Buổi trưa, sau khi mọi người ăn cơm trưa ở khách sạn xong, nhà dì út lái xe quay về nhà.
Giống như những lời Tô Bạch nói sáng nay, có rất nhiều chuyện cần nhà dì út đi xử lý. Hơn nữa, Tiểu Chanh Chanh còn đang ở nhà, một ngày một đêm trôi qua không nhìn thấy cha mẹ, cô bé ở nhà đang khóc lóc um sùm, tự nhiên không thể ở đây đợi lâu. Và ở đây còn có Tô Bạch cùng Khương Hàn Tô, hai người họ là đủ rồi.
Sau khi đưa cả nhà dì út đi, Tô Bạch liền cùng Khương Hàn Tô đi đến bệnh viện lấy tờ giấy kết quả kiểm tra của ngày hôm nay
Vừa mới kiểm tra, phát hiện không ít vấn đề.
Chẳng hạn như hạ đường huyết, thiếu máu, ...
Những năm tháng Lâm Trân chịu đau khổ nhiều hơn rất nhiều lần Khương Hàn Tô, Khương Hàn Tô có những tình trạng bệnh nào, bà ấy làm sao mà không có được.
Theo như lời bác sĩ nói, Tô Bạch mới biết nguyên nhân thực sự Lâm Trân té xỉu ngày hôm qua.
Bởi gì tuyết rơi mấy ngày qua khiến nhiệt độ giảm xuống, Lâm Trân té xỉu cũng bởi vì bị cảm dẫn đến sốt cao trước đó.
Sáng sớm hôm nay, Tô Bạch cũng có hỏi công việc cụ thể Lâm Trân đã làm trước khi té xỉu.
Khương Hàn Tô liền nói mẹ cô sáng sớm đi ra ngoài chợ bán rau và quay trở về nhà vào buổi trưa, mà vừa mới quay trở về nhà thì trực tiếp té xỉu rồi.
Cái này giống mấy lời bác sĩ nói.
Thời điểm bà ấy bán rau trên trấn cũng đã cảm giác được thân thể của mình không khỏe, nhưng bởi vì tiền điều trị ở trên trấn tốn kém hơn rất nhiều ở nông thôn, hơn nữa bà ấy còn cho rằng đây là bệnh nhẹ, chỉ cần uống chút thuốc là khỏe ngay thôi. Thế là bà ấy quay trở về nhà, nhưng đâu ngờ vài bệnh trong người phát tác, cuối cùng té xỉu trong nhà.
Nhưng may là té xỉu ở ngay cửa chính, mới giúp cho Khương Hàn Tô có thể ngay lập tức thông báo đến Tô Sắc, chỉ dùng mấy tiếng, liền đem bà ấy đưa vào bệnh viện.
Nếu như bị té xỉu trên đường về nhà, hậu quả khó mà lường được.
Sau khi cầm báo cáo kết quả kiểm trả, Tô Bạch lại xuống lầu nộp tiền viện phí cho ngày hôm sau.
Lúc này là thời gian cho phép thân nhân bệnh nhân vào phòng ICU thăm bệnh, Tô Bạch từ bên ngoài mua chút trái cây đưa cho Khương Hàn Tô.
Hắn đứng ở ngoài phòng bệnh, cũng không có đi vào.
"Cậu không đi vào sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
Tô Bạch cười nói: "Tớ chờ cậu ở ngoài."
Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, sau đó nắm chặt tay Tô Bạch, mang hắn đi vào trong phòng ICU.
Tô Bạch thở dài, nói: "Không cần như vậy."
"Như vậy không công bằng với cậu." Khương Hàn Tô nói.
"Tớ không quan tâm đến mấy chuyện này đâu." Tô Bạch cười nói.
"Tớ quan tâm." Khương Hàn Tô mím môi nói.
"Được, cậu nói cái gì thì là cái đó vậy." Tô Bạch nói.
Nhưng nếu đã đi vào rồi, thật sự không cần phải đi ra ngoài lần nữa.
Thay vào đó, Tô Bạch nắm tay Khương Hàn Tô, sau đó kéo cô ấy đi tới giường bệnh của Lâm Trân.
Chỉ là phơi bày thân phận của hai người mà thôi, Khương Hàn Tô cũng không sợ, mình sợ cái gì cơ chứ.
Trước khi đi tới giường bệnh, Lâm Trân đã tỉnh rồi.
Khương Hàn Tô đem rổ trái cây đặt bên cạnh rồi đi tới.
Nhìn thấy con gái tới, Lâm Trân kích động không thôi, trực tiếp ngồi dậy nắm chặt tay Khương Hàn Tô.
Nhìn trên người mẹ mình đầy các loại máy móc, Khương Hàn Tô một lần nữa không nhịn được chảy nước mắt.
"Được rồi con gái ngoan, không khóc không khóc nữa, mẹ không sao rồi." Lâm Trân an ủi.
"Sao mẹ lại nói không sao rồi, ngày hôm qua mẹ té xỉu và đưa vào phòng cấp cứu, mẹ có biết không?" Khương Hàn Tô thút thít nói.
"Con thấy đó, mẹ không sao nữa rồi? Đúng rồi, ngày hôm nay chúng ta hẳn là có thể xuất viện rồi đúng không? Phòng bệnh này trả rất nhiều tiền đúng không? Bây giờ mẹ cảm thấy khỏe hơn rồi, không cần phải tiếp tục ở lại đây đâu." Lâm Trân nói.
Khương Hàn Tô khóc lóc lắc lắc đầu, nói: "Mẹ, mẹ bị bệnh gì mẹ không biết sao, bây giờ tình trạng bệnh của mẹ nghiêm trọng đến mức nào, lẽ nào bản thân mẹ không biết sao?"
