Chương 105: Vô vị

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 15:04:05

"Ngừng trước cửa thôn?" Tài xế xe taxi hỏi. "Chú cứ đi vào." Tô Bạch nói. Lúc xe dừng lại ở cửa thôn, hắn nói chuyện với rất nhiều người đang đi trên đường, mất hơn nửa giờ mới về được tới nhà. Hắn và Khương Hàn Tô giống nhau, đều chưa trở về nhà trong mấy tháng qua, hắn rất nhớ bà nội của hắn. Tài xế gật đầu, được Tô Bạch dẫn đường, vài phút sau đã đến cửa nhà. Tô Bạch trả tiền và lấy toàn bộ đồ đạc từ trong cốp xe ra ngoài. Tài xế quay đầu xe rời đi, Tô Bạch đem đồ đặt ở trước cửa lớn, sau đó từ cửa sau đi vào và mở cửa lớn ra. Hắn không nhìn thấy bà nội ở trong sân cũng, bây giờ mới hơn mười giờ, có lẽ bà nội cùng vài người trong thôn đánh domino rồi. Cái gọi là domino chính là bài cẩu, cái gì mà thiên địa nhân và mai gì đó, Tô Bạch xem không hiểu. Loại bài này trong thôn bọn họ cũng chỉ có người lớn tuổi mới chơi, người trung niên thích chơi mạt chược, mà những thanh thiếu niên như hắn thì thích chơi bài tây. Tô Bạch mang đồ đạc vào, sau đó đi vào nhà bếp mở nồi lớn. Mở nắp nồi thì chỉ nhìn thấy nước cơm trong nồi. Tô Bạch không hề dùng bát, hắn cầm gáo hồ lô vừa múc vừa uống, rất nhanh non nửa nồi nước cơm đều vào trong bụng hắn. Trước đó uống mấy chai bia, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, hơn nữa mùa hè cực dễ buồn ngủ. Ngày hôm qua, cả đám người náo loạn cả đêm trong ký túc xá vì sắp được nghỉ hè, làm cho Tô Bạch không tài nào chợp mắt được. Bởi vậy Tô Bạch vừa đi vào phòng ngủ của mình, liền trực tiếp ngã lên giường bắt đầu ngủ. Ngủ một giấc say sưa, lúc hắn tỉnh dậy thì trời đã tối. Tô Bạch nhìn thời gian, giỏi thật, bảy giờ tối rồi. Tô Bạch vươn vai, sau đó dụi dụi mắt, rồi đẩy cửa đi ra ngoài. "Tiểu Mộng nhi, đói bụng không? Buổi trưa bà làm cơm gọi con mấy lần con không dậy, bà mới hâm nóng lại đồ ăn rồi." Bà nội cười nói. "Dạ đói." Tô Bạch gật đầu cười nói. Hắn đi tới cạnh giếng, dùng nước giếng lạnh rửa mặt, sau đó đi vào nhà bếp ăn cơm. Vẫn là chân gà xào do bà nội làm, rất thơm. "Buổi sáng thấy con trở về, tình cờ nhìn thấy lão tam đi chợ mua đồ, bà liền nhờ ông ấy mua mấy cái chân gà cho con vì biết con rất thích ăn cái này." Bà nội cười nói. Tô Bạch hít một hơi thật sâu, trên thế gian này, người đối xử tốt với hắn không ai khác ngoài bà nội. Không, nếu như sau này theo đuổi được Khương Hàn Tô, với tính tình của cô gái nhỏ này, hẳn là tính thêm một đi. Vì thế, nhất định nỗ lực theo đuổi được cô ấy! Tô Bạch là kiểu người rất ghét sự cô độc. Ngày hôm sau không gặp ở Lâm Hồ, nhưng Tô Bạch vẫn lái xe gắn máy đi chợ. Bởi vì hắn không đi Lâm Hồ, mà là Lưỡng An. Tuổi tác bà nội càng ngày càng lớn, dùng nước sẽ càng thêm phiền phức. Lấp giếng đôi khi cần phải dẫn nước ra cửa thôn mới lấp được, mà người chung quanh nhà bọn họ đều đi làm công cả rồi. Hơn nữa, lấy nước cũng phi thường tốn sức, nên Tô Bạch đi lên trấn dùng tiền mời người về nhà lắp một cái mô-tơ điện. Dùng điện bơm nước, đổ đầy một vại nước rất nhanh. Về đến nhà ngày thứ ba, Tô Bạch tiếp tục đi lên văn phòng viễn thông trên trấn trả phí điện thoại trong nhà. Cũng chính hôm đó, cha mẹ gọi điện thoại tới cho hắn, nói hắn đi Thâm Thành nghỉ hè, nhưng bị Tô Bạch trực tiếp từ chối. Ở nhà thêm vài ngày, Tô Bạch bắt đầu nhớ Khương Hàn Tô. Sinh hoạt ở nông thôn quá mức khô khan, ban đêm ngoại trừ truyền hình ra, muốn đi ra ngoài ngắm trăng, còn phải cùng muỗi tiếp xúc. Lúc có Khương Hàn Tô bên cạnh, mỗi lần trêu đùa cô ấy rất vui. Giống như người thế hệ sau rất thích xem những chương trình thực tế sinh hoạt ở nông thôn, xem là được rồi, đừng bao giờ tưởng thật. Bởi vì chỉ cần là người trong thôn, không người nào không muốn đi ra ngoài. Buổi tối, Tô Bạch lấy cái ghế dài ra, bên cạnh là nhang muỗi, sau đó cầm quạt lá cọ và nghe tiếng ve kêu. Tiếng ve sầu kêu rất êm tai, hết cách rồi, không êm tai cũng phải êm tai, bởi vì Tô Bạch cảm thấy quá tẻ nhạt. Trước khi đi, mình còn nói với cô ấy, khi nào rảnh rỗi thì gọi điện thoại cho mình, nhưng đã qua được vài ngày vẫn không có một cuộc gọi nào. Nghe tiếng ve sầu được một lúc, Tô Bạch vào nhà, sau đó mở truyền hình. So với việc nghe tiếng ve sầu kêu thì xem truyền hình thú vị hơn nhiều. Chúng ta là anh hùng của ánh sáng, chúng ta là khắc tinh của bóng tối. Vừa mở ti vi lên, Tô Bạch liền nhìn thấy Khải Giáp Dũng Sĩ đang được phát sóng. Tô Bạch đang muốn chuyển kênh, hắn nhìn thoáng qua thì đã sắp kết thúc rồi. Chẳng mấy khi mở tivi nhìn thấy hình ảnh đoạn kết, Tô Bạch nhìn một lúc, sau đó tập trung xem cảnh đánh đấm hấp dẫn, hắn thực sự đã xem. Không thể không nói, kết thúc phim rất hay. Sau khi xem xong, Tô Bạch bắt đầu chuyển kênh, hắn cầm điều khiển từ xa chuyển sang vài đài và nhìn thấy Tiểu Thẩm Dương cưỡi lừa đi ngược. Khá lắm, bộ phim Quái Hiệp Âu Dương Đức là bộ phim truyền hình ăn khách nhất trong khoảng thời gian này. Phần đầu tiên ra mắt xong, Tô Bạch nhớ hình như còn ra thêm vài phần nữa. Bởi vì đi theo Chu Bản Sơn đến Xuân Vãn mấy lần, hơn nữa bản thân người đó thực sự có thực lực. Trong mấy năm qua, có thể nói là năm của Tiểu Thẩm Dương. Từ bài hát Ta Gọi Là Tiểu Thẩm Dương, Anh Em Tốt Của Ta, cho đến tiểu phẩm Không Thiếu Tiền, Bạn Ngồi Cùng Bàn, rồi đến điện ảnh Tam Thương Phách Án Kinh Kỳ, Đại Tiếu Giang Hồ, và phim truyền hình Câu Chuyện Tình Yêu ở Nông Thôn, Quái Hiệp Âu Dương Đức. Mấy năm qua, không người nào mà không thích ông ấy. Tô Bạch xem một lúc, cơn buồn ngủ ập đến liền tắt tivi đi ngủ. Sáng ngày hôm sau, Tô Bạch đi dạo trong thôn thì nhìn thấy một đám trẻ con mò cá ở trong sông lớn. Thì ra là bắt đầu từ hôm qua, những đứa trẻ học trên trấn và trên huyện đều bắt đầu về quê. Đám trẻ con có điều kiện gia đình tốt thì sẽ được cha mẹ gọi lên thành phố lớn nghỉ hè cùng cha mẹ. Điều kiện gia đình không tốt thì sẽ ở lại trong thôn. Niềm vui mỗi ngày của đám trẻ chính là một nhóm người tắm rửa sạch sẽ hoặc là mò cá ở trong sông. Tô Bạch nhìn thấy Tô Hữu Thực trong đám trẻ, hắn kéo ống quần và đi đến nơi nước cạn mò cá. Sau khi đám trẻ nhìn thấy Tô Bạch, cái gì chú út, ông út, cụ út, thậm chí tiểu bạch mao kêu loạn cả lên. *Bạch mao: tóc trắng Cái gọi là bạch mao, chính là danh xưng trên cả ông cố trong thôn của bọn họ. Vào lúc này, không biết cách gọi gì mới đúng nên cứ gọi chung là lão Bạch mao. Mà bởi vì tuổi Tô Bạch còn nhỏ nên được gọi là tiểu bạch mao. "Hữu Thực, con học thế nào?" Tô Bạch cười hỏi. "Chú út, con xin lỗi, kiểm tra cuối kỳ con chỉ xếp hạng ba." Nhìn thấy Tô Bạch, Tô Hữu Thực lên bờ, cúi đầu xấu hổ nói. "Không sao, từ từ học thôi, con đã nghỉ học một khoảng thời gian dài rồi." Tô Bạch cười, sờ sờ đầu đứa trẻ. Tô Bạch ở bên bờ nhìn đám trẻ mò cá, sau đó trở về. Mấy ngày tiếp theo, Tô Bạch sống cuộc sống vô vị và nhạt nhẽo, mãi đến tận mấy ngày sau đi lên trấn Lưỡng An, Tô Bạch cuối cùng mới nhìn thấy Khương Hàn Tô – người đã lâu không gặp.