"Biệt danh Tinh Hà và Thanh Mộng trên QQ nghĩa là gì?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Không có ý nghĩa gì cả." Tô Bạch cười nói: "Tên gọi thường ngày của tớ là Mộng Thành, cho nên tớ lấy tên Thanh Mộng."
Thanh Mộng và Tinh Hà xuất phát từ điển cố "Chữ khắc trên Thanh Thảo Hồ ở huyện Long Dương" của Đường Củng.
Trong bài thơ này có một câu danh ngôn kinh điển là *túy hậu bất tri thiên tại thủy, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà.
*Tỉnh rượu biết chi trời lẫn nước
Đầy thuyền mộng đẹp lướt Ngân Hà
Chỉ là, Tô Bạch làm sao có khả năng nói cho cô ấy biết về điển cố này?
Nói cho cô ấy biết, cô ấy sẽ không thay đổi ngay trước mặt mình, nhưng có thể bí mật thay đổi sang cái tên khác.
"Đừng hòng gạt tớ!" Khương Hàn Tô nhăn mũi một cái, nói: "Tên gọi thường ngày của cậu có chữ Mộng, nhưng tên gọi thường ngày của tớ không có hai chữ Tinh Hà."
Trực giác nói cho cô biết, hai từ này nhất định chứa đựng bí mật.
Nếu chữ ký có lai lịch rõ ràng, biệt danh không thể tùy tiện đặt được.
"Vậy tên gọi thường ngày của cậu là gì?" Tô Bạch cười hỏi.
"Tớ không có, chỉ gọi là Hàn Tô." Khương Hàn Tô nói.
"Vậy cậu có thích tuyết không?" Tô Bạch hỏi.
"Cậu đừng nói sang chuyện khác! Thanh Mộng và Tinh Hà rốt cuộc có nghĩa gì?" Khương Hàn Tô nhíu nhíu cái mũi đáng yêu, nói: "Cậu không nói cũng được, tớ có thể dùng điện thoại di động vào Baidu."
Khóe miệng Tô Bạch giật giật, cái này gọi là mua dây buộc mình nha!
3G tải chậm, nhưng ở trong thành phố mở ra website tìm một câu thơ từ vẫn rất là dễ dàng.
Dù hắn không thay đổi chủ đề được, hắn vẫn có hậu chiêu.
Bởi vì, cư dân mạng ở thời gian sau này đã cải biên một câu thơ dựa trên bài thơ này, hơn nữa còn truyền lưu rộng rãi.
Thời điểm tương lai, mỗi khi Tô Bạch đánh Liên Minh Huyền Thoại đều nhìn thấy câu thơ này rất nhiều lần.
"Đây là một câu thơ tớ đọc được trên một tập thơ, triều đại và tác giả tớ quên rồi, câu thơ là *nhĩ dữ xuân phong giai quá khách, ngã huề thu thủy lãm tinh hà." Tô Bạch cười nói.
*Ta và gió xuân đều là khách qua đường, còn nàng mang theo thu thủy ôm trọn cả ngân hà.
Khương Hàn Tô nghe vậy mím mím môi, nói: "Tớ thành khách qua đường rồi, cậu ôm tớ làm gì? Còn nữa, đã có Tinh Hà, vì sao còn có thêm thu thủy? Cậu còn muốn trái ôm phải ấp sao?"
Tô Bạch: ". . ."
"Haizz, tiểu Hàn Tô, tớ phát hiện gần đây cậu thích vạch lá tìm sâu để bắt lỗi tớ nha!"
Tô Bạch nói xong, hơi di chuyển sang, sau đó trực tiếp ngủ trên đùi cô ấy.
Khương Hàn Tô muốn nói sang chuyện khác rất khó, mà Tô Bạch muốn nói sang chuyện khác thì rất dễ dàng.
Khi hắn nằm xuống, Khương Hàn Tô nào còn quan tâm đến ý nghĩa của Tinh Hà và Thanh Mộng nữa, cô xấu hổ dùng tay đẩy hắn một cái.
"Cậu mau dậy đi!"
Tô Bạch trừng mắt nhìn, cười nói: "Cậu biết vì sao tớ mang cậu đi vào trong và ngồi ở phía trong không? Là vì tớ muốn nằm trên đùi cậu ngủ."
Rất ít người từ Qua Thành đi vào thành phố, chỉ có một vài người đang ngồi trên chuyến xe.
Mà phần lớn người ở Qua Thành là người nhà quê, đều không thích ngồi sau xe. Bởi vì gặp đường không tốt, ngồi phía sau sẽ rất xóc nên hầu hết đều chọn ngồi ở hàng ghế phía trước.
Thời điểm thật sự có người người trên xe, khoảng chừng phải chạy thêm mấy chục phút, sau đó bắt thêm vài người trên đường mới được.
"Không, không được, cậu mau ngồi dậy đi, tớ không hỏi ý nghĩa hai chữ kia nữa." Khương Hàn Tô mím mím môi, lỗ tai đỏ lên hết cả rồi.
Cô luôn cảm thấy để hắn nằm ở trên bắp đùi mình ngủ là quá mức thân mật.
Đừng nói hai người bọn họ có phải là tình nhân hay không, coi như là vậy thì cô cũng không có da mặt dày để làm chuyện này.
