Mỗi lần cô thử một bộ, Tô Bạch liền dùng điện thoại di động chụp hình cho cô.
Sau nửa giờ, mười mấy bộ quần áo, cuối cùng cũng coi như thử xong toàn bộ.
Không thể không nói, những nhân viên phục vụ của các thương hiệu lớn có sự phán đoán kích cỡ vô cùng chính xác, họ chỉ nhìn dáng người Khương Hàn Tô một chút, liền có thể chuẩn xác đi lấy quần áo có kích cỡ phù hợp.
Nhưng nói thử đồ cũng không đúng lắm, bởi vì ngoại trừ mấy bộ quần áo này ra, có vài bộ quần áo Khương Hàn Tô không có đi thử.
"Thử xong hết chưa?" Tô Bạch hỏi.
"Xong rồi." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
"Không đúng lắm? Hình như có vài bộ chưa thử." Tô Bạch nói.
"Làm gì có?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Có hai cái." Tô Bạch sợ cô ấy lúc thay quần áo sẽ giấu đi hai cái túi này, thế là hắn liền đem hai cái túi này để ra ngoài trước.
"Bên trong hai cái túi này là quần áo gì?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Cậu đi thay là sẽ biết ngay thôi." Tô Bạch cười nói.
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu và cầm hai cái túi này vào trong phòng ngủ.
Một lát sau, khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ chót đi ra, cô trực tiếp bấm một cái lên eo Tô Bạch, xấu hổ nói "Cậu, vì sao cậu có thể mua những thứ đó."
Sau khi cô mở hai cái túi cuối cùng ra, phát hiện thứ được đựng bên trong hai cái túi, một túi đựng đôi tất chân đen dài quá đầu gối, một túi thì đựng hai cái váy ngắn dài chưa đến đầu gối.
"Những thứ đó thì sao? Ở trên đường không phải có rất nhiều người mặc hay sao?" Tô Bạch hỏi.
"Họ là họ, còn tớ là tớ. Dù sao đi nữa, tớ tuyệt đối không mặc những thứ đó đi ra ngoài đường." Khương Hàn Tô tức giận nói.
Tô Bạch tắt tivi, sau đó trực tiếp ôm cả người cô quay trở lại phòng ngủ.
Bóp bóp mũi của cô, Tô Bạch cười nói "Ai bảo cậu mặc những thứ đó đi ra ngoài đường? Tớ là một người ích kỷ, sao tớ có khả năng để cậu mặc những thứ đó đi ra ngoài đường để người khác nhìn được."
"Tớ mua cho cậu những thứ này, là muốn cậu mặc cho tớ xem." Tô Bạch nói.
Đến lúc này rồi, Tô Bạch cũng sẽ không lấy cái lý do thử đồ để lừa gạt cô nữa, bởi vì Khương Hàn Tô rất thông minh, lúc này tiếp tục lừa cô ấy cũng vô ích thôi, còn không bằng trực tiếp nói rõ cho cô ấy biết.
"Cậu đúng là không có lấy lý do thử đồ để lừa gạt tớ." Khương Hàn Tô nhíu mũi một cái, nói "Nhưng dù cậu có muốn xem, tớ cũng sẽ không mặc, cái váy đó ngắn thế nào, cậu là đồ lưu manh và nó chỉ qua bắp đùi một chút."
"Không phải còn có tất chân sao? Vừa hay có thể che đi đôi chân dài của cậu!" Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô liếc nhìn Tô Bạch, nói "Đừng tưởng rằng tớ không biết suy nghĩ trong lòng của cậu."
Tất chân phối với váy ngắn, phi, thế mà hắn vẫn dám làm.
Tô Bạch ngồi ở trên giường, ôm cô đặt lên đùi mình mình và dịu dàng nói "Hàn Tô, tớ rất muốn nhìn thấy cậu mặc thì phải làm sao đây?"
"Tớ nói thật với cậu, cậu đủ mười tám tuổi rồi, có một số việc trong lòng tớ cảm thấy rất ngứa ngáy. Nhưng tớ lại nghĩ, dựa theo phong tục của quê hương chúng ta, sau sinh nhật vẫn chưa tính là mười tám tuổi, ít nhất là phải kết thúc năm nay, khi đó cậu mới thật sự thành niên. Vì thế, loại chuyện kia, tớ có thể tiếp tục nhẫn nhịn, nhưng tớ cũng có ham muốn, cho nên thỉnh thoảng, cậu hãy cho tớ chút sự ngạc nhiên đi." Tô Bạch nói.
"Nếu tớ cứ luôn nhẫn nhịn chịu đựng, hoặc là một ngày nào đó tớ kìm nén đến nỗi không còn muốn làm chuyện ấy, vậy sau này người hối hận sẽ là cậu." Tô Bạch bỗng nhiên cười nói.
"Tớ, tớ hối hận cái gì?" Khương Hàn Tô nhỏ giọng hỏi.
"Đừng giả vờ, đối với chuyện ấy cậu thật sự không thấy hiếu kỳ sao?" Tô Bạch hỏi.
"Không hiếu kỳ." Khương Hàn Tô lập tức trả lời.
Tô Bạch nghe vậy hôn một cái lên môi cô, nói "Miệng cậu cũng cứng lắm đó nha!"
Khương Hàn Tô xấu hổ đánh hắn một cái.
