Chương 350: Cảm ơn cậu

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 17:19:26

Trên đời này luôn có vài người có thể khiến người ta sinh ra cảm động. Khương Hàn Tô từ chối nhiều lời mời của các trường đại học nổi tiếng trong nước như vậy, chỉ là vì Tô Bạch vẫn chưa tham gia kỳ thi, cô còn không biết Tô Bạch cuối cùng có thể thi đậu vào trường nào. "Thật ra, cậu không cần thiết phải làm như vậy đâu, dù chúng ta không cùng chung một trường đại học, nhưng chúng ta vẫn có thể gặp nhau rất dễ vì hệ thống giao thông rất phát triển." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô giật mình, hỏi: "Cậu không muốn học cùng trường với tớ sao?" "Đương nhiên không phải." Tô Bạch cười nói: "Chỉ là Thanh Bắc, chính là ước mơ của cậu mà?" Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Trước đây là thế, hiện tại không phải rồi." "Bốn năm đại học, tớ nghe người khác nói, yêu xa thường không có kết quả tốt, ai biết được sau khi chúng ta xa nhau bốn năm sẽ phát sinh cái gì." Khương Hàn Tô nói. "Vậy là cậu không tin tớ rồi?" Tô Bạch cười hỏi. Khương Hàn Tô mím mím môi, khuôn mặt đỏ một chút, cuối cùng vẫn nói ra: "Tớ, tớ chỉ là không muốn cùng cậu xa nhau thôi." Có lẽ là vì đạt được thành tích tốt trong kỳ thi lần này đã làm cho cô có thể nói ra một câu ngọt ngào lớn mật với Tô Bạch. "Trước đây tớ muốn học ở Thanh Bắc, là vì tớ nghe nói, sau khi tốt nghiệp từ hai trường này, cơ hội kiếm tiền so với những trường lớn khác tốt hơn rất nhiều." Khương Hàn Tô nói. "Chỉ là hiện tại, không cần thiết nữa." Khương Hàn Tô chu miệng một cái, nói: "Có cậu ở đây rồi, tớ kiếm tiền làm gì?" "Đúng đấy!" Tô Bạch bóp bóp cái mũi nhỏ của cô, cười nói: "Có chồng cậu lo hết, còn khổ cực kiếm tiền làm gì, cậu cứ làm cô vợ bé nhỏ của tớ là được." "Không phải." Khương Hàn Tô lắc đầu nói: "Trước đây là thế, đúng là chỉ muốn kiếm tiền, nhưng hiện tại thì khác, tiền không thiếu nên tớ lại có ước mơ mới." "Ước mơ gì?" Tô Bạch hỏi. "Ước mơ của tớ, chính là ước mơ của cậu!" Khương Hàn Tô nói. Sau khi có thành tựu trong việc học, cô muốn cùng hắn đem thành phố nghèo khó này phát triển lên. Cái này chính là mộng tưởng đời này của Khương Hàn Tô. Trước khi gặp Tô Bạch, ước mơ của cô rất nhỏ bé, chỉ là vì có thể kiếm chút tiền, có thể làm cho người nhà ăn no mặc ấm. Nhưng từ sau khi gặp được Tô Bạch, ước mơ nhỏ bé của cô, tự nhiên biến hóa theo ước mơ lớn của hắn. Tô Bạch ngẩn người, sau đó nhỏ giọng hỏi bên tai cô: "Tớ muốn hôn cậu thì làm sao bây giờ?" "Đừng nghịch! Còn đang trong lớp đấy, không được." Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên, cuống quít lắc đầu nói. "Vậy cậu đừng nên đùa giỡn với tớ chứ!" Tô Bạch lộ vẻ mặt đau khổ nói. "Há, vậy tớ không nói chuyện nữa." Khương Hàn Tô sợ Tô Bạch thật sự hôn lên mặt cô ở trước mặt nhiều người bạn học trong phòng học, cô lập tức im lặng không nói. "Đồ quỷ ngại ngùng." Tô Bạch cười nói. "Đã như vậy rồi, không đi Thanh Bắc cũng không sao, tuy với thành tích của tớ vào Thanh Bắc có hơi khó khăn, nhưng có tiểu Hàn Tô nhà ta nhiều năm hướng dẫn, thi đậu vào 985,211 vẫn có thể được. Tuy xuất thân rất trọng yếu, nhưng muốn thành công sau khi bước vào xã hội, quan trọng nhất vẫn là nỗ lực và tìm thấy cơ hội, mà cơ hội chiếm tới 80%. Có tớ ở đây rồi, Hàn Tô, cậu sẽ không bao giờ thiếu cơ hội." Tô Bạch cười nói. Xuất thân từ Thanh Hoa, đối với Tô Bạch mà nói nó không tính là gì. Với thành tựu và thân phận địa vị của hắn hiện tại, hắn có thể đến Thanh Bắc để giảng bài rồi. Tay trắng lập nghiệp, Tô Bạch mười bảy tuổi sáng tạo ra mì khô và đạt được thành tựu trải rộng khắp toàn bộ An Tỉnh. Thành tựu như vậy, đừng nói đến ngành ăn uống ở Trung Quốc, thậm chí là hiếm thấy trong toàn bộ các ngành kinh doanh. Không sai, khoảng thời gian vào nửa cuối năm 2014. Tô Bạch đã bắt đầu tiến quân đến An Nam và tiệm mì khô Tô Bạch đã có vài chục quán xuất hiện ở các tỉnh thành Lư Châu, còn các quán mì ở các thành phố khác cũng đang trong thời gian xây dựng. Dự tính trong nửa năm đầu 2015. tất cả thành trấn trong toàn bộ An Tỉnh đều sẽ có sự hiện diện tiệm mì khô Tô Bạch. "Giờ tớ lại nhớ tới một chuyện, cậu có nhớ lời tớ nói với cậu ở Cửu Lý trấn năm 2012 không? Khi đó cậu nói cậu lên đại học là vì kiếm tiền, mà tớ nói ước mơ của tớ là để cậu về làm việc cho tớ, kiếm tiền cho tớ. Khi đó cậu có phải thấy câu nói này rất khó mà tin nổi đúng không, nhưng hiện tại xem ra, tớ cảm thấy tám chín phần mười có thể thành công rồi. Đương nhiên, nếu như người nào đó không muốn đi cùng tớ, có lẽ sẽ không thành sự thật được." "Cậu nhớ dai nhỉ? Cậu không sợ sau khi tớ tốt nghiệp đại học sẽ đi làm cho công ty khác à?" Khương Hàn Tô hỏi. "Hàn Tô, cậu là bà chủ của Tô Bạch đó, có bà chủ nào mà không đi giúp công ty của mình hay không, trái lại muốn đi đến làm việc cho công ty khác? Còn nữa, toàn bộ An Bắc không có công ty nào lớn đâu, nếu cậu muốn đến công ty khác làm việc, vậy cậu phải chuyển đến một thành phố cấp một, khoảng cách từ đó đến chỗ tớ rất xa, cậu thật sự cam lòng để chúng ta lâu lâu mới gặp mặt một lần à?" Tô Bạch cười hỏi. Nếu cam lòng, cô ấy sẽ không bao giờ nói mấy lời vừa nãy. Khương Hàn Tô bĩu môi, có chút không vui lườm hắn một cái. Tô Bạch mỉm cười, dịu dàng nói: "Hàn Tô, cảm ơn cậu." Làm sao hắn có thể dễ dàng buông bỏ mộng tưởng nửa đời của mình được? Chỉ là khi Khương Hàn Tô phải lựa chọn giữa Thanh Bắc và Tô Bạch, Khương Hàn Tô đã lựa chọn hắn. "Cậu đã nói giữa chúng ta, không cần phải nói cảm ơn." Khương Hàn Tô nói. "Đúng, vợ chồng với nhau không cần nói xin lỗi, cũng không cần phải nói cảm ơn, tớ quên mất." Tô Bạch nói. "Chúng ta còn chưa phải là vợ chồng." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói. Buổi tối lúc ăn cơm, hai người đi đến căn tin lầu hai của trường học. Lần này, ánh mắt học sinh trong trường học khi nhìn đến Khương Hàn Tô một lần nữa có sự thay đổi. Sau khi biết được thành tích Khương Hàn Tô đạt được trong trại mùa đông lần này, khắp nơi trong trường đều tràn ngập tin vui. Khương Hàn Tô đã giành được vinh dự vô cùng lớn, không chỉ cho trường học, mà còn cho An Tỉnh. Nếu không phải người của cục giáo dục không muốn để cho truyền thông đến làm phiền cô ấy quá nhiều, chắc có lẽ giờ này giới truyền thông từ khắp nơi đến đạp cổng vào rồi. Ai cũng biết, lấy được thành tích như vậy trong trại mùa đông Olympic Toán, nếu như có thể phỏng vấn và được phát trên các trang video, tin này tuyệt đối thu hút sự chú ý của mọi người. Thậm chí có rất nhiều truyền thông không thể phỏng vấn Khương Hàn Tô được, họ lập tức hỏi thăm tin tức quê nhà Khương Hàn Tô. "Tri thức thay đổi vận mệnh, Hàn Tô, cậu thành công rồi." Sau khi gọi vài món ăn, Tô Bạch ngồi xuống cười nói. Mặc dù không phải xuất thân từ Thanh Bắc, Khương Hàn Tô dựa vào kỳ thi trại mùa đông Olympic Toán mà giành được hạng nhất, ngày sau tốt nghiệp đại học, có thể dễ dàng vào làm việc trong các công ty lớn của Trung Quốc. Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, gắp cho Tô Bạch một miếng thịt, mỉm cười không nói chuyện. Trước đây, Khương Hàn Tô cảm thấy tri thức thay đổi vận mệnh. Nhưng hiện tại, cô cảm thấy gặp được Tô Bạch, mới là thứ thay đổi vận mệnh của mình. Nếu như không có Tô Bạch, mẹ của cô có lẽ đã mất sớm vào đầu năm. Nếu như mẹ cô mất rồi, vậy cô đến trường còn ý nghĩa gì? Nếu như trước đây không gặp được Tô Bạch, ước mơ lớn nhất của cô, chính là có thể sử dụng thành tích của mình để giúp cho mẹ cô có được một cuộc sống thật tốt trong tương lai. Nếu như mẹ cô mất rồi, cô vẫn không gặp được Tô Bạch, chỉ sợ cô không thể nào ở lại thế giới này quá lâu được. Vì thế, bất luận là Thanh Hoa hay là Bắc Đại, tất cả mọi thứ trên thế gian này không thể nào sánh bằng Tô Bạch. Nếu như chỉ là thích một người, với sự mạnh mẽ của Khương Hàn Tô và được giáo dục không dựa dẫm vào người khác của Lâm Trân khi cô còn nhỏ, cô sẽ một mình đi vào Thanh Bắc và sau khi tốt nghiệp đại học, cũng sẽ không đi vào công ty bạn trai làm việc. Chỉ là, Khương Hàn Tô đối với Tô Bạch, không chỉ là thích, mà đã yêu từ tận sâu trong lòng. Cô là một cô gái có tính cách như vậy, thích một người rất khó, nhưng một khi yêu rồi thì sẽ yêu cả đời. Hoặc là gả cho hắn, hoặc là một mình lặng lẽ cô độc đến già. Cho nên, cô không muốn cùng Tô Bạch học đại học ở hai nơi, cô không thể nào làm được điều đó. Và sau khi cô tốt nghiệp đại học, cùng Tô Bạch làm ở hai nơi khác nhau, cô cũng không thể nào làm được. Mẹ, con xin lỗi, mẹ nói chỉ cần con thi đậu vào một trường đại học tốt, sau này mặc dù có bị người bỏ rơi, cũng không đến nỗi quá khổ cực. Nhưng mẹ, nếu như Tô Bạch không thích con, cho dù con có thi đậu vào một trường đại học tốt, cho dù có kiếm được rất nhiều tiền, con vẫn sẽ khổ cực thôi mẹ.