"Tớ không chơi nữa, vô vị." Sau khi đánh vài trái, Khương Hàn Tô mím môi và ném gậy trong tay.
Cầm cán trước thì cô không dùng sức nổi, dùng cán sau thì có tinh thần đánh bóng nhưng lại đánh không trúng, bóng đánh trượt ra ngoài thì có tác dụng gì đây.
"Vậy thì không chơi." Tô Bạch dẫn cô ấy vào đây không phải là vì muốn chơi bóng, mà là vì tránh gió tuyết.
Dựa trên bàn bi-a, Tô Bạch ôm Khương Hàn Tô và gọi điện thoại cho dì út.
"Dì út, bao lâu nữa nhà dì mới trở về?" Tô Bạch hỏi.
"Nhanh thôi, chắc khoảng 20 phút nữa." Tô Sắc nói.
"Dạ." Tô Bạch gật gật đầu, cúp điện thoại.
"Tô Bạch, tớ có hơi buồn ngủ." Khương Hàn Tô ngáp một cái nói.
Bên cạnh bàn bi-a có một chiếc ghế sô pha, Tô Bạch để cô ấy ngồi xuống đó, sau đó ôm cô ấy vào trong lòng.
"Cậu mệt rồi, trước cứ nằm trong ngực tớ ngủ một chút đi." Tô Bạch nói.
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu, rồi hôn một cái lên môi hắn, nói: "Tớ ngủ rồi, cậu đừng lén lút bỏ tớ đi đấy!"
Tô Bạch mỉm cười, nhéo nhéo cái mũi cao của cô ấy và cười nói: "Chắc chắn không."
Tính tình của Khương Hàn Tô sau khi uống say không còn cứng đầu, mà sẽ làm nũng, sẽ ngây thơ và rất đáng yêu.
Thật ra, đây mới là bản tính của cô ấy.
Không, nói đúng hơn, đây mới đúng là phản ứng bình thường nhất của một nữ sinh mười sáu, mười bảy tuổi còn đang học lớp 10.
Chỉ là cuộc sống của cô ấy trong mười mấy năm trước chưa từng trải nghiệm qua.
Khương Hàn Tô tỉnh táo, không thể nghi ngờ là cay đắng.
Chỉ khi say rượu, những suy nghĩ phiền não trong lòng mới biến mất đi, cô ấy mới thật sự trở thành một người vô ưu vô lo.
Hi vọng bản thân mình có thể giải quyết hoàn toàn tất cả những thứ này trước khi lên đại học.
Giải quyết chuyện của Lâm Trân, cũng có thể làm cho cô ấy hạnh phúc thật sự.
Không cần mỗi ngày phải lo lắng đề phòng, phải đứng giữa Lâm Trân và hắn, không cần vừa lo lắng chuyện này vừa lo lắng chuyện kia.
Hai mươi phút sau, cả nhà Tô Sắc cuối cùng đã trở về sau khi xong công việc.
Tô Bạch nhìn đồng hồ, bây giờ đã là bốn giờ.
Mùa đông, trời tối rất nhanh. Chờ đến khi họ về đến nhà, trời đã tối hẳn rồi.
Khương Hàn Tô vẫn còn ngủ say trong ngực hắn, Tô Bạch không có đánh thức cô ấy dậy, mà bế cô ấy đặt lên xe ngay trước mặt Vương Thuyền và dì út.
Nếu Khương Hàn Tô không uống say, động tĩnh lớn như vậy, nhất định có thể đánh thức cô ấy.
Một năm này, thói quen của Khương Hàn Tô như thế nào, Tô Bạch cũng coi như hiểu rõ không ít. Chẳng hạn như giấc ngủ của cô ấy rất nông, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay trong lúc cô ấy ngủ say, đều sẽ khiến cô ấy tỉnh dậy ngay lập tức.
Thấy Tô Bạch ôm cô ấy vào trong xe, Tô Sắc hỏi: "Hàn Tô đây là?"
"Có lẽ là vì sáng sớm dậy sớm, rồi chờ cả nhà dì quay về nên mới ngủ thiếp đi. Con không muốn đánh thức cậu ấy dậy nên mới bế cậu ấy vào trong xe." Tô Bạch nói.
Tô Sắc nhíu nhíu mày, nhưng không nói thêm gì.
Sau khi Vương Thuyền khởi động xe, mọi người cuối cùng ngồi lên xe và quay trở về nhà.
Trên đời này, thứ có thể giúp người ta tỉnh rượu nhanh nhất chính là giấc ngủ. Không cần biết trước đó bạn uống bao nhiêu rượu, uống say đến mức nào, chỉ cần ngủ một giấc liền có thể tỉnh táo bảy, tám phân.
Khương Hàn tỉnh dậy lúc bọn họ sắp về đến nhà.
Cô mở đôi mắt còn hơi ngái ngủ của mình và nhìn bản thân mình trên cửa sổ, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên.
Có lẽ sẽ có người quên những chuyện bản thân mình làm trong lúc say rượu, nhưng trong số đó không bao gồm Khương Hàn Tô.
Những chuyện xảy ra giữa cô và Tô Bạch hiện lên từng chút một, nó như là một thước phim lướt ngang qua đầu cô.
Đừng nói đến việc hắn cắn chân mình hay chính mình khiêu khích đem chân đặt lên trên đùi hắn, hay là việc mình thừa nhận rửa chân sạch sẽ trước khi đến.
