"Đồ ngốc, tớ sao có thể làm vậy được?" Tô Bạch nằm ở trên đùi của cô ấy lần nữa, nói: "Tớ nói như vậy, chỉ là muốn để cậu biết được, cái cảm giác này, gọi là thích."
"Trên đời này, không có một người nào chân chính được gọi là độ lượng, thích một người, sẽ ghen, lúc nhìn thấy người đó cùng với người khác vui cười chơi đùa, trong lòng sẽ có cảm giác chua xót." Tô Bạch nói.
Tô Bạch sao có khả năng chưa từng trải qua những cảm giác này.
Năm đó, hắn nghĩ tới vô số lần, nếu như Khương Hàn Tô thích người khác thì hắn phải làm sao bây giờ?
Khi đó, chỉ cần nghĩ đến vấn đề này, trong lòng hắn liền tràn đầy sự chua xót.
Cái cảm giác này, không chỉ mỗi Tô Bạch có, ở trong năm tháng thanh xuân này, bất luận là nam hay nữ, chỉ cần bạn gặp được người mình thích và mỗi lần nhìn thấy chàng trai ấy hoặc cô gái ấy đi cùng với người khác, đều sẽ có cái cảm giác này.
Cũng may, Tô Bạch rất may mắn, bởi vì, cho dù ở kiếp trước hay là kiếp này, Khương Hàn Tô đều chỉ thích mỗi một mình hắn.
Đây là may mắn bao nhiêu?
"Hàn Tô." Tô Bạch gọi.
"Hả?" Khương Hàn Tô trả lời.
"Cảm ơn cậu vì đã thích tớ." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô dùng ngón tay nhẹ nhàng ngăn miệng Tô Bạch lại, lắc đầu nói: "Giống như lời cậu từng nói trước đây, giữa hai người chúng ta, không cần phải nói lời cảm ơn."
"Đúng vậy!" Tô Bạch mỉm cười, nói: "Giữa hai chúng ta, thật sự không cần phải nói lời cảm ơn."
Chiếc xe ô tô đang chạy trên đường, một vài bài hát quen thuộc liên tục được vang lên trên ti vi bên trong xe.
Ngửi được mùi hương thơm nhàn nhạt bên cạnh, cảm nhận được tình yêu ngây ngô ở bên cạnh mình, Tô Bạch không muốn ngủ.
Cho nên, hắn cứ như vậy nằm lên đùi cô ấy, hoặc là chơi với đôi tay nhỏ bé của cô ấy, hoặc là quấn mái tóc buông xõa của cô ấy quanh đầu ngón tay.
Ngẩng đầu có thể nhìn thấy khuôn mặt như ngọc của cô ấy, nhìn cô ấy càng lâu, khuôn mặt cô ấy dần dần đỏ ửng lên và còn có thể đưa tay ra sờ một cái để trêu chọc cô ấy.
Dáng vẻ của người con gái lúc ngại ngùng hoặc giận hờn, rất là thú vị.
Có hai việc quan trọng nhất của một người đàn ông là giang sơn và nữ nhân, nhưng nếu như phải lựa chọn giữa một trong hai, Tô Bạch cũng là một người yêu mỹ nhân hơn yêu giang sơn.
Bất luận là sự nghiệp có to lớn đến đâu, trong lòng Tô Bạch cũng không quan trọng bằng người con gái hồng tụ thiêm hương dạ độc thư.
Sau hai giờ, xe đến Bạc Thành.
"Cậu không mang theo cặp sách, lần này tớ sẽ không cho cậu sao chép bài tập." Chờ đến khi hai người từ trên xe bước xuống, Khương Hàn Tô mới phát hiện Tô Bạch không mang theo bất kỳ cái gì hết.
"Không cần sao chép." Tô Bạch cầm lấy cái cặp sách nặng nề của cô ấy, cười nói: "Trước kỳ nghỉ, thành tích của tớ lần trước không phải đã giúp tớ đi vào ban 1 rồi sao? Lần này, tới trường học là có thể chuyển ban rồi, vì thế, sau khi đến trường học, nếu như chủ nhiệm lớp của ban cậu hỏi tớ vì sao không làm bài tập, tớ sẽ nói tớ không biết giáo viên giao bài tập về nhà là gì?"
"Cậu lại lợi dụng sơ hở." Khương Hàn Tô ngẩng đầu nhìn hắn, thở hổn hển nói.
Chỉ mới đây thôi, còn nói không cho phép hắn không làm bài tập về nhà, bây giờ lại bắt đầu rồi.
"Haizz." Tô Bạch nâng lên khuôn mặt nhỏ của cô ấy và nói: "Chỉ khi nào có cậu ở bên cạnh tớ, tớ mới có tâm tư học tập. Không có cậu ở bên cạnh tớ, những bài tập này, tớ thật sự không muốn làm!"