Khuôn mặt Lâm Trân cứng đờ, bản thân bà biết bà bị bệnh gì và bệnh nghiêm trọng đến mức nào, làm sao mà bà có thể không biết được.
Trên thực tế, ngay khi Lâm Trân tỉnh dậy ngày hôm qua, bà đã hỏi y tá về tình hình sức khỏe của mình.
Lúc đó y tá liền nói cho bà biết cần phải nhập viện và cần làm phẫu thuật bắc cầu động mạch vành.
Mà sau khi Lâm Trân biết được số tiền cần phải trả cho việc này, bà liền trực tiếp từ chối.
Một ngày ở phòng ICU tốn tám ngàn đồng, cộng thêm số tiền phẫu thuật nữa cũng phải mười, hai mươi vạn.
Mà dù cho họ có bán nhà bán cửa cũng không thể nào có được số tiền lớn như vậy, cho nên bệnh này làm sao trị được?
Nhưng có một điều bà còn không hiểu, y tá nói chi phí phẫu thuật đã có người giúp bà trả rồi, sau đó chỉ cần mỗi ngày nộp tiền nằm phòng bệnh, thuốc thang và phí khám mỗi ngày là được.
Nhưng Lâm Trân suy nghĩ một chút, bản thân mình có thể được đưa vào bệnh viện thành phố, có lẽ là nhờ sự giúp đỡ của cả nhà Tô Sắc.
Cho nên số tiền này, cũng là tiền Khương Hàn Tô mượn từ nhà họ.
Nhưng mượn thì cần phải trả.
Nhiều tiền như vậy, làm sao có thể trả hết cho họ được đây?
Hơn nữa, y tá kia cũng nói rồi, đây chỉ là chi phí phẫu thuật, phía sau còn có tiền nằm bệnh viện, phí khám và thuốc thang, cũng là một con số trên trời.
Vì thế, Lâm Trân không muốn điều trị.
Con gái của mình đã chịu khổ cực nửa đời trước rồi, bà không muốn để cho nửa đời sau của con bé phải tiếp tục chịu khổ như thế.
Cái này là mười, hai mươi vạn đó, sau này Khương Hàn Tô vào được đại học rồi, cũng phải cần mất rất nhiều thời gian mới trả nợ xong.
Là một người mẹ, nếu như có thể giúp cho con gái mình bớt khổ hơn, bà chấp nhận.
"Sức khỏe của mẹ thế nào, mẹ biết chứ, không có việc gì lớn đâu." Lâm Trân nói.
"Thím Lâm, Hàn Tô bây giờ cũng chỉ có mỗi thím là người thân thôi. Nếu thím đột ngột qua đời thì Hàn Tô biết làm sao bây giờ? Thím cảm thấy với thân thể hiện tại của Hàn Tô, động một chút là khóc thì có thể chịu đựng được bao lâu? Thím hẳn là biết mục tiêu lớn nhất của Hàn Tô khi lên đại học là gì? Nếu như thím đi rồi, cậu ấy đột nhiên mất đi mục tiêu, chuyện này đối với cậu ấy là một đả kích cực kỳ lớn." Tô Bạch tiến lên nói.
"Tô Bạch? Sao con lại ở đây?" Lâm Trân kinh ngạc nói.
"Mẹ, có một số việc con không định giấu mẹ nữa. Người bạn trai mà con thường hay nói chuyện trong trường chính là Tô Bạch. Con sợ mẹ biết, cho nên chúng con giấu mẹ đến bây giờ. Nhưng chi phí phẫu thuật của mẹ, còn có tiền nằm bệnh viện đều là do Tô Bạch trả. Nếu cứ tiếp tục che giấu chuyện này thì sẽ không công bằng với Tô Bạch." Khương Hàn Tô nói.
"Tô Bạch trả? Không phải là mượn từ nhà Tô Sắc sao? Tô Bạch mới bao nhiêu tuổi, con cho rằng mẹ không biết chi phí phẫu thuật cùng với số tiền nằm viện tốn bao nhiêu hay sao? Nó làm sao có thể có được số tiền lớn như vậy?" Việc Khương Hàn Tô cùng Tô Bạch cùng nhau lừa dối bà về chuyện yêu đương cũng đã đủ khiến bà giật mình rồi, nhưng Khương Hàn Tô nói chi phí chữa bệnh đều là do Tô Bạch trả, làm cho bà càng thêm bất ngờ hơn.
Tô Bạch mới bao nhiêu tuổi? Sợ là không bằng Khương Hàn Tô nữa kìa, làm sao nó có thể có được nhiều tiền như vậy?
"Mẹ, mẹ có biết tiệm mì khô Tô Bạch không?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Đương nhiên biết, chỉ trong thời gian một, hai năm nay, bây giờ chỗ nào cũng có." Lâm Trân nói.
"Tiệm mì khô Tô Bạch (酥白) này chính là do Tô Bạch mở." Khương Hàn Tô nói: "Lấy cái tên Tô Bạch (酥白) là vì nó đọc gần giống với Tô Bạch (苏白), còn Tô Bạch vì sao lại có thêm bộ Dậu 酉, là vì trong tên của con gái mẹ, có bộ Dậu trong chữ Tô!"
Lâm Trân nghe xong, hoàn toàn mơ hồ.
Lúc trước, có đánh chết bà cũng không tin lời Khương Hàn Tô nói, bà rất khó tin rằng cái quán mì Tô Bạch nổi tiếng mở rộng khắp Qua Thành hiện tại là do Tô Bạch mở.
Nhưng Khương Hàn Tô giải thích xong, bà vẫn không tin nổi.
Bởi vì trên đời này, làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy.