Sau khi trở về ngõ Hạnh Hoa, hai người chuẩn bị đồ đạc rồi mang chúng bỏ lên xe. Đến ba giờ chiều, Tô Bạch lái xe chạy về hướng Tôn Điếm.
Nếu tự lái xe thì đi con đường đến Tôn Điếm là nhanh nhất, bởi vì chạy con đường này sẽ nhanh hơn đi Qua Thành khoảng một tiếng đồng hồ.
Hồi bé Tô Bạch học ở Bạc Thành, vào kỳ nghỉ thường có xe đưa đón, vì vậy đối với con đường này vô cùng quen thuộc.
Đi được nửa đường, trời trở nên âm u và bắt đầu có mưa rơi xuống.
"Ban ngày có nắng, cứ nghĩ rằng dự báo thời tiết sai rồi chứ, không ngờ trời lại mưa thật." Tô Bạch nói.
"Làm sao mà đoán được trời lúc nào mưa lúc nào nắng." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch mở cần gạt nước, nói: "Em mang nhiều đồ như vậy, nếu trời mưa lớn hơn, xe không thể đến nhà em được, vô cùng không tốt."
Con đường nhỏ từ thôn tây đến thôn đông ở thôn Khương Hàn Tô chưa được tu sửa, một khi trời mưa sẽ biến thành đường đất nên xe không thể vào được.
Mà khoảng cách từ thôn tây đến nhà Khương Hàn Tô rất xa.
Xe tiếp tục chạy, trời mưa cũng càng lúc càng lớn.
Bởi vì con đường đang đi chính là đường tắt, nhiều đường nhỏ, ít đường lớn, Tô Bạch phát hiện hắn đánh giá quá cao bản thân mình rồi.
Hắn đúng là quen với con đường này, nhưng đó là con đường hắn quen thuộc khi đi học ở Bạc Thành lúc còn nhỏ. Thêm vào kiếp trước, bây giờ ký ức hồi tiểu học của hắn trôi qua gần mười mấy năm rồi.
Hơn nữa, trong mấy năm này, trong thôn đã thay đổi vô cùng lớn.
Mưa càng lúc càng lớn hơn, Tô Bạch không thể nhìn xa được nên đi nhầm đường vô số lần.
Còn may là có định vị trên xe, tuy một vài con đường nhỏ bây giờ chưa được thêm vào, nhưng chỉ cần đi sai đường thì cứ quay đầu chạy về đường lớn, vẫn có thể chạy vào đúng con đường cần đi.
Nhưng nếu đi đường vòng thì phải đi qua trấn Hoa Câu, Lâu Tập. Mà từ nơi này đi càng xa hơn con đường lớn đi Qua huyện nữa.
Nếu như nói con đường đi Qua huyện cần phải mất ba tiếng đồng hồ, thì con đường Hoa Câu cần ít nhất bốn tiếng.
Mà nếu như Tô Bạch không đi nhầm con đường tắt từ Bạc Thành đến Tôn Điếm, chỉ cần hơn hai tiếng là có thể đến nơi rồi.
Sau khi đi nhầm vài lần, Tô Bạch không còn đi con đường ban đầu, trực tiếp theo định vị, đi lên đường lớn.
Nếu cứ tiếp tục đi đường tắt, rồi lại sai thêm vài lần nữa, e là đến ngày mai vẫn không thể về nhà được.
Thôi thì cứ chạy trên đường lớn, có định vị rồi, chạy trên đường lớn chắc chắn không sai.
Nhưng bởi vì nhiều lần đi nhầm đường, họ làm lỡ mất ba tiếng đồng hồ. Bắt đầu chạy trên đường lớn còn phải tốn thêm hai tiếng chạy xe.
Ba giờ chiều họ đi, hiện tại đã hơn 6 giờ rồi, về đến nhà chắc phải hơn chín giờ tối mới đến nơi.
"Lỗi do anh, khi còn nhỏ anh rất quen con đường này, nhưng đã nhiều năm trôi qua, có vài nơi thay đổi, anh không tài nào nhớ được." Tô Bạch nói.
"Không sao cả, không vội." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch dừng lại ở ven đường, sau đó cầm dù, từ trong cốp xe lấy chút đồ ăn thức uống.
Đóng cửa lại, Tô Bạch đi vào trong xe.
"Có trái cây và bánh mì, em ăn trước lót dạ đi." Tô Bạch nói.
Buổi trưa hắn cùng Khương Hàn Tô ăn không nhiều, mấy món ăn đó không thể giúp họ no lâu được, cho nên bây giờ có hơi đói bụng.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu, cầm quả táo bắt đầu ăn.
Tô Bạch ăn vài miếng bánh mì, sau đó lại uống ngụm nước, rồi bắt đầu tiếp tục lên đường.
Sau khi Khương Hàn Tô ăn hết quả táo vào trong bụng xong, cô tiếp tục lột quýt, sau đó tách một nửa ra, đưa đến bên miệng Tô Bạch: "Đây."
Tô Bạch há miệng, ăn một nửa quả quýt trên tay cô vào trong miệng.
