Khương Hàn Tô chạy đến và nắm chặt tay Tô Bạch.
"Đừng, tay tớ lạnh lắm." Cô ấy còn đang bị bệnh, Tô Bạch sợ cô ấy bị cảm lạnh thêm lần nữa, cho nên, tay cô ấy vừa mới nắm lấy tay hắn, liền bị Tô Bạch đẩy ra.
Nhưng Khương Hàn Tô rất cố chấp, một lần nữa nắm lấy, đôi mắt rưng rưng nước mắt nhìn Tô Bạch, trong ánh mắt hiện lên sự kiên định khó tả.
Vừa nãy, ở khoảng cách xa, Tô Bạch thật sự không nhìn thấy đôi mắt rưng rưng của cô ấy.
Lúc này ngẩng đầu, mới nhìn thấy hai hàng nước mắt rơi xuống.
"Vì sao cậu khóc?" Tô Bạch ấm áp lên tiếng hỏi.
Khương Hàn Tô không nói chuyện, chỉ biết nắm chặt bàn tay lớn của Tô Bạch bằng bàn tay nhỏ của mình.
Tô Bạch suy nghĩ một chút, sau đó mỉm cười, rút tay ra và kéo cô ấy vào trong lòng mình, cười nói: "Nếu tớ sớm biết có thể dễ dàng làm cho cậu cảm động như vây, tớ nên làm một con người tuyết dành cho cậu sớm hơn mới đúng."
"Đừng khóc nữa, nào, chúng ta cùng nhau chụp một tấm hình." Tô Bạch lấy giấy ra, lau lau nước mắt trên khuôn mặt cô, sau đó dẫn cô đứng bên cạnh người tuyết.
Dùng camera điện thoại di động có pixel cao nhất chụp ảnh hai người, Tô Bạch bấm chụp hai người cùng với người tuyết.
Sau khi chụp xong, Tô Bạch cầm lấy nhìn ảnh một chút, phát hiện hình chụp có hơi nghiêng, thế là lại chụp thêm một tấm.
Tô Bạch lại cầm lấy nhìn ảnh lần nữa, phát hiện lần này vô cùng hoàn mỹ.
"Cậu chia sẻ tấm hình này cho tớ đi." Khương Hàn Tô liếc nhìn, sau đó nói.
Tấm hình này thực sự rất đẹp, cô muốn giữ nó.
Tô Bạch dùng QQ gừi hình ảnh cho cô và nói: "Có thời gian, chúng ta nên chụp nhiều hơn nữa, rồi mang đến tiệm chụp ảnh nhờ họ rửa ảnh. Đến lúc đó, chúng ta sẽ có một bộ sưu tập ảnh cực nhiều và khi chúng ta già đi, chúng ta có thể từ từ xem lại."
Thật ra một năm qua, Tô Bạch trong lúc vô tình hay cố ý, đã dùng điện thoại di động chụp không ít ảnh của Khương Hàn Tô.
Một mình cô ấy có thể tự tạo thành một bức tranh, mặc dù là ngồi một chỗ yên tĩnh và không làm bất cứ việc gì, cũng có thể làm cho người ta cảm thấy đẹp mắt.
Mọi người đều yêu thích những thứ xinh đẹp, Tô Bạch cũng không ngoại lệ.
Khương Hàn Tô bị cảm lần này rất lâu, mãi đến tận một tuần sau, mới xem như hoàn toàn khỏi hẳn.
Một hai tháng sau đó, Tô Bạch cũng không quá bận rộn, cho nên cứ đến cuối tuần, gần như hắn đều dành thời gian ở cùng với Khương Hàn Tô.
Hai người ở cùng nhau, phần lớn thời gian đều dành cho việc học tập.
Cũng vào lúc ấy, Tô Bạch mới biết nguyên nhân vì sao Khương Hàn Tô bị cảm lạnh trước đó, hoàn toàn là vì làm đề phụ đạo cho hắn học.
Chính vì thế, Tô Bạch tự nhiên không thể phụ lòng tấm chân tình của Khương Hàn Tô được, chỉ có thể thành thành thật thật ở bên cạnh cô chăm chỉ học tập.
Kỳ thi tháng tháng hai, thành tích Tô Bạch tiến bộ rõ rệt, từ thứ hạng chót bảng, thành công vượt lên nằm trong hai mươi vị trí đầu trong lớp.
Và khi đến kỳ thi tháng vào đêm trước tiết Thanh Minh, Tô Bạch thành công thi vào ban 1.
Vào tiết Thanh Minh, Tô Bạch cùng Khương Hàn Tô cùng nhau ngồi xe quay trở về nhà.
Hàng năm tảo mộ là chuyện bắt buộc cần phải làm.
Năm nay, rất nhiều người thân thích nhờ Tô Bạch đi tảo mộ và dâng hương, Tô Bạch phải đi tảo mộ đúng là không ít.
Ngày mùng 4 tháng 4 là tiết Thanh Minh, buổi chiều ngày 5 tháng 4, là ngày họ phải quay trở về trường.
