Chương 284: Ôm một cái là được rồi

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:43:24

Đi bộ lên cầu sông Qua ở Áp Bắc, nhìn nước sông cuồn cuộn chảy của sông Qua, Tô Bạch hỏi: "Hai người các cậu quen biết nhau như thế nào?" "Mùa đông năm ngoái tớ bị người bắt nạt ở trên sân trường và chỉ có cậu ấy lên tiếng giúp tớ gọi giáo viên đến." Hứa Lâm nói. Tô Bạch nhìn vết sẹo dưới cằm của cậu ấy, hỏi: "Đây là do bọn họ đánh." "Ừm." Hứa Lâm gật gật đầu, hắn nói: "Tớ rất hối hận, nếu như tớ cố gắng học tập hơn khi còn học cấp 2, có lẽ tớ sẽ không vào trường trung học số 9, toàn bộ ở đó đều là lưu manh." Ở Qua Thành, tổng cộng có chín trường cấp 3, học sinh thi cấp 3 hàng năm đều sẽ dựa vào điểm số để chọn một trong các trường cấp 3. Trường trung học số 9, không thể nghi ngờ là nơi tập trung những học sinh kém cỏi nhất ở các trường ở Qua Thành. Mà những người này, phần lớn đều là lưu manh. Nếu như nói, những trường cấp 3 khác cần phải có điểm mới có thể vào học, thì trung học số 9 thậm chí không cần thi cấp 3 vẫn có thể vào học được. Trường học như vậy, một học sinh giống như Hứa Lâm đi vào, làm sao có khả năng không bị bắt nạt được đây. Người này rất đần, ngốc đến nỗi không biết cách nói chuyện với người khác. Khi còn học ở Dục Hoa, có rất nhiều tên lưu manh muốn ngồi cùng bàn với Tô Bạch, bởi vì như thế, họ có thể trở thành thuộc hạ của Tô Bạch. Kết quả người này là người ngồi cùng bàn với Tô Bạch, người khác hỏi cậu ta có chơi với ai không, cậu ta nói không chơi cùng ai, không bị bắt nạt mới lạ đấy. "Đúng rồi, cậu có biết Trần Tuấn Châu không?" Tô Bạch hỏi. "Biết, chỉ là tớ chưa từng gặp mặt, nghe nói cậu ấy rất lợi hại trong trường của chúng tớ." Hứa Lâm nói. "Hứa Lâm, cậu nghe theo tớ không?" Tô Bạch hỏi. "Nghe, đương nhiên nghe, Bạch ca, cậu nói cái gì tớ nghe theo cái ấy." Hứa Lâm nói. "Từ nay về sau, sẽ không có người nào ở trung học số 9 bắt nạt cậu nữa, nhưng nếu như cậu không muốn sau này cảm thấy hối hận, trước khi thi vào đại học, cậu phải theo đuổi được cô gái đó." Tô Bạch nói. "Được rồi, tớ không biết cậu có thể theo đuổi được cô gái đó hay không, cậu tự lo liệu đi, tớ còn có việc, phải đi trước." Tô Bạch nói xong, gọi một chiếc xe taxi tới và rời khỏi nơi này. Xuống xe, Tô Bạch gọi điện thoại cho Trần Tuấn Châu. "Alo, là Tô Bạch đây." Tô Bạch nói. "Bạch ca, có chuyện gì à?" Trần Tuấn Châu hỏi. "Lớp 10 có một người tên là Hứa Lâm, cậu ấy là bạn của tớ, trước đây bị người bắt nạt, cậu xem thử là bị ai bắt nạt, sau đó bắt nạt lại là được." Tô Bạch nói. "Uh. Tớ biết rồi Bạch ca." Trần Tuấn Châu nói. Tô Bạch cúp điện thoại, thở dài một hơi, sau đó trở lại khách sạn. Nhìn thời gian trên đồng hồ một chút, bây giờ đã là 11 giờ tối rồi. Tô Bạch không gọi điện thoại cho Khương Hàn Tô, mà gửi tin nhắn cho cô ấy. Trưa mai tớ đến tìm cậu. Không lâu sau, Khương Hàn Tô trả lời một chữ ừm. Tô Bạch tiện tay đặt điện thoại di động ở trên giường, sau đó nằm ở