Xe ô tô yên bình chạy trên đường lớn.
Tô Bạch nằm trên đùi Khương Hàn Tô, dần dần rơi vào giấc ngủ.
Buổi trưa, mọi người thường dễ buồn ngủ, Tô Bạch lại thoải mái nằm ở trong lòng cô ấy, tự nhiên rất dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Khi hắn ngủ rồi, Khương Hàn Tô duỗi tay ra, di chuyển quạt điều hòa phía trên.
Vừa nãy Tô Bạch cảm thấy trời nóng, liền để điều hòa thổi vào hắn.
Bây giờ trời không nóng, còn để như vậy nhất định rất dễ bị bệnh.
Xe ô tô một đường chạy, lúc đi ngang qua một ít thị trấn nhỏ, người trên xe dần dần nhiều hơn.
Bọn họ đều hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy đôi tiểu tình nhân ở hàng ghế sau.
Một là độ tuổi của hai người không lớn, hai là hai người này rất đẹp.
Trai xinh gái đẹp đã hấp dẫn ánh mắt người khác rồi, hơn nữa Tô Bạch còn ngang nhiên nằm lên trên đùi cô ấy.
Khuôn mặt Khương Hàn Tô ửng hồng, có thể nói là xấu hổ tới cực điểm.
Có vài lần cô không nhịn được muốn đánh thức Tô Bạch, nhưng nghĩ tới tối hôm qua Tô Bạch gần một, hai giờ khuya mới ngủ. Sau đó bốn, năm giờ lại chạy tới chờ mình, trong lòng liền mềm nhũn.
Cô giống như một con ốc sên nhút nhát, không dám ngẩng đầu lên.
Nhìn gò má tuấn tú của Tô Bạch đang say giấc, cô có chút nổi nóng đưa tay nặn nặn.
May là, sau hai mươi phút, lúc xe lên cầu qua sông, Tô Bạch tỉnh lại.
Hắn dụi dụi mắt nhìn trước và sau đều đầy người, sau đó sờ sờ tay nhỏ của cô ấy.
"Vất vả cho cậu rồi." Tô Bạch cười nói.
"Lần sau cậu không được nằm." Khương Hàn Tô mím mím môi.
"Vậy lần sau tớ ngồi, cậu gối lên đùi tớ, hoặc là tớ ôm cậu ngủ?" Tô Bạch cười hỏi.
"Không." Khương Hàn Tô từ chối.
Tô Bạch đưa tay bóp bóp mũi cô ấy, biết cô ấy thẹn thùng, bên cạnh lại ngồi không ít người nên cũng không làm gì thêm.
"Đây có phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy sông Hà?" Tô Bạch cười nói.
"Hừm, rất hùng vĩ." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Cây cầu bắc qua Áp Nam và Áp Bắc ở Qua Thành rất ngắn, mà cây cầu nối giữa hai thành phố thì rất dài.
Bởi vậy từ trên nhìn xuống, có thể nhìn thấy tàu thủy và nước sông Hà chảy siết từ phía trên.
So với một số cây cầu lớn vượt biển nổi tiếng như cầu Trường Giang, cây cầu này tự nhiên không tính là gì.
Tuy nhiên đời này, Tô Bạch có nhiều thời gian dẫn cô ấy đi lĩnh hội những cây cầu lớn tráng lệ hơn.
Chưa từng thấy núi chưa từng thấy biển chẳng sao cả, Tô Bạch dẫn cô ấy đi là được.
Vượt qua cây cầu kia là đến địa giới Bạc Thành.
Bạc Châu có tổng cộng ba huyện một khu, tức Qua huyện, Mông huyện, Lợi huyện, cùng với Tiếu Khu trong thành phố.
Sau hai mươi mấy phút, ô tô dừng lại ở trạm bắc Bạc Thành, hai người từ bên trong xe đi xuống.
Tô Bạch uống hết nước trong bình, sau đó ném vào trong thùng rác bên cạnh.
Hiện tại vừa đúng một giờ, chính là thời điểm mặt trời gay gắt nhất, Tô Bạch nắm tay Khương Hàn Tô, nhanh chóng đi ra trạm bắc.
Hai người dừng lại ở dưới mái che bên ngoài trạm bắc, Tô Bạch hỏi: "Cậu muốn ăn gì?"
Tô Bạch nói xong, lại nói: "Đừng nói ăn gì cũng được, nói cho tớ biết cậu muốn ăn gì."
Bên ngoài bến xe không thiếu quán ăn, xung quanh bọn họ có đủ loại quán như quán cơm quán mì, không thiếu gì cả.
Bởi vì khoảng cách từ Qua Thành lên thành phố rất gần, Tô Bạch còn nhìn thấy hai tiệm mì khô.
Vào thành phố, không giống như ở trong thị trấn chỉ phổ biến tiệm mì khô.
Giống mì kéo sợi, mì tương đen, quà bánh Sa Thành đều có không ít, . Hơn nữa khách trong cửa hàng cũng rất nhiều.
"Ăn mì kéo sợi đi, tớ chưa ăn mì kéo sợi bao giờ." Có lẽ là chưa từng ăn mì kéo sợi nên Khương Hàn Tô cảm thấy rất xấu hổ, hơi ngượng ngùng nói.