Buổi chiều ngày 4, Tô Bạch đi tới Qua Thành trước, hắn đi Qua Thành, chủ yếu là vì muốn nhìn xem xưởng mì Tô Bạch mới thành lập.
Sau khi quan sát thực địa một hồi, Tô Bạch ở lại Qua Thành một đêm, đến một giờ rưỡi chiều ngày 5, Tô Bạch nhìn thấy Khương Hàn Tô từ nhà ngồi xe đến.
Khương Hàn Tô xuống xe và đi ra khỏi bến xe từ cửa nam, sau đó nhìn bốn phía xung quanh một chút. Khi nhìn thấy Tô Bạch đang đứng cách đó không xa chờ cô, liền cuống quít chạy tới.
Tô Bạch mỉm cười và đưa tay ôm cô ấy vào trong lòng.
Khương Hàn Tô cau mũi một cái, ngẩng đầu lên nói: "Không phải tớ nói 2 giờ 40 mới đến sao? Sao bây giờ cậu đến rồi?"
"Là muốn tớ đến trễ một chút, rồi để cho tớ nhìn thấy cậu đứng ở nơi đó chờ tớ, sau đó để tớ cảm động đúng không?" Tô Bạch nặn nặn cái mũi của cô ấy, cười nói: "Tớ sẽ không để cậu được như ý đâu."
Cô gái nhỏ này sợ mình đến sớm, vì thế, mỗi lần hẹn hò gần đây gần như đều sẽ nói tăng thêm một ít thời gian. Như vậy, bản thân hắn sẽ không phải là người chờ cô và người đợi vẫn sẽ là cô ấy.
Chỉ là chiêu này có thể dùng một hai lần lần, dùng nhiều, Tô Bạch còn có thể bị mắc lừa nữa hay sao.
"Cậu ăn cơm chưa?." Tô Bạch hỏi.
"Ăn rồi." Khương Hàn Tô nói.
"Là ăn thật hay là ăn giả?" Tô Bạch hỏi.
Từ Qua Thành đến Bạc Thành phải tốn mấy tiếng đồng hồ, nếu cô ấy còn chưa ăn trưa, dạ dày sẽ rất khó chịu.
Hơn nữa, kiểu người bị hạ đường huyết giống như Khương Hàn Tô, nhất định phải ăn cơm. Thậm chí, chỉ cần thiếu một bữa ăn cũng sẽ cảm thấy choáng váng và đánh trống ngực.
"Là ăn thật." Khương Hàn Tô nói.
"Ăn cái gì?" Tô Bạch hỏi.
"Bánh màn thầu, tương đậu." Khương Hàn Tô nói.
"Tớ thử xem." Tô Bạch nói xong, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ của Khương Hàn Tô.
Cạy hàm răng của cô ấy, Tô Bạch đúng là nếm được một ít vị tương đậu từ trong miệng cô.
"Hừm, đúng là có ăn qua rồi." Tô Bạch cười nói.
"Cậu, biến thái!" Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Hàn Tô, tất cả đều đỏ bừng lên.
Bị Tô Bạch hôn, cô cảm thấy xấu hổ lắm rồi, hắn lại còn nếm vị tương đậu càng khiến cô xấu hổ hơn.
Khương Hàn Tô càng nghĩ càng xấu hổ, cuối cùng, từ xấu hổ chuyển thành tức giận, cô giơ bàn chân nhỏ lên trực tiếp đạp Tô Bạch một cước.
Tô Bạch không trốn và để cho cô ấy đạp một cước, sau đó thuận thế ôm cô ấy vào trong ngực mình.
Hai tháng qua, hai người gần như ăn cơm cùng nhau, Tô Bạch mỗi lần đều chờ cô ấy làm xong công việc ở căn tin rồi mới cùng với cô ấy cùng nhau ăn cơm.
Bởi vì có Tô Bạch giám sát, mỗi bữa cơm, Khương Hàn Tô ăn không thiếu bữa nào.
Dần dần, thân hình gầy gò trước đó càng có da có thịt hơn.
Ít nhất, hiện tại đã trông giống một người con gái bình thường rồi, mà không còn giống vẻ mong manh, yếu đuối và gầy gò như trước đây.
"Những nơi khác đều có da có thịt hết rồi, nhưng sao chỗ đó của cậu không thấy lớn gì cả vậy? Lẽ nào, con gái xinh đẹp đều như thế sao?" Tô Bạch bỗng nhiên cười hỏi.
"Cái gì?" Khương Hàn Tô lúc đầu còn không hiểu, nhưng cô là người rất thông minh, phản ứng lại ngay lập tức, lỗ tai đều đỏ lên, cô xấu hổ bấm một cái ở bên eo Tô Bạch và nói: "Cậu đang nói cái gì vậy? Tớ nghe không hiểu."
"Thật sự nghe không hiểu hay là đang cố tình nghe không hiểu?" Tô Bạch cười hỏi.
Khương Hàn Tô cau mũi một cái, đẩy Tô Bạch ra và nói: "Không để ý tới cậu nữa."
Nói xong, liền chạy vào bến xe trước.
Nhìn thấy cô ấy rời đi với đôi tai đang đỏ, Tô Bạch mỉm cười.