trên giường ngủ thiếp đi. Liên tục kiểm tra mấy ngày nay, khiến hắn mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Hắn không nghĩ tới, ba trăm quán mì, vậy mà có hơn một nửa đều xảy ra vấn đề. May là hắn kiểm tra kịp thời, bằng không, hậu quả không cách nào tưởng tượng nổi. Có lẽ là vì hắn quá vội vàng, từ năm trước đến hiện tại, chỉ mất một năm rưỡi, từ một quán tăng thành ba trăm quán, bước tiến của hắn quả thực là quá quá lớn rồi. Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Bạch mua đồ ăn sáng tại tiệm bán bánh bao, sau đó ngồi xe quay về nhà. Đi xe tới đi lui thật sự rất phiền phức, chỉ tiếc bây giờ hắn còn chưa đủ mười tám tuổi, không thể đi thi lấy bằng lái xe để tự lái được. Cái này hoàn toàn trái ngược với kiếp trước. Kiếp trước hắn từng bỏ ra ba triệu để mua xe Land Rover Range Rover bản cao cấp nhất và hoàn toàn để nó phủi bụi trong gara. Bời vì phần lớn thời gian hắn đều ở nhà, gần như không lái xe nhiều, mà hiện tại bản thân hắn cần một chiếc xe, nhưng không cách nào lái xe, xem ra bản thân hắn phải tính đến chuyện thuê tài xế rồi, nếu không thì quá phiền mỗi khi ngồi xe đi tới đi lui. Tô Bạch bắt chuyến xe đầu tiên vào sáng sớm, nên lúc về đến nhà chỉ mới tám giờ. Sau khi về nhà, Tô Bạch lái xe gắn máy đi một chuyến đến Lâm Hồ trước. Tiền điện thoại trong nhà chưa trả, Tô Bạch đi lên văn phòng viễn thông ở trên trấn để trả tiền điện thoại. Sau khi trả phí điện thoại xong, Tô Bạch chạy một đường từ Lâm Hồ tới Khương thôn. Nhưng khi Tô Bạch chạy đến ngã tư Khương thôn, cũng không có rẻ phải vào thôn, mà tiếp tục chạy về phía trước, sau đó rẻ trái vào một con đường nhỏ. Hai bên đường nhỏ đều là đất ruộng trơ trọi, đi thẳng đến cuối phần đất ruộng, là một dòng sông nhỏ. Bốn phía sông nhỏ đều là cây cỏ, bởi vì là miệng gió, hắn có thể cảm nhận được gió nhẹ thổi lên mặt khi tới chỗ này, khiến mùa hè này thêm mát mẻ hơn. Tô Bạch dừng xe máy ở ngã tư, rồi hắn nhìn sang bên phải, liền nhìn thấy một bầy dê đang bị trói vào cây và đang cúi đầu ăn cỏ. Hắn khẽ đảo mắt, cách bầy dê không xa, trên một thảm cỏ xanh tươi, Tô Bạch nhìn thấy Khương Hàn Tô đang ngồi ở đó đọc sách. Tô Bạch đi tới, sau đó trực tiếp cướp lấy quyển sách trên tay của cô ấy. Khương Hàn Tô có chút sững sờ và ngẩng đầu lên, Tô Bạch cười nói: "Chào buổi sáng, tiểu Hàn Tô." Khương Hàn Tô ngạc nhiên, hỏi: "Sao cậu đến đây nhanh vậy?" Trước đó hắn còn nói trong điện thoại sẽ đến Lâm Hồ để trả phí, kết quả là chưa tới nửa giờ, hắn đã đến chỗ này rồi. "Cậu lại chạy nhanh." Khương Hàn Tô bất mãn nói. "Không có, cũng chỉ chạy ở tốc độ bốn mươi thôi." Tô Bạch nói. "Thật." Khương Hàn Tô hỏi. "Thật." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô vẫn còn có chút không tin, từ nhà bọn họ đến Lâm Hồ, rồi từ Lâm Hồ đến nơi này, sao có thể nhanh như vậy được? Tô Bạch búng một cái lên trán của cô ấy, nói: "Cậu đạt điểm toán tuyệt đối, làm sao lại ngốc đến vậy, cậu cộng lại quãng đường từ nhà tớ đến Lâm Hồ, rồi từ Lâm Hồ đến đây, sau đó chia cho thời gian, chẳng phải sẽ biết tốc độ là bao nhiêu sao?" "Ừ ha." Khương Hàn Tô nghiêm túc tính toán trong đầu, sau đó nói: "Cậu thật sự không lái nhanh." "Trước đây bà nội tớ từng nói những người có thành tích tốt đều là những người có trí nhớ cực tốt, bây giờ nhìn lại, quả nhiên không sai." Tô Bạch cười nói. Hắn nằm xuống bãi cỏ bên cạnh Khương Hàn Tô, nói: "Chỗ này rất đẹp." Cỏ trên bãi cpr nhiều không nói, nơi này còn có rất nhiều cây xanh che nắng, hơn nữa bên cạnh còn có một dòng sông nhỏ nên ở đây đương nhiên không quá mức nóng bức. "Lúc tớ còn nhỏ, tớ thường đến nơi này chăn dê, nơi này cỏ nhiều, không sợ dê ăn không hết. Tớ buộc chúng nó ở bên cạnh, là có thể một mình ngồi đọc sách rồi." Khương Hàn Tô nói. "Nhất định sẽ rất hiu quạnh và cô đơn?" Tô Bạch hỏi. "Không, học thuộc những bài thơ từ và văn chương, thời gian trôi qua rất nhanh." Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch: ". . ." Ngoại trừ Khương Hàn Tô, chắc không có mấy người có thể chân chính một mình một người học thuộc lòng ở đây. "Có dê con ở đây." Tô Bạch nhìn thấy bên cạnh có một con dê con đang ăn cỏ. Hắn huýt sáo với dê con, nhưng dê con không phản ứng lại, vẫn như cũ cúi đầu ăn cỏ. Tô Bạch hỏi: "Tiểu Hàn Tô, có biện pháp nào để nó tới đây không?" Cô giơ giơ tay về phía dê con, sau đó gọi: "Tiểu Bạch, tiểu Bạch." Khương Hàn Tô chỉ gọi hai tiếng, dê con kia liền chạy tới. Nhưng Tô Bạch lại ho khan hai tiếng, nói: "Tiểu, tiểu Bạch?" Khoé miệng Khương Hàn Tô hiện lên nụ cười, nói: "Cậu không thể trách tớ được, không phải do tớ đặt tên, là mẹ tớ đặt tên cho nó mấy tháng trước." "Vì sao mẹ cậu lại muốn đặt cái tên này?" Tô Bạch hỏi. "Cậu không thấy sao? Nó không có sừng, là con dê trắng nhất trong đàn." Khương Hàn Tô vẫy vẫy tay, con dê ngoan ngoãn nằm trong lòng của cô. Khương Hàn Tô sờ sờ bộ lông của nó, nói: "Tiểu Bạch rất ngoan, dù tớ không trói nó, nó cũng sẽ không chạy." Tô Bạch tức giận ôm nó ra khỏi vòng tay của Khương Hàn Tô, sau đó hỏi: "Trước khi cậu ôm, tớ muốn xác định một chuyện, nó là đực hay cái?" Khương Hàn Tô nói: "Cái." "Cái à, cái thì tốt." Tô Bạch cười và sờ sờ đầu của nó, không thèm để ý tên của con dê trùng tên với hắn. Nhìn tiểu Bạch đang nằm trong vòng tay của Tô Bạch, Khương Hàn Tô mím mím môi, nói: "Ôm một cái là được rồi, nó còn chưa ăn no." "Tớ biết rồi, vợ Hàn Tô." Tô Bạch mỉm cười, đem dê con thả lại trên cỏ. "Vợ, vợ cái gì, đừng, đừng kêu bậy nha!" Khương Hàn Tô ngượng ngùng nói. "Tớ muốn gọi, tớ muốn gọi, vợ Hàn Tô, vợ Hàn Tô, vợ Hàn Tô." Tô Bạch kêu kêu, trực tiếp ôm lấy cô ấy trên bãi cỏ, sau đó nâng đầu cô lên và tàn nhẫn hôn tới. Có gió, có cỏ, có sông, có dê. Vào giờ phút này mà không làm gì, Tô Bạch cảm thấy rất có lỗi với phong cảnh trước mắt này rồi. Hôn một cô gái trong vòng tay và nếm trải một chút năm tháng phù du đã bị thời gian bỏ rơi. Đây chính cái gọi là trọng sinh!