Tô Bạch nói đều là lời thật lòng, bởi vì liên quan đến việc trọng sinh, hắn không muốn lãng phí thời gian trên việc giải đề.
Để hắn ở nhà một mình và yên tĩnh làm mấy bài tập phức tạp trên đề, chắc chắn không thể.
Trừ khi có Khương Hàn Tô ở bên cạnh giám sát, có Khương Hàn Tô ở cùng, Tô Bạch mới đi làm.
Tuy đều là làm bài tập, nhưng lại có sự khác biệt giữa có một người con gái bên cạnh và không có một người con gái bên cạnh, nó vô cùng lớn.
Nghe xong lời Tô Bạch nói, Khương Hàn Tô muốn tức giận, rồi lại phát hiện bản thân không cách nào tức giận được.
"Được rồi, thành tích của tớ đã tăng lên đáng kể rồi, không làm một vài bài tập cũng không sao cả. Hơn nữa, cậu cũng không cần lo lắng, trước đó tớ không có học lớp cậu, giáo viên giao bài tập về nhà làm không nói cho tớ biết, họ không thể đến hỏi tớ bài tập được, đúng không?" Tô Bạch hỏi.
"Không." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói rằng: "Trước kia, có một người ở ban 2 chuyển lên ban 1 và cậu ấy vẫn làm bài tập về nhà. Tuy người đó không làm bài tập do chủ nhiệm lớp tớ giao, nhưng người đó vẫn làm bài tập của ban 2!" Khương Hàn Tô nói: "Cậu chưa làm bài tập nào của ban cậu, khẳng định là không được, giáo viên ở đây dạy học mấy chục năm, gặp đủ loại học sinh, người giống như cậu chắc chắn có, vì thế, cậu muốn trốn làm bài tập khẳng định không thể."
"A?" Tô Bạch kinh ngạc nói: "Vậy phải làm thế nào đây? Tớ nghe nói chủ nhiệm lớp của cậu rất nghiêm khắc và xử lý những học sinh không làm bài tập rất nghiêm minh."
"Xong xong, lần này khẳng định chết chắc rồi." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô mím mím môi, nói: "Chép bài của tớ đi, lần này bài tập không nhiều, còn một khoảng thời gian nữa mới bắt đầu ngày học, cậu có thể chép xong nhanh được."
Tô Bạch cúi người hôn lên môi của cô ấy một cái, cười nói: "Tớ biết mà, tiểu Hàn Tô nhà ta vẫn không nỡ bỏ tớ."
Khương Hàn Tô tức giận đánh hắn một cái và nói: "Lần sau, nếu cậu không làm bài tập, tớ thật sự sẽ không cho cậu sao chép."
"Cậu có nghe hay không?" Thấy Tô Bạch không chú ý đến cô, Khương Hàn Tô hỏi lần nữa.
"Không, lần sau tớ còn muốn chép bài của cậu." Tô Bạch nói xong, mang cặp sách của cô ấy lên lưng và chạy về phía trước.
Khương Hàn Tô tức giận, đuổi theo nói: "Lần sau, tớ thật sự sẽ không cho cậu sao chép, cậu đừng chạy!"
Không cần biết giáo viên có kiểm tra hay không kiểm tra, để Tô Bạch ở nhà một mình làm xong bài tập là điều không thể.
Nhưng với tính tình của cô gái này, cho dù Tô Bạch không làm bài tập bao nhiêu lần, cô ấy nhất định sẽ giúp đỡ.
Bài tập được giao cho ngày nghỉ Tiết Thanh Minh rất ít, bởi vì giáo viên cũng biết mọi người đều phải đi tảo mộ. Do đó, Tô Bạch chỉ dùng thời gian nửa tiếng, liền sao chép xong bài tập của Khương Hàn Tô.
Buổi tối đổi ban và đổi chỗ ngồi, Tô Bạch thành công ngồi vào ban 1, cũng coi như là học cùng lớp với Khương Hàn Tô một lần nữa.
Chỉ là cùng lớp không phải mục đích của Tô Bạch, mục đích của hắn cũng giống như lớp 9 là ngồi cùng bàn với Khương Hàn Tô. Bằng không, nếu chỉ là cùng lớp thôi thì không khác gì việc học ở ban 7.
Sau khi tan học buổi tối tự học, có rất nhiều học sinh trong lớp chưa rời đi, tự nguyện ở lại tự học thêm nửa giờ.
Thành tích học sinh ban 1 so với lớp khác tốt hơn, tự nhiên là nhờ vào sự chăm chỉ hơn các lớp khác.
Nhiều năm cố gắng, không thể ở thời điểm cấp 3 quan trọng nhất lại đổ sông đổ bể được.