Tô Bạch mỉm cười và đặt cô lên trên giường, sau đó dùng tay bắt lấy một cái chân ngọc của cô, nói "Cậu nói thử xem, so với chân của cậu thì cái nào càng biến thái hơn?"
"Đương nhiên là chân." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
Tuy để cô mặc bộ quần áo đó có hơi biến thái, nhưng so với người nghiện chân như hắn, vậy thì không đáng nhắc tới rồi!
Nếu Tô Bạch có thể bỏ được cái chứng nghiện chân, cô đúng là có thể mặc bộ quần áo đó cho hắn xem.
"Cậu xem, chân của cậu tớ không chỉ là chơi đùa, còn cắn qua, nhưng sao cậu không thể mặc bộ quần áo đó cho tớ nhìn một chút?" Tô Bạch hỏi.
"Ngày hôm nay nếu như mặc bộ quần áo này, cậu sẽ càng đòi hỏi quá đáng thêm, không chừng còn có thể để tớ mặc thêm bộ quần áo nào đó khác cho cậu xem." Khương Hàn Tô nói.
Cô biết Tô Bạch vô sỉ thế nào, cô còn biết Tô Bạch được voi đòi tiên thế nào.
Giống như cách hắn thích chân của cô vậy, lúc đầu chỉ nhìn, sau đó đến sờ, cuối cùng là hôn lên.
"Cậu nghĩ tớ biến thái đến thế à?" Tô Bạch không còn từ nào để nói, hắn chỉ đành nói "Tớ chỉ thích nhìn cậu mang tất chân thôi."
"Mang cho tớ nhìn một chút đi, nếu không thì tớ khó chịu chết mất." Tô Bạch vừa nói vừa thưởng thức bàn chân nhỏ trắng mịn của cô.
Có những lúc tập mãi thành quen, như Khương Hàn Tô bây giờ, cô đang suy nghĩ đến chuyện mặc váy ngắn và mang tất chân, đến cả việc phản ứng với bàn chân nhỏ bị Tô Bạch thưởng thức bây giờ cũng không có.
Lúc này Tô Bạch cũng thật sự hi vọng Khương Hàn Tô sẽ cho hắn câu trả lời.
Kể từ cái lần hôn lên đôi chân đẹp của cô, Tô Bạch đã rất nhiều ngày không chạm vào đôi chân xinh đẹp của cô rồi.
Cho nên vừa tìm được cơ hội, tự nhiên hy vọng có thể thưởng thức thêm một lúc.
Là một người nghiện chân, cái gọi là nghiện tất chân chẳng là gì cả.
Nhưng nếu như Khương Hàn Tô mang thêm tất chân lên đôi chân hoàn mỹ không tì vết của cô ấy, có thể sẽ phát sinh phản ứng hóa học, không chỉ đơn giản là một cộng một bằng hai.
Khương Hàn Tô lúc đầu chưa kịp phản ứng, nhưng bị Tô Bạch thưởng thức trong một thời gian dài, cô ngay lập tức phát hiện ra.
"Cậu, thả chân tớ ra." Khương Hàn Tô đỏ bừng mặt nói.
Không biết có phải là vì Tô Bạch thích chân của cô hay không, chân của cô bây giờ trở thành nơi nhạy cảm nhất của cô rồi.
"Mùa hè có thể ôm đôi chân ngọc lạnh lẽo này ngủ, buổi tối cũng không cần mở máy điều hòa rồi." Tô Bạch cuối cùng vuốt nhẹ một chút lên đôi chân trắng mịn như vỏ sò của cô, sau đó buông chân ngọc của cô ra.
"Cậu suy nghĩ xong chưa?" Tô Bạch hỏi.
"Xong rồi. Dù có như thế nào tớ nhất định không mặc nó." Khương Hàn Tô nói.
"Xem ra tớ phải ra tuyệt chiêu rồi." Tô Bạch nói.
"Cái gì tuyệt. . ."
Khương Hàn Tô còn chưa nói dứt cậu, liền bị Tô Bạch đè xuống, sau đó bị hắn dùng miệng hôn môi.
Tô Bạch lần này hôn kịch liệt, đầu lưỡi sau khi tiến vào điên cuồng hút nước bọt trong miệng Khương Hàn Tô.
Đồng thời tay của hắn cũng không có ngừng lại, vừa nãy thưởng thức đôi chân đẹp xong, ham muốn trong lòng Tô Bạch dâng lên.
Tô Bạch dùng một tay luồn vào trong váy dài của cô, điên cuồng vuốt ve trên đùi cô, còn tay còn lại thì luồn vào trong cổ áo cô. Cả hai tay của hắn lần lượt đi về phía khu vực nhạy cảm nửa trên nửa dưới của cô.
Cuối cùng, Khương Hàn Tô bị Tô Bạch hôn đến say mê liền đột ngột tỉnh lại. Cô ngay lập tức dùng tay chặn lại khu vực nhạy cảm bên dưới sắp bị Tô Bạch tấn công
"Đừng, đừng, tớ, tớ mặc." Khương Hàn Tô đỏ bừng cả khuôn mặt nói.
Nhìn thấy khuôn mặt Khương Hàn Tô như sắp khóc, Tô Bạch vén vén sợi tóc bên tai cô, sau đó hôn một cái lên trên khuôn mặt của cô.
"Đồng ý sớm không phải tốt hơn sao." Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô xấu hổ dùng nắm đấm đánh lên lồng ngực của hắn, nói "Cậu chỉ giỏi bắt nạt tớ thôi."