Tô Bạch vừa che dù, vừa ôm tiểu Hàn Tô đang say khướt đi tới một quán KTV cách đó không xa.
Xung quanh đây chỉ có một quán KTV, từ đây đến đó không xa lắm.
Giống với Hữu Gian và những quán ăn khác, một vài KTV nằm gần khu Dục Hoa cũ không chịu chuyển đến khu trường mới ở Áp Bắc, là vì khu trường cũ Dục Hoa cũng sẽ không bỏ hoang và nó sẽ biến hóa nhanh chóng trong thời gian ngắn. Từ trung học cơ sở Dục Hoa trước đây, trở thành trường trung học phổ thông Dục Hoa. Do đó, bọn họ chỉ cần đợi một khoảng thời gian, lấy danh tiếng Dục Hoa, bọn họ không lo không có học sinh đến đây học.
Mấy phút sau, Tô Bạch trả tiền thời gian hai tiếng và một ít trái cây, sau đó đi vào phòng.
Đi tới bàn ca hát, Tô Bạch hỏi: "Cậu muốn hát bài gì? Tớ nhập giúp cậu."
"Làm sao cậu biết tớ muốn hát?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Cậu nói tớ mang cậu đến KTV, khẳng định là cậu muốn cất cao giọng hát!" Tô Bạch cười nói.
"Cậu muốn hát bài gì?" Tô Bạch hỏi.
"Bài Nhận Sai của Hứa Tung." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch ngẩn người, thì ra là hát bài của Hứa Tung.
Tuy có hơi kinh ngạc, nhưng Tô Bạch vẫn nhập tên bài hát vào bàn karaoke.
Giai điệu quen thuộc vang lên, cô ấy đi tới.
Khương Hàn Tô nhìn Tô Bạch nói: "Sau khi tớ biết cậu rất thích nghe mấy bài Hứa Tung hát, tớ âm thầm nghe rất nhiều bài anh ấy hát. Vì có thể hát mấy bài của anh ấy cho cậu nghe, tớ cũng âm thầm tập luyện rất lâu. Sau khi chia tay, tớ cảm thấy rất khó chịu, lúc ấy tớ vẫn nghe bài Nhận Sai và tớ đã nghĩ đến cậu. Có lẽ có một ngày, cậu sẽ tha thứ cho tớ, tớ có thể đem bài Nhận Sai này hát cho cậu nghe."
"Nếu từ sớm cậu đã nhận ra cái sai của mình rồi, vì sao không tới tìm tớ sớm một chút?" Tô Bạch hỏi.
"Cậu không cho tớ cơ hội mà, mỗi lần tớ lấy việc quan tâm đến thành tích học tập để đi tìm cậu, cậu đều lạnh lùng, không kiên nhẫn nói chuyện với tớ. Tớ sợ cậu sẽ từ chối nên tớ không dám nói, bởi vì tớ biết, chỉ cần tớ mở miệng nói ra và cậu thực sự từ chối, như vậy, tớ sẽ không còn cơ hội nào nữa rồi." Khương Hàn Tô nói.
"Đúng là khi đó tớ rất không muốn gặp cậu." Tô Bạch nói.
Đầu óc Tô Bạch khi đó rối bời, không biết nên đi giải quyết đoạn tình cảm của Khương Hàn Tô ra sao.
Nếu thật sự chia tay thì hắn chắc chắn không làm được, nhưng không chia tay thì không có cách giải quyết, chỉ có thể để sang một bên trước đã.
Mà bởi vì không giải quyết được, cô gái này lại luôn tìm hắn nói với hắn về chuyện học tập, Tô Bạch tự nhiên cảm thấy phiền phức
Cô đi tới cắn cắn cánh tay Tô Bạch, làm nũng nói: "Tớ dùng bài hát này xin lỗi cậu, tương lai cậu không được phép giận tớ về chuyện này nữa có được hay không?"
"Vậy cậu hát cho tớ nghe trước đi." Tô Bạch cười nói.
Sau khi hai người ngồi xuống ghế sô pha, đoạn dạo đầu của bài hát cũng vừa trôi qua.
Khương Hàn Tô bắt đầu cầm micro hát lên.
Tô Bạch ôm cô ấy vào trong lòng, ngửi mùi hương thơm ngát trên người cô ấy, bắt đầu nghe cô ấy hát bài Nhận Sai của Hứa Tung.
Đây là lần đầu tiên Tô Bạch nghe Khương Hàn Tô hát một bài hát được nhiều người yêu thích.
Sau khi hát xong vài câu đầu, Tô Bạch đúng là hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ đến cô ấy hát dự kịch rất hay. Nếu như chuyên tâm tập luyện, lấy âm sắc của cô ấy, có thể hát êm tai không tính là quá khó.
Sự nhân nhượng của em, anh vẫn luôn chẳng thể hiểu được
Tưởng rằng tình yêu mạnh mẽ lắm, không cần lý do gì
Trái tim bắt đầu run rẩy, hiểu được nỗi đau trong lòng em
Nhưng giờ đây em đã lạnh nhạt với anh rồi
Tất cả đều là lỗi của anh
Bây giờ nhận lỗi liệu có được không?. . .
