Chương 310: Thật dễ ngửi

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:57:50

Lúc này, chuông điện thoại di động của Khương Hàn Tô vang lên, cô nhận cuộc gọi thì phát hiện là mẹ mình gọi tới. "Ai gọi cậu vậy?" Nhìn thấy Khương Hàn Tô cúp điện thoại di động, Tô Bạch hỏi. "Mẹ tớ gọi, nói tớ bây giờ về." Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch nhìn đồng hồ, phát hiện đã chín giờ rồi. Cả nhà Khương Hàn Tô thường ngày ngủ rất sớm, dù sao trong khoảng thời gian này có rất nhiều người trên trấn, cho nên dậy sớm đi lên trấn có thể bán được thêm ít rau. Tô Bạch đem số kẹo que còn lại trong túi đưa cho cô, nói: "Vậy thì cậu mau quay về đi, đừng làm cho mẹ cậu lo lắng. Đúng rồi, buổi tối lúc ngủ đừng quên dùng túi chườm nóng làm ấm chân." "Ừm." Khương Hàn Tô gật đầu một cái, sau đó nói: "Ngày mai nhà tớ không có ai ở nhà, cậu có thể đến nhà tớ, tớ giúp cậu ôn tập bài." Tô Bạch mỉm cười, nói: "Được." Có Tiểu Chanh Chanh ở đây, Tô Bạch không ôm cô ấy được, nên hắn đưa tay về phía cô. Khương Hàn Tô đi tới, Tô Bạch dùng tay sờ sờ lên khuôn mặt mềm mại của cô. "Được rồi, cậu trở về đi." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô gật gật đầu, rời khỏi nơi này. Nhìn Khương Hàn Tô biến mất ở trong màn đêm, Tô Bạch nắm tay Tiểu Chanh Chanh trở về nhà. Khác với cả nhà Khương Hàn Tô ngủ sớm dậy sớm thì nhà của dì út náo nhiệt hơn hẳn, một đám người ở trong đại sảnh cùng chơi mạt chược. Đem Tiểu Chanh Chanh đưa cho Vương Thuyền, Tô Bạch lên lầu hai. Bởi vì buổi chiều ngủ một giấc ngon, Tô Bạch lúc này không có chút cảm giác buồn ngủ, hắn liền dùng điện thoại di động phát WIFI và mở máy tính kết nối. Sau khi cùng Trần Đức nói một vài chuyện về công ty, Tô Bạch dùng máy tính xem phim điện ảnh, đợi đến khi cơn buồn ngủ ập tới, hắn mới leo lên giường ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Bạch ăn cơm ở nhà xong, liền đi tới nhà Khương Hàn Tô. Khi hắn đến, một mình cô ấy đang nhóm lửa nấu ăn. "Cậu còn chưa ăn à?" Tô Bạch thấy thế, vội vàng đi tới, nói: "Để tớ nhóm lửa." Nhà Lâm Trân dậy sớm, Tô Bạch còn cho rằng họ đã nấu ăn sớm và ăn xong rồi, bởi vì bây giờ đã hơn tám giờ. "Thức ăn nấu từ sớm, lúc sáng tớ không thấy đói bụng cho lắm nên chưa ăn, nhưng đâu ngờ đọc sách một lát thì tớ lại cảm thấy đói bụng." Khương Hàn Tô le lưỡi một cái, hơi ngượng ngùng nói: "Cho nên bây giờ tớ muốn hâm nóng lại thức ăn." "Không phải là đọc sách một lát đúng không? Mấy giờ cậu bắt đầu đọc sách?". Tô Bạch hỏi. "Năm, năm giờ rưỡi, mẹ tớ đi thì tớ ngủ không được, liền tỉnh dậy đánh răng rửa mặt và học thuộc lòng sách." Khương Hàn Tô nói. "Cái này là cái cậu nói đọc sách một lát sao? Hơn năm giờ rưỡi cậu dậy không thấy đói bụng, bây giờ cũng đã hơn tám giờ rồi, từ năm giờ rưỡi đến hiện tại là trôi qua hơn ba tiếng đồng hồ." Tô Bạch có chút không nói nên lời, chỉ đành