Với công phu miệng lưỡi của Tô Bạch, cô không có cửa thắng.
Không, nếu như Tô Bạch táy máy tay chân, không muốn để cho mình thắng, bản thân mình cũng không thắng được.
Hơn nữa không chỉ không thắng được, còn có thể bị hắn chiếm tiệm nghi càng lớn hơn.
Khương Hàn Tô có chút buồn bực, nói chuyện không được, động thủ cũng không được, mình đúng là bị hắn khống chế gắt gao.
Mình bị hắn ôm nhiều lần, thậm chí còn không nghĩ đến phản kháng trong lần đầu.
Quả nhiên là quen thuộc thành tự nhiên, tự mình ngăn chặn trước đó là đúng.
Nhưng sự ngăn chặn này không có hiệu quả, da mặt hắn dày như vậy, đến nỗi cái muỗng mình dùng qua rồi hắn vẫn dùng được.
Cô không nhịn được nhón chân lên nặn nặn mặt Tô Bạch, tức giận hỏi: "Vì sao da mặt của cậu có thể dày đến như thế? Không biết xấu hổ sao?"
Tô Bạch dùng trán của mình nhẹ nhàng đụng vào đầu của cô, cười nói: "Cậu nói xem, biết xấu hổ mới là quan trọng hay có được cậu mới quan trọng hơn?"
Khương Hàn Tô buông khuôn mặt Tô Bạch ra, xoa xoa cái trán, nói: "Đừng đụng tớ, rất đau."
"Bản lĩnh đánh trống lãng của Tiểu Hàn Tô cậu càng ngày càng tăng đấy. Nếu là trước đây, vấn đề không trả lời được là cậu cúi đầu xuống rồi." Tô Bạch cười nói.
Hắn không dùng lực, cô ấy đau mới lạ.
"Tớ lớn hơn cậu đấy, đừng gọi tớ là tiểu Hàn Tô." Khương Hàn Tô nhấp miệng nhỏ nói.
"Được thôi, vậy sau này tớ gọi cậu là chị Hàn Tô, hay gọi cậu là chị Khương đây?" Tô Bạch nháy mắt hỏi.
Lần này, Khương Hàn Tô không tìm được cái cớ gì để nói sang chuyện khác, chỉ có thể nhếch miệng, không lên tiếng.
Nhìn dáng vẻ cúi đầu không lên tiếng của cô ấy, Tô Bạch mỉm cười.
Một tay hắn xách túi đựng điện thoại, một tay nắm tay cô ấy, đi đến bến xe.
"Bây giờ đi luôn sao? Tớ mới vừa mua kem đánh răng và bàn chải đánh răng, nó đều ở phòng ngủ." Khương Hàn Tô nói.
"Dù là từ nơi bán điện thoại di động hay là từ nơi này ngồi xe đến trường, một chuyến vòng đi vòng về so với cậu mua bàn chải đánh răng và kem đánh răng còn nhiều tiền hơn." Tô Bạch nói.
"Cậu muốn mang tớ đi đâu?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Trước tiên đi vào thành phố để kiểm tra tổng quát thân thể của cậu, xem xem có cần trị liệu gì không." Tô Bạch nói.
Tô Bạch còn hơi lo lắng thân thể của cô bé này có vấn đề gì đó, cho nên lần này đi vào thành phố nhất định phải để cô ấy kiểm tra toàn thân.
Phát hiện vấn đề và sớm trị liệu, Tô Bạch không muốn sau này hối hận.
"Tớ không đi." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu.
Tô Bạch sớm có đối sách, nói: "Hiện tại đi kiểm tra, nếu như kiểm tra được vấn đề gì đó, vậy thì có thể sớm ngày giải quyết, chi phí cũng ít đi. Nếu như sau này phát hiện ra, không chỉ là chi phí nhiều hơn, cậu còn có thể chịu tổn thương và đau khổ hơn. Nếu như cậu không vì bản thân, không vì tớ, cũng phải vì mẹ của cậu chứ?"
Tô Bạch nói ra lời này, Khương Hàn Tô chỉ biết im lặng.
"Cậu an tâm đi, tớ cảm thấy cậu không có triệu chứng gì to lớn đâu. Có lẽ là có chút hạ đường huyết cùng với thiếu hụt một ít vitamin trong cơ thể thôi, chờ bác sĩ cho cậu biết cậu thiếu chất gì trong người thì tớ sẽ bồi bổ cho cậu là xong." Tô Bạch nói.
Đây là nguyên nhân chính hắn muốn dẫn cô ấy đến bệnh viện, viên canxi gì đó cũng không thể uống lung tung, Tô Bạch đúng là sợ bổ quá mức.
Từ Qua Thành đến Bạc Châu khoảng hai tiếng đồng hồ. Đây thuộc về đường dài nên cần mua vé trước.
Tô Bạch xếp hàng mua hai vé, sau đó mua hai bình nước suối, rồi hai người lên xe.
Bất kể thời điểm nào, nước giải khát tốt nhất vẫn là nước suối. Còn như trà đá, Pepsi hay những thức uống khát, chỉ có thể càng uống càng khát.
Cái này là lý do vì sao Khương Hàn Tô tới Qua Thành ngày hôm qua, Tô Bạch mua cho cô ấy nước suối.
Hai người lên xe, ngồi xuống ghế của hai người ở hàng ghế sau.
Lần này, Tô Bạch cũng không có ngồi bên trong, mà để Khương Hàn Tô ngồi.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa xe đi đường dài và xe đi nông thôn là nó có điều hòa.