Tô Bạch vén lại mái tóc xõa trên trán cô ấy, sau đó cười nói: "Cô bé ngốc, ở trước mặt tớ còn xấu hổ cái gì? Lần này tớ mang cậu ra ngoài, chính là muốn cậu được ăn ngon, được nhìn phong cảnh đẹp. Mang cậu ăn đồ ăn ngon khắp thế giới, nhìn phong cảnh khắp thế giới. Thời gian hai tháng không đủ, nhưng tớ có thể dành phần đời lại cho cậu."
Khương Hàn Tô mím mím môi, không lên tiếng.
Kể từ lúc Tô Bạch nắm tay cô, cô còn có thể nhẹ nhàng giãy giụa.
Lần này thì không.
Tô Bạch nắm tay cô ấy đi vào một quán mì kéo sợi.
"Ăn gì?" Ông chủ quán mì hỏi.
"Một phần súp gà hầm Tân Thành, một tô mì." Tô Bạch nói.
Nếu đi vào quán mì kéo sợi, súp gà hầm nhất định phải ăn.
Tô Bạch có thể không ăn mì, nhưng tuyệt đối không thể không ăn gà.
Thịt gà là sở thích số một của hắn trong các loại thịt.
"Cậu không ăn mì sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
Tô Bạch mỉm cười, nói: "Tiểu Hàn Tô, cậu đánh giá thấp sức nặng của súp gà hầm rồi."
Khương Hàn Tô ăn không được bao nhiêu, phần còn lại phải để hắn xử lý, chỉ ăn thịt gà và khoai tây cũng đủ no bụng.
Chờ súp gà hầm được bưng lên, Khương Hàn Tô le lưỡi một cái, nói: "Nhiều quá nha, hai chúng ta có thể ăn hết sao?"
"Cậu quá coi thường sự cố chấp của tớ với thịt gà." Tô Bạch nói xong, đứng dậy lấy cốc dùng một lần rót hai ly trà táo.
Mở một quán ăn, bạn muốn nổi tiếng ở một nơi nào đó, nhất định phải kết hợp phong tục tập quán ở địa phương với nhau.
Người Bạc Thành thích uống trà táo đỏ, thậm chí mỗi thời mỗi khắc đều uống loại trà này, địa phương còn có một loại trà táo bán rất chạy.
Hết cách rồi, là địa danh nổi tiếng về y học ở Trung Quốc, là quê hương của Hoa Đà, việc chăm sóc sức khỏe của họ rất tốt.
Mà uống nhiều trà táo đỏ rất tốt cho cơ thể.
Tô Bạch đưa một ly cho Khương Hàn Tô, sau đó tự mình uống một ngụm.
Một ngụm này, chính là hương vị hai mươi năm.
Năm lớp 6, Tô Bạch đi học ở Bạc Thành mới khoảng mười hai mười ba tuổi. Từ khi nghỉ học ở Bạc Thành, Tô Bạch không còn tới Bạc Thành nữa.
Bạc Thành không có sân bay, đừng nói Bạc Thành, những thành phố bên cạnh cũng không có. Kiếp trước Tô Bạch về nhà, đều trực tiếp đi máy bay đến Lư Châu, sau đó từ Lư Châu ngồi xe trực tiếp đến Qua Thành.
"Cái này, ăn ngon hơn tớ tưởng tượng." Khương Hàn Tô nói.
"Mì kéo sợi mới lần đầu ăn rất ngon, giống như tớ lần đầu ăn vậy, nhưng khi ăn nhiều thì không còn ngon nữa." Tô Bạch cười nói.
Khi đó, lần đầu tiên Tô Bạch ăn mì kéo sợi, cũng thấy trên thế giới ít có món nào ngon bằng. Vì thế, cách một đoạn thời gian là hắn ăn mì kéo sợi, đến cuối cùng hương vị dần dần phai nhạt đi.
Lúc đó hắn còn nghĩ quán mì kéo sợi có vấn đề, còn đặc biệt đến quán mì kéo sợi lần trước ăn cực kỳ ngon kia, phát hiện mùi vị không còn giống như trước đây nữa.
Tô Bạch rất thích mì, nhưng quay đầu lại, phát hiện thứ chờ đợi hắn dưới ánh đèn, vẫn là mì khô.
Mì khô, thực sự là loại mì duy nhất Tô Bạch ăn không biết chán.
Mì ăn không ngon, nhưng thịt gà và khoai tây ăn ngon!
Tô Bạch lấy mấy cục thịt gà đưa cho Khương Hàn Tô, sau đó tự mình cầm qua một chén nhỏ, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Tô Bạch không thích ăn khoai tây cắt thành tia, hắn đặc biệt thích ăn khoai tây hầm. Còn khoai tây hầm cho thêm thịt gà nữa là hắn không cách nào từ chối được.
Khoai tây hầm rất mềm, Tô Bạch cắn một cái, khoai tây mềm tan ra trong miệng, thêm một cục thịt gà không xương nữa, chính là mỹ vị nhân gian.