nói: "Nếu cậu không có gì để ăn thì có thể đến tìm tớ mà, dì út vừa nấu cơm xong." "Dì Tô rất tốt, nhưng dì ấy không phải là người thân của tớ, không thể làm phiền người ta được." Khương Hàn Tô nói. "Dì ấy đúng là không phải người thân của cậu, nhưng dì ấy là dì ruột của tớ, tương lai là dì ruột của cậu đó." Tô Bạch nói. Tô Bạch nói xong, mở nồi ra, phát hiện bên trong ngoại trừ bánh màn thầu thì chỉ có một ít ớt. Tô Bạch thở dài, bánh màn thầu chấm ớt, Tô Bạch cũng từng ăn qua, nhưng cũng đã là bảy, tám năm trước rồi. Những người thuộc thế hệ của Tô Bạch, vì sao dù là nam hay nữ đều không sợ ăn cay, cũng là vì hồi đó họ đều dùng bánh bao chấm ớt ăn. Ớt càng cay càng tốt, bởi vì ăn một miếng, liền có thể ăn một ngụm lớn bánh màn thầu. Đem bánh màn thầu bẻ ra, bên trong bỏ vào chút ớt, thậm chí còn là món ăn ngon nhất từng ăn khi còn bé. "Cậu trả lại tiền cho tớ xong, không phải còn dư một nửa hay sao? Sao cậu lại ăn cái này?" Tô Bạch hỏi. "Chỉ có buổi sáng tớ mới ăn cái này, buổi trưa và cả buổi tối tớ đều ăn món khác." Khương Hàn Tô nói. "Quên đi, cậu ở đây chờ tớ một lát." Tô Bạch nói. Tô Bạch đi tới cửa hàng nhỏ trong thôn, mua hai bình sữa bò cùng với hai túi bánh mì. "Chỉ ăn ớt sẽ khiến cho dạ dày của cậu xấu đi, còn nữa, ăn ớt còn có thể mắc bệnh trĩ." Tô Bạch nói. Tô Bạch bởi vì thích ăn ớt nên kiếp trước hắn bị mắc bệnh trĩ, cái cảm giác đó, thực sự là đau đến không muốn sống. "Bệnh trĩ là gì?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi. Tô Bạch sợ sau này cô ấy cứ tiếp tục ăn sáng như vậy sẽ thật sự mắc bệnh trĩ, cho nên hắn dùng điện thoại di động và tìm kiếm bệnh trĩ trên Baidu, sau đó đem kết quả Baidu đưa cho Khương Hàn Tô xem. Khương Hàn Tô đọc nửa phút, sau đó liền im lặng cầm lấy bánh mì và sữa bò trong tay Tô Bạch. "Bao nhiêu tiền? Tớ trả cậu." Khương Hàn Tô nhỏ giọng hỏi. "Khương Hàn Tô, sau này mà cậu còn dám nói câu đó nữa, cẩn thận tớ đánh cậu." Tô Bạch thật sự bị câu nói của cô ấy khiến cho tức giận. "Đừng giận, đừng giận, tớ sẽ không nói nữa." Khương Hàn Tô sợ hãi lui về sau một bước. "Cậu từ từ ăn đi, tớ đi vào trong nhìn một chút." Bởi vì lần trước có người nhà của Khương Hàn Tô ở đây, Tô Bạch chưa nhìn kỹ được ngôi nhà của cô ấy. "Tớ đi với cậu." Khương Hàn Tô nói. "Sao thế? Cậu lo tớ sẽ trộm gì đó của nhà cậu à?" Tô Bạch hỏi. "Cậu xem nhà tớ có cái gì quý giá thì trộm đi, cái gì có giá trị thì cứ trộm." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói. Tô Bạch ngừng lại, nghiêm túc nhìn cô một lúc, sau đó nặn nặn khuôn mặt của cô, cười nói: "Thật không biết xấu hổ." Sau khi bước vào nhà Khương Hàn Tô, đập vào mắt hắn là đống giấy khen được dán trên ba bức tường. Trong nhà có nhiều giấy khen như vậy, dán vài tờ trên tường chẳng sao cả. Bởi vì cứ kết thúc một học kỳ trong trường, vì để cho phần lớn học sinh đều có thể cầm được một