Tô Bạch ăn xong, Khương Hàn Tô đem một nửa quả quýt còn lại cũng bỏ vào trong miệng hắn.
Tuy là mùa hè, nhưng bởi vì trởi mưa to, bầu trởi trở nên tối sầm.
Tô Bạch mở đèn xe lên, tiếp tục chạy về phía trước.
Hai tiếng sau, xe cuối cùng đến Lâm Hồ.
Từ Lâm Hồ đến Tô gia thôn rất gần, chỉ cần mười phút là đến nơi.
Lúc này, Khương Hàn Tô nhận được cuộc gọi điện thoại.
"Là thím Lâm gọi đến à?" Tô Bạch hỏi.
Lâm Trân trước đó đã gọi vài cuộc điện thoại đến cho Khương Hàn Tô bởi vì bà lo lắng cho con gái đến giờ này còn chưa về đến nhà.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Tô Bạch nhìn trời mưa to bên ngoài không có chút dấu hiệu ngừng lại, nói: "Trời mưa lớn, anh không thể lái xe đi vào con đường vào thôn của em được. Bây giờ đã gần chín giờ rồi, đường đất hố to hố nhỏ. Trời lại tối đen, đi cũng không dễ đi. Hay là ở lại nhà anh một đêm đi, chờ đến sáng ngày mai anh đưa em về nhà."
"Không được." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu: Nói: "Những quyển sách, chăn và nhiều thứ khác có thể để ở nhà anh trước, nhưng em phải trở về."
"Anh nói được là được." Tô Bạch không vui nói: "Mưa lớn như thế, nếu giày của em bị lún vào trong bùn khi trên đường về nhà, với chút sức lực của em thì không thể nào nhấc lên được. Còn nữa, nếu cầm dù không cẩn thận và bị gió thổi bay, em chờ ngày mai nằm trong bệnh viện đi."
"Thêm nữa, thím Lâm bây giờ chắc đang ở nhà chờ em. Em chỉ cần đến cửa thôn thôi, dù bên ngoài trời có mưa to gió lớn đến cỡ nào, thím ấy nhất định sẽ đi đón đón em về. Trời tối thế này, trước tiên không nói đến chuyện dầm mưa có bệnh hay không, cái con đường đất trơn trượt thế này, em và mẹ em nếu một trong hai người bị ngã thì làm sao bây giờ?" Tô Bạch hỏi.
Khương Hàn Tô mím mím môi, chỉ biết im lặng.
Thật ra, không có ai hiểu rõ hơn cô về con đường nhỏ kia khó đi đến thế nào khi trởi mưa.
Quan trọng là, nếu con đường kia gần nhà cô thì tốt biết mấy, đằng này nó rất xa.
Phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ đi bộ.
Mưa lớn như thế, quần áo chắc chắn ướt sủng khi về đến nhà.
Vấn đề là cô có bị ướt hay không cũng không sao cả, ướt thì ướt thôi, chỉ cần có thể về đến nhà là được.
Nhưng giống như những lời Tô Bạch nói, mình vừa về đến cửa thôn, mẹ cô nhất định sẽ đến đón cô.
Mẹ cô từng trải qua một cơn bệnh nặng, cũng không thể để cho bà ấy chịu đựng thêm nữa.
"Em gọi điện thoại cho mẹ em." Khương Hàn Tô nói.
"Để anh gọi." Tô Bạch dừng xe và gọi điện thoại cho Lâm Trân.
Khương Hàn Tô sợ Lâm Trân bị ướt và bị ngã, nhưng Lâm Trân sao có khả năng không sợ được?
Đôi mẹ con này, ai lại đi so ai chịu khổ ít hơn người kia, ai lại đi so thân thể người nào khỏe mạnh hơn?
Tô Bạch kể rõ hoàn cảnh cho Lâm Trân nghe, bà ấy liền đồng ý ngay.
"Tô Bạch, thím chỉ có một đứa con gái thôi, đừng làm tổn thương con bé." Lâm Trân nói.
"Thím yên tâm, con yêu cậu ấy nhiều hơn sự tưởng tượng của thím." Tô Bạch nói.
"Hai tháng nữa các con bắt đầu học đại học rồi, có một số việc thím cũng không muốn hỏi đến, nhưng thím rất hiểu rõ tính cách của con bé, con bé chỉ cần thích một ai là thích cả đời." Lâm Trân nói.
"Thím Lâm, thời gian sẽ chứng minh tất cả." Tô Bạch cười nói.
"Đúng vậy, thời gian sẽ chứng minh tất cả." Lâm Trân cũng cười nói.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Bạch khởi động xe.
"Mẹ em đồng ý à?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Ừm." Tô Bạch nói.
"Vậy anh và mẹ em rốt cuộc đang nói về chuyện gì vậy?" Khương Hàn Tô hỏi.
Tô Bạch mỉm cười, nói: "Bí mật."
"Đáng ghét, anh cũng giấu diếm em sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Nói cho em biết cũng được, mẹ em nói anh đừng làm tổn thương em. Anh nói con yêu cậu ấy nhiều hơn sự tưởng tượng của thím." Tô Bạch nói.
"Ừ." Khương Hàn Tô nhẹ giọng nói.