Tô Bạch chiêm ngưỡng khuôn mặt thẹn thùng của cô ấy một chút, sau đó vô cùng đáng thương nói: "Hàn Tô, ngày hôm qua tớ nhớ cậu cả đêm, tới một hai giờ mới ngủ được. Sáng nay vì có thể nhìn thấy cậu sớm một chút, bốn, năm giờ tớ dậy rồi, tớ cũng chỉ ngủ vài tiếng trong khách sạn, cậu nhẫn tâm để tớ ngồi dậy sao?"
Khương Hàn Tô mím môi, không lên tiếng.
Tô Bạch mỉm cười, hai tay gối lên trên đầu, sau đó nằm ngửa trên đùi và nhìn cô ấy không chớp mắt.
"Không phải cậu buồn ngủ sao?" Khương Hàn Tô nhỏ giọng hỏi.
"Nhìn cậu tớ mới ngủ được." Tô Bạch cười nói.
"Cậu đừng như vậy mà!". Khuôn mặt Tô Khương Hàn đỏ bừng đẩy hắn một cái.
"Haizz, Hàn Tô, bởi vì từ nhỏ tớ rất đáng yêu nên họ hàng trong nhà tớ đều rất thích tớ, đặc biệt là cô và dì của tớ. Chỉ cần tớ giả vờ ngây thơ, các cô sẽ không nhịn được ôm tớ, sau đó xoa xoa mặt của tớ." Tô Bạch xoa xoa mặt, sau đó lại trừng mắt nhìn, cuối cùng giả vờ ngây thơ với Khương Hàn Tô.
"Hàn Tô, cậu thấy tớ đáng yêu không?"
"Không đáng yêu, rất ngây thơ." Khương Hàn Tô tức giận nói.
"Một người con trai có thể vì một cô gái làm chuyện điên khùng, chính là vì người con trai đó thích cô gái kia!" Tô Bạch cười nói.
Sau khi hắn nói xong lại vô cùng đáng thương nói: "Thật sự không cảm thấy tớ giả vờ ngây thơ rất đáng yêu sao? Lúc nhỏ nhà tớ tuy nghèo, trẻ con trong nhà lại đông, còn tớ thì rất nhỏ con nên không thể tranh giành kẹo với bọn họ nổi. Về sau tớ bắt đầu giả bộ đáng thương và ngây thơ, từ đó về sau tớ không còn thiếu kẹo ăn nữa."
"Sau khi nhà tớ dần dần tốt hơn, ngoại trừ những người thân thật sự yêu thương tớ. Tớ cũng không còn quá đáng thương và ngây thơ trong mắt những người khác."
Tô Bạch nở nụ cười xán lạn nói: "Cậu là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng."
Cuộc sống có quá nhiều áp lực, đặc biệt là kiếp trước, nhất là khi bà nội mất. Tô Bạch sống một mình rất cô độc, nào còn nhìn thấy qua nụ cười trên khuôn mặt hắn.
Nhưng đời này, bà nội còn sống, có người con gái mình thích bên cạnh, Tô Bạch thật sự rất hạnh phúc.
Chỉ cần hạnh phúc, dù giá lạnh đến đâu, đều sẽ cười.
Bởi vì hạnh phúc tự xuất phát từ trong nội tâm.
Tình cảm trong lòng Khương Hàn Tô dậy sóng mãnh liệt, nhìn cậu bé trước mắt có vẻ ngoài đẹp trai, một cậu bé giả ngây thơ đáng yêu, cô cuối cùng vẫn thở dài một tiếng.
"Tô Bạch, cậu biết không? Nếu như cậu theo đuổi một người con gái khác, cậu tuyệt đối có thể bắt được."
Liệu có người con gái nào có thể ngăn cản được thế tiến công của Tô Bạch không?
Cô cảm thấy không có.
Bởi vì trước khi Tô Bạch trêu chọc cô, cô tự tin bản thân mình sẽ không thích bất kỳ ai cho đến khi hoàn thành việc học.
Nhưng chưa đầy nửa năm, sự tự tin của cô không còn.
"Ồ, tiểu Hàn Tô, cậu là Vương bà sao?" Tô Bạch ngạc nhiên hỏi.
"Cậu mới là Vương bà." Khương Hàn Tô tức giận nói.
"Cậu nói tớ theo đuổi người con gái khác dễ như trở bàn tay, nhưng tớ theo đuổi cậu mất tới nửa năm? Cậu vẫn không phải là bạn gái của tớ? Này còn không phải Vương bà bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi sao?" Tô Bạch cười hỏi.
"Hừ, tớ không làm, đời này không làm bạn gái cậu." Khương Hàn Tô hừ một tiếng và kiêu ngạo nói.
"Không làm thì không làm, ban đầu tớ cũng không có ý định để cậu làm bạn gái của tớ." Tô Bạch cười nặn nặn gương mặt của cô ấy.
Nhìn thấy vẻ mặt oan ức mím môi của cô ấy, Tô Bạch lại bóp bóp mũi: "Đồ ngốc, bởi vì tớ chỉ muốn để cậu làm vợ tớ thôi!"
Chỗ ngồi của hai người có máy điều hòa thổi hơi lạnh.
Trên xe ô tô từ Qua Thành đến Bạc Châu, Tô Bạch thoải mái nằm trên đùi cô ấy, cùng cô ấy cười cười nói nói, thường xuyên trêu đùa cô ấy, rồi nhìn dáng vẻ hờn dỗi, ngại ngùng và đáng yêu của cô ấy.
Đây chính là hạnh phúc mà Tô Bạch luôn muốn nắm lấy.