Tô Bạch đưa điện thoại di động của Khương Hàn Tô cho cô ấy: "Cậu thử làm quen với nó trước đi."
"Ừm." Khương Hàn Tô nhận lấy điện thoại di động.
Mua thì đã mua rồi, cô ấy thật sự rất tò mò và trải nghiệm từng chút một.
"Cậu đăng nhập QQ vào đi." Tô Bạch nói.
Lúc ở trong cửa hàng, Tô Bạch dùng WIFI của họ để tải những phần mềm cần dùng đến xuống một lần.
Tô Bạch không phải không dùng được dữ liệu di động, chỉ là dùng 3G để tải xuống, đối với kiếp trước Tô Bạch dùng quen 5G rồi, tốc độ còn không bằng con rùa.
Tiếp theo đó, QQ đoán chừng phải mấy chục phút.
Khương Hàn Tô gật gật đầu, nhập tài khoản QQ của mình vào.
Sau đó, cô ấy liền nhìn thấy dòng tin xuất hiện trên QQ của mình.
Khương Hàn Tô, tớ thích cậu, phía sau còn có trái tim màu đỏ.
Cô ấy suy nghĩ một chút, sau đó nhập vài dấu chấm tròn gửi đi.
Tiếp đó, Tô Bạch hồi âm dấu chấm hỏi, cô ấy nhìn thấy rồi trả lời vài dấu chấm hỏi.
Tô Bạch lại tiếp tục dấu chấm hỏi, cô ấy trả lời dấu chấm hỏi tiếp.
"Chán không?" Tô Bạch tắt điện thoại di động và hỏi.
"Hừm, chán." Khương Hàn Tô nói.
"Cậu thấy chán, sao không gửi cái khác? Cậu gửi dấu chấm hỏi không vậy?" Tô Bạch hỏi.
"Vậy sao cậu không gửi cái khác?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Tớ gửi rồi, cậu không thấy sao?" Tô Bạch nói.
"Haizz, Khương Hàn Tô, cậu từ chối tớ thổ lộ nhiều lần, không chỉ có ở trong thực tế làm tổn thương tớ một lần, ngay cả trong thế giới mạng cậu lại từ chối tớ một lần." Tô Bạch nói.
"Tớ không từ chối." Khương Hàn Tô mím mím môi.
"Không nói lời nào chính là từ chối!" Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô gõ trên màn hình điện thoại, sau đó lại gửi tin nhắn cho Tô Bạch.
"Tớ không có từ chối, tin nhắn này, ba năm nữa tớ có thể trả lời cậu được không?"
Nhìn thấy câu trả lời này, khóe miệng Tô Bạch giật giật.
"Không được." Tô Bạch gửi tin nhắn qua.
Khương Hàn Tô lại gửi ba cái dấu chấm.
Tô Bạch gửi dấu chấm hỏi.
Cô ấy cũng gửi dấu chấm hỏi.
Tô Bạch xem như hiểu, ngoài đời nếu không trả lời được câu hỏi, cô ấy sẽ nói sang chuyện khác. Nếu như không dời sang chuyện khác được cô ấy sẽ cúi đầu im lặng.
Còn trên thế giới mạng, cô ấy không trả lời được, nhưng lại muốn trả lời người kia, sẽ gửi vài dấu chấm tròn.
Điều này cũng phù hợp với tính cách của cô ấy.
Tô Bạch đem nickname QQ của hắn đổi thành Thanh Mộng, sau đó đưa tay ra.
"Làm gì?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Đặt một tên QQ cho cậu." Tô Bạch nói.
"Gọi là Hàn Tô không được sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"QQ phải có tên QQ." Tô Bạch nói.
"Ừm." Có lẽ là vì bù đắp tổn thương vừa rồi cô gây ra cho Tô Bạch, Khương Hàn Tô lần này rất biết điều, trực tiếp đưa điện thoại di động cho hắn.
Tô Bạch cầm điện thoại di động của cô ấy qua, đầu tiên là đổi nickname trên QQ của cô thành Tinh Hà, sau đó kí xuống "ky điểu trì ngư" lên QQ của cô.
Tiếp theo, Tô Bạch kí xuống "cố uyên cựu lâm" trên QQ của mình.
Sau khi viết xong, Tô Bạch trả điện thoại di động lại cho côy.
"Ky điểu trì ngư có nghĩa là gì?" Khương Hàn Tô nhận điện thoại di động và nhìn một chút, sau đó hỏi.
"Là câu thơ trong bài thơ Quy Viên Điền Cư của Đào Uyên Minh. Gọi là ky điểu luyến cựu lâm, trì ngư tư cố uyên (*Chim lồng nhớ rừng cũ, Cá vũng tiếc đầm khơi). Cậu là chim lồng, tớ chính là rừng cũ, cậu là cá vũng, tớ chính là đầm khơi." Tô Bạch cười nói.
Nghe Tô Bạch giảng giải như thế, cô liền biết, nó là dấu ấn tình nhân.
"Phải ngược lại mới đúng." Cô nói.
"Vì sao?" Tô Bạch hỏi.
"Nếu như tớ thật sự là người con gái đầu tiên cậu thích, vậy tớ hi vọng cậu có thể vĩnh viễn đừng quên người cũ, đừng nghĩ về đầm khơi." Khương Hàn Tô nói.
"Hàn Tô."
"Hả?"
"Đây là lần đầu tiên cậu chủ động nói lời âu yếm với tớ." Tô Bạch cười nói.