"Sao cậu lại tới đây?" Tô Bạch dẫn cô ấy đi vào trong nhà và cúi đầu nhìn cô.
"Ngày hôm qua, mẹ tớ nhìn thấy mấy món quà cậu tặng nhưng không mang về, cho nên ngày hôm nay tớ mang đến trả lại cho cậu." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch cúi đầu và đặt trán của mình lên đầu của cô, nói: "Tác phong của nhà cậu thật giống nhau."
"Nhưng tiểu Hàn Tô à, sao ngày hôm qua cậu không nói cho tớ biết ngày hôm nay cậu tới, mà bây giờ cậu mới nói cho tớ biết? Cậu phải cho tớ một lời giải thích hợp lý nha!" Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói: "Tớ, tớ muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ."
Nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình bởi vì nói ra câu nói này mà không ngừng né tránh ánh mắt của hắn, Tô Bạch cười nói: "Thật sự là một niềm vui bất ngờ."
Xa nhau lâu như vậy, Tô Bạch tự nhiên là muốn hâm nóng tình cảm với cô ấy thật tốt.
Chỉ là hai người gặp mặt, ở giữa có một người là Lâm Trân, những việc này tự nhiên rất khó làm được.
Nhưng không nghĩ tới tính tình Lâm Trân sẽ cứng đến mức độ này, cũng đã đi đưa quà rồi, dĩ nhiên lại muốn trả lại cho hắn.
Và bà ấy để Khương Hàn Tô đưa đi, cái này đúng là đưa dê vào miệng cọp mà.
Ôm cô ấy đi đến chỗ chiếc ghế sô pha trong nhà, Tô Bạch đang muốn ngồi xuống thì thắt lưng lập tức tê nhức, hắn trực tiếp kéo theo Khương Hàn Tô ngã xuống bên cạnh ghế sô pha.
Rất lâu rồi không làm việc mà còn làm cái công việc nặng nhọc, đặc biệt là ngày hôm qua, gần như toàn bộ thời gian đều là đứng hoặc là khom lưng. Hơn nữa, chỉ mới trải qua một giấc ngủ, thắt lưng thực sự quá đau.
Đứng thì được, khom người xuống thôi, thắt lưng Tô Bạch trực tiếp đau không chịu nỗi.
Khương Hàn Tô trong ngực hắn còn chưa kịp mở miệng, Tô Bạch đã lên tiếng nói trước: "Cậu quá nặng rồi."
Quá mất mặt rồi, vậy mà ôm cô ấy ngã chổng vó.
Khương Hàn Tô nháy mắt một cái, hỏi: "Thế thì tớ giảm thêm một ít vậy."
"Híc, cậu không cần làm vậy đâu." Tô Bạch nói.
Cô đã đủ gầy đủ nhẹ rồi, gầy hơn nữa, chắc không còn chút da thịt nào nữa cả.
Khương Hàn Tô mỉm cười và đứng dậy đỡ Tô Bạch lên, sau đó đi ra đằng sau và ôm lấy eo của hắn.
Khương Hàn Tô vô cùng thông minh, biết hắn vì cái gì mới như vậy.
Đừng nói là Tô Bạch, cô rất lâu không làm mấy công việc nặng nhọc ở trong trường, mới vừa về nhà được mấy ngày, trên người làm sao không đau được đây.
Càng là như vậy, cô càng thêm cảm động!
"Người giống như cậu, không cần phải như vậy đâu." Khương Hàn Tô nhẹ nhàng ấn vào lưng của hắn.
Tô Bạch nằm trên ghế sô pha, thắt lưng được bàn tay Khương Hàn Tô ấn lên rất thoải mái.
Hắn nghe vậy cười hỏi: "Người giống như tớ? Tớ là người như thế nào?"
Khương Hàn Tô suy nghĩ một chút, nhưng thật sự không biết dùng từ ngữ nào để hình dung, chỉ có thể nói: "Cậu rất giỏi, như việc tớ học tập, hoặc là phần lớn người học tập đều là vì kiếm tiền, vì ngày sau có thể trải qua cuộc sống tốt hơn. Cậu thì ngược lại, cậu nhỏ hơn tớ, nhưng thành tựu cậu đạt được vượt xa tớ rồi."
"Cái thành tựu cậu nói là chỉ việc kiếm tiền sao?" Tô Bạch hỏi.
"Đúng vậy." Khương Hàn Tô nói.
"Cô bé ham tiền." Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô nhăn mũi một cái, nói: "Tớ không phái cô bé ham tiền, nhưng tớ nỗ lực học tập, đúng là vì kiếm tiền."
"Mấy câu tớ nói vừa rồi, có phải là nhìn tớ rất nông cạn đúng không, bạn học khác đều có giấc mơ và mục tiêu." Khương Hàn Tô nói.
"Rất hiện thực." Tô Bạch nói: "Cái gì mục tiêu và giấc mơ, đối với chúng ta, những đứa trẻ xuất thân từ nông thôn, việc học tập thật ra đều là vì kiếm tiền."
Năm đó, Tô Bạch đi Hải Thành làm nghề game thủ, nào có nghĩ tới chức quán quân gì đó, hắn chỉ nghĩ đơn giản là kiếm tiền.
Sau khi có thể kiếm được tiền, có thể ăn uống no đủ, hắn mới muốn giành quán quân, mới muốn theo đuổi sự hưởng thụ về mặt tinh thần.
"Tớ rất muốn biết một chuyện." Khương Hàn Tô hỏi.
"Chuyện gì?" Tô Bạch hỏi.
"Chính là sau khi cậu kiếm được nhiều tiền, cậu có ước mơ không?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Đương nhiên là có rồi." Tô Bạch cười nói.
"Là gì?" Khương Hàn Tô tò mò hỏi.
"Cả đời tớ cũng chỉ có hai ước mơ, một cái là đem quán mì Tô Bạch mở khắp toàn quốc, một cái khác chính là cưới một cô gái tên là Khương Hàn Tô về làm vợ." Tô Bạch cười nói.
"Cậu nói người giống như tớ không cần làm vậy, nhưng Hàn Tô à, sở dĩ tớ làm như vậy, chính là đang theo đuổi giấc mộng của tớ nha! Bởi vì cậu, là một trong những ước mơ cả đời tớ." Tô Bạch nói.
Trước đây, lấy thân phận Tô Bạch kiếp trước, hắn từng nhìn thấy quá nhiều sự dơ bẩn và những thứ kinh khủng của giới thượng lưu.
Bên trong giới thượng lưu, một người đàn ông sẽ có nhiều người phụ nữ và một người phụ nữ sẽ có nhiều người đàn ông, đây là chuyện vô cùng bình thường.
Những người này, thậm chí hai bên đều biết thân phận của đối phương, cả hai vẫn cứ tiếp tục, không nằm ngoài hai chữ tiền tài.
Tình yêu? Đây không phải là