Kể cả việc mình thân mật với hắn ngay trước mặt rất nhiều bạn học và hôn hắn trước mặt mọi người trong nhà hàng, là chuyện khó mà chấp nhận được khi Khương Hàn Tô tỉnh dậy.
Hơn nữa, mọi chuyện đã xảy ra trong thời gian đó.
Vừa nghĩ tới Tô Bạch cách một lớp quần áo cắn vào ngón chân của mình, cả người Khương Hàn Tô đã cảm thấy không khỏe rồi.
Lúc này, khắp người cô từ trên xuống dưới, toàn bộ da thịt đều đỏ lên.
Sao dám tỉnh dậy đây?
Khương Hàn Tô có chút oan ức mím mím môi, chỉ có thể tiếp tục khép đôi mắt giả vờ ngủ.
Cái tên Tô Bạch bại hoại này, nhân lúc mình uống rượu say dám bắt nạt mình.
Biến thái, ô ô ô, sau này làm sao dám đối mặt với hắn đây!
Khi xe lái vào nhà Tô Sắc, Tô Bạch đang muốn gọi cô ấy tỉnh dậy, Khương Hàn Tô cuống quít mở cửa xe, sau đó cũng không quay đầu chạy ra ngoài cửa.
"Hàn Tô, con làm sao vậy?" Tô Sắc không hiểu hỏi.
"Có lẽ là vì về quá muộn, cậu ấy sợ mẹ cậu ấy nói nên vừa trở về liền vội vàng chạy về nhà." Tô Bạch cười nói.
Tô Bạch đương nhiên biết vì sao cô bé này chạy nhanh như thế.
Dù sao chạy trời không khỏi nắng, Tô Bạch đúng là rất mong chờ ngày gặp mặt lần sau, cô bé này sẽ đối mặt với hắn thế nào đây.
Hôm nay đã là ngày 25 rồi, sáng ngày 27 mình phải về nhà. Cho nên ngày mai, cũng chính là ngày 26, bản thân mình bất kể thế nào cũng phải đi đến thăm Lâm Trân một lần.
Bất kể thế nào, cần phải đem ý định của mình nói ra trước.
Nói ra ý định của mình, cuộc chiến giữa hắn và Lâm Trân mới xem như là thực sự bắt đầu.
Sau khi bước xuống xe, Tô Bạch giúp nhà dì út lấy thùng đồ từ trong cốp xe ra.
Trong cốp xe ngoại trừ thùng đồ nhà dì út mua, còn có vài thùng đồ hắn nhờ dì út mua dùm.
Mấy thùng đồ này là ngày mai mang đến nhà Khương Hàn Tô để tặng Lâm Trân.
Lần đầu tiên hắn đi gặp mẹ vợ, cũng không thể hai tay trống trơn và cái gì cũng không mang theo được.
Những thứ đồ này mặc dù là ngày mai mang đến nhà Lâm Trân, nhưng trên thực tế, là dưới danh nghĩa dì út Tô Bạch mua.
Bởi vì Tô Bạch biết, ngày mai cầm quà tới, Lâm Trân chắc chắn không muốn nhận.
Coi như là mình chơi xấu, đem đồ bỏ lại nhà bà ấy và trực tiếp chạy đi, Lâm Trân nhất định sẽ xách chúng trở về.
Sau khi ăn tối xong, Tô Bạch tìm tới Tô Sắc.
"Dì út, trưa mai con đến nhà Hàn Tô ăn, con không ăn cơm nhà." Tô Bạch nói.
"Con còn chưa từ bỏ sao?" Tô Sắc hỏi.
"Dì út, con từ bỏ không được." Tô Bạch cười nói.
"Tiểu Mộng, nói thật với con, con đừng nghĩ đến chuyện nhờ dì út đi nói giúp con chuyện hôn nhân đại sự. Việc này, dì út của con không giúp được rồi." Tô Sắc nói.
"Dì út không muốn giúp con, là đột nhiên cảm thấy con theo đuổi không được Hàn Tô đúng không?" Tô Bạch hỏi.
"Đúng." Tô Sắc gật gật đầu.
Giúp cháu mình, cháu mình cũng không theo đuổi được. Hơn nữa, còn có thể vì chuyện này mà phát sinh mâu thuẩn với cả nhà Khương Hàn Tô, Tô Sắc không muốn nhúng tay vào chuyện này.
"Việc này đơn giản, dì út, ngày mai con có thể làm dì thay đổi chủ ý." Tô Bạch cười nói.
Mai ăn cơm xong, để Khương Hàn Tô tới đây một chuyến, Tô Bạch trực tiếp nói thẳng mối quan hệ của hai người cho Tô Sắc biết là xong.
Chỉ cần Tô Sắc biết rõ mối quan hệ của bọn họ rồi, như vậy, nhất định sẽ tiếp tục giúp hắn.
Nói xong câu đó, Tô Bạch lên lầu.
Trước khi đi ngủ, Tô Bạch vẫn như cũ gửi lời chúc ngủ ngon đến Khương Hàn Tô.
Mà Khương Hàn Tô nhận được tin nhắn, tay nâng điện thoại di động lên, khuôn mặt ửng hồng, rất lâu không trả lời.
Không biết nâng điện thoại di động lên bao lâu, cô mới gõ hai chữ ngủ ngon và gửi đi.
Gửi tin nhắn xong, Khương Hàn Tô gối lên tay mình và nhìn mặt trăng treo trên bầu trời rất lâu, rất lâu.
Tuyết lớn ngừng rơi trên con đường họ trở về.
Vì thế, mặt trăng mọc lên như thường lệ.