tờ giấy khen, nhà trường thường đề ra nhiều loại phần thưởng khác nhau. Một vài người mặc dù thành tích học tập không tốt, chỉ cần không phải nằm ở mười vị trí đầu từ dưới đếm lên, trường học đều sẽ tặng giấy khen học sinh nổi trội. Nếu như thành tích học tập khá hơn một chút, còn có thể thưởng phần thưởng học sinh ba tốt. Bởi vậy, trong toàn bộ các trường tiểu học, một học kỳ thường sẽ có khoảng mười, hai mươi tờ. Nhưng Khương Hàn Tô thì khác, những giấy khen này của Khương Hàn Tô, tất cả đều là giấy khen thành tích học tập hạng nhất. Mấy chục tờ giấy khen thành tích học tập hạng nhất dán đầy ba mặt tường, đúng là làm người ta thấy chói mắt mà. "Hay là chúng ta chia tay đi, tớ đột nhiên cảm giác tớ không xứng với cậu nữa!" Tô Bạch nói. Bàn tay Khương Hàn Tô yên lặng và nhẹ nhàng để bên eo Tô Bạch. "Nếu cậu còn nói mấy lời này, tớ, tớ liền động thủ đấy." Khương Hàn Tô tức giận nói. "Ngừng ngừng ngừng, cậu không thấy tớ đang đùa cậu sao? Nhưng Hàn Tô à, cậu thật sự rất lợi hại." Tô Bạch xoay người lại, giúp cô ấy vén mái tóc lên. Trong số các tờ giấy khen này, không chỉ có mỗi tiểu học, còn có Dục Hoa. Ba năm ở Dục Hoa là ba năm liên tiếp cô ấy đứng hạng nhất ở trường. Cái thành tích này, chưa từng nhìn thấy trong lịch sự ở Dục Hoa. "Không có gì lợi hại, bởi vì tớ biết tớ nên làm như thế nào mới có thể giúp cho tớ và mẹ tớ sống những tháng ngày thật tốt, cho nên tớ chỉ cần cố gắng tiếp tục đi trên con đường này là được." Khương Hàn Tô nói. "Nói thì dễ, nhưng đến khi làm được, mới thấy nó khó cỡ nào." Tô Bạch nói. Tô Bạch đi về phía bàn nhìn một chút, bỗng nhiên nhíu nhíu mày, bởi vì hắn nhìn thấy không ít thuốc ở trên bàn. Tô Bạch đi tới nhìn một chút, phát hiện thuốc bên trong những cái bình này sắp hết rồi, cho nên không phải gần đây mới bị bệnh uống thuốc. "Hàn Tô, thuốc này của ai?" Tô Bạch hỏi. "Là của bà nội tớ." Khương Hàn Tô nói. "Ừ." Tô Bạch gật gật đầu. "Phòng của cậu ở đâu?" Tô Bạch hỏi. "Ở đây." Khương Hàn Tô chỉ chỉ vào căn phòng phía đông đại sảnh. Tô Bạch đi vào, phát hiện trong phòng rất gọn gàng, bên trong ngoại trừ một cái giường và một bàn bàn thì không còn bất kỳ vật dụng nào khác. Tô Bạch đi vào, ngồi xuống trên giường cô, sau đó duỗi hai tay và trực tiếp nằm xuống. "Mùi gì vậy? Thơm quá đi!" Tô Bạch nghiêng đầu qua ngửi lên chăn bông cô đã gấp gọn, sau đó nói. Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên, dùng chân mình đá nhẹ lên đùi hắn, nói: "Lưu manh!" Tô Bạch lại cười ha ha, đứng dậy, trực tiếp ôm cô ấy vào trong lòng. Hắn dùng mũi ngửi một cái lên cổ áo của cô. "Tớ cứ nói sao lại thơm đến thế, hóa ra là mùi hương trên cơ thể của tiểu Hàn Tô nhà ta! Ừm, thật là thơm." Khương Hàn Tô xấu hổ, đem tay giữ chặt ngực hắn, không cho hắn đưa cái mũi đến ngửi. "Cậu, cậu mà còn nói lung tung nữa, tớ, tớ giận thật đấy." Khương Hàn Tô xấu hổ nói.