì xong, Khương Hàn Tô liền trở về ký túc xá. Ở trên thao trường đứng lâu như vậy, cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt. Mấy ngày kế tiếp, về cơ bản đều diễn ra như thế. Hay là bởi vì mấy tháng này, Khương Hàn Tô đã được Tô Bạch dẫn đi điều trị về nhiều mặt nên có hiệu quả, cô cũng chưa từng xuất hiện tình trạng hoa mắt chóng mặt. Bởi vậy, có thể tiếp tục kiên trì. Sáng ngày 31, ngày hôm nay bọn họ không có học quân sự trên thao trường. Sĩ quan huấn luyện dạy lớp hát bài Quân Trung Lục Hoa. Ông ấy dạy mấy lần, sau đó bắt nhịp, học sinh trong lớp bắt đầu cùng nhau hợp xướng. Ở cố hương có cô gái tốt, có lúc tôi thường mơ thấy cô ấy. Những nam nhi trong quân đội cũng có tình, cũng nguyện cùng bạn lưu lạc chân trời. Chỉ vì trên vai gánh trách nhiệm nặng nề, mà đành phải buông bỏ tình yêu trước. Mây trắng trôi mang theo tình yêu của tôi, hoa xanh trong quân đội gửi tặng cô ấy. Sĩ quan huấn luyện họ Trần, là người có chữ tình trong người. Khi Tô Bạch và những người khác hát đến câu cuối cùng của bài hát này, có lẽ là vì âm thanh non nớt gợi cho hắn nhớ đến cái gì đó, hắn không nhịn được quay đầu len lén xoa xoa đôi mắt rớm lệ của mình. Đàn ông dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có lúc yếu lòng. Sau khi dạy hát xong, ông ấy kể rất nhiều câu chuyện trong quân đội cho học sinh trong lớp nghe. Cuối cùng, ông ấy để cho từng học sinh trong lớp đứng lên, nói một chút ước mơ của mình và mục tiêu trong tương lai. Thanh Hoa, Bắc Đại, Chiết Đại và Phục Đại chính là những trường đại học lý tưởng. Nhà khoa học, nhà văn, giáo viên và kiến trúc sư chính là những công việc lý tưởng. Mỗi người đều thoải mái phát biểu, bởi vì mỗi người đều có mục tiêu và lý tưởng cho riêng mình. Ngày 2 tháng 9, buổi tập huấn học quân sự kết thúc trong buổi sáng. Buổi tối, chính là đêm gala. Lúc ăn cơm trưa, Khương Hàn Tô tìm tới Tô Bạch và nói hắn đi đăng ký làm người dẫn chương trình cho đêm gala. Cũng vào lúc này hắn mới biết, Khương Hàn Tô trước đó không có đăng ký làm người dẫn chương trình, nhưng bởi vì cô ấy là người đứng đầu trong kỳ thi cấp 3 trong thành phố, trường học muốn cô ấy lộ diện trước mặt toàn thể giáo viên học sinh nên chỉ định cô ấy làm. Nếu đã như vậy, Tô Bạch chỉ có thể tìm tới chủ nhiệm lớp Thiệu Úy và đăng ký làm người dẫn chương trình nam. Thực tế, việc tranh vị trí người dẫn chương trình, ngày hôm qua Thiệu Úy từng tìm gặp Tô Bạch, nhưng bị Tô Bạch từ chối vì có tiết mục nên không làm. Việc tranh vị trí này đối với Tô Bạch rất dễ dàng, về cơ bản là nắm chắc kịch bản, hắn liền trực tiếp thông qua. Có rất nhiều người nữ tranh vị trí người dẫn chương trình, nhưng đều bị trường học nói đã có người rồi. Nam sinh rất ít, có vài người không thể so cùng Tô Bạch được. Bởi vì những người đó đều rất lo lắng cho buổi diễn tập.