Một bài hát không dài, rất nhanh đã hát xong rồi.
Tô Bạch ôm cô ấy vào trong lòng, sau đó hôn một cái lên khuôn mặt của cô ấy, cười nói: "Hát hay lắm, tớ tha thứ cho cậu rồi."
"Tớ còn muốn hát thêm một bài nữa?" Khương Hàn Tô nói.
"Cậu âm thầm luyện bài gì của Hứa Tung nữa vậy?" Tô Bạch hỏi.
"Nếu như lúc đó." Khương Hàn Tô nói.
Nghe được tên bài hát, Tô Bạch buông cô ấy ra và đi tới nhập bài hát cho cô ấy.
Vì sao khi ấy nàng lại đối xử tốt với ta
Tại sao bây giờ lại trở nên lạnh nhạt như vậy
Ta biết, tình yêu phải trả qua muôn vàn gian khổ
Dù sao ta cũng không nên cưỡng cầu những thứ không thuộc về mình
Nàng và ta đã từng có chung một ý niệm
Lời cự tuyệt luôn quanh quẩn bên tai của người nào
Lời đối thoại của hai ta thật khôi hài làm sao
Còn cười Tào Tháo quyến luyến tiểu Kiều. . .
Nghe xong hai bài hát, Tô Bạch thở dài, hai bài hát này, cô ấy nhất định nghe qua rất nhiều lần trước đây.
Sau khi Khương Hàn Tô hát xong, trong mắt rưng rưng nước mắt.
Sau khi chia tay Tô Bạch trong thời gian mấy tháng, cô chỉ cần vừa nghĩ tới những chuyện nhỏ nhặt cùng Tô Bạch chung sống, cô sẽ cảm thấy rất khó chịu, vô cùng khó chịu.
"Tớ không tặng cậu cho người khác đâu." Khương Hàn Tô nhìn hắn, rất nghiêm túc nói.
"Nói gì vậy? Tớ là người cậu muốn cho là cho sao?" Tô Bạch không vui nói.
"Há, tớ nói sai rồi." Khương Hàn Tô nói: "Bởi vì, cậu là của tớ, kiếp này, kiếp sau, cậu chỉ thuộc về một mình tớ."
Khương Hàn Tô nói xong, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.
"Tô Bạch." Khương Hàn Tô nhẹ nhàng kêu.
"Hả?" Tô Bạch hỏi.
"Tớ thích cậu, rất rất thích cậu."
Nói xong, Khương Hàn Tô ôm cổ Tô Bạch, sau đó dùng miệng hôn hắn.
Tô Bạch trải qua hai kiếp làm người, hắn chưa từng nghĩ tới một ngày, Khương Hàn Tô sẽ cưỡng hôn hắn!
Đem Tô Bạch đẩy ngã lên ghế sô pha, Khương Hàn Tô hôn trắng trợn không kiêng dè.
Nhưng thân là đàn ông, làm sao có thể để cô ấy nằm trên, Tô Bạch ôm vòng eo thon thả của cô ấy, đổi khách làm chủ và đặt cô ấy xuống phía dưới.
Có lẽ là vì sự nhiệt tình của Khương Hàn Tô kích thích, Tô Bạch buông miệng của cô ấy ra, bắt đầu từ lỗ tai lại hôn từ trên xuống dưới.
Sau khi hôn cằm cô ấy được một lát, Tô Bạch mới ý thức được bản thân mình đang làm gì.
Sau khi lấy lại ý thức, Tô Bạch thả cô ấy ra, sau đó tàn nhẫn xoa xoa khuôn mặt cô ấy.
"Cô gái nhỏ này cực kỳ vô trách nhiệm, có bản lĩnh sau khi tỉnh rượu trêu chọc tớ tiếp đi!" Tô Bạch không vui nói.
"Tô Bạch, có phải cậu rất thích tớ không?" Khương Hàn Tô đột nhiên hỏi.
Tô Bạch: ". . ."
Cô gái này muốn làm gì?
Khương Hàn Tô, cậu đừng đùa với lửa.
Khương Hàn Tô bỗng nhiên cởi giày của mình, sau đó đem chân đặt trên đùi của hắn.
Nhìn đôi chân ngọc đi tất trắng của cô ấy, Tô Bạch theo bản năng nuốt ngụm nước bọt.
Đối với một người cực kỳ luyến chân, Khương Hàn Tô này hoàn toàn là đang khiêu chiến sự nhẫn nại của Tô Bạch rồi nha!
Tô Bạch hít một hơi thật sâu, dùng tay xoa xoa lên chân cô ấy và cảm giác được sự lạnh lẽo từ đó truyền đến, hắn mới phát hiện giày cô ấy đi không phải là loại giày làm bằng vài bông dày.
"Thời tiết quá lạnh, giữ ấm cho cô ấy cũng tốt." Tô Bạch đem bản chân nhỏ của cô ấy bỏ vào trong lồng ngực.
"Như vậy sẽ không còn cảm thấy lạnh nữa rồi." Tô Bạch nói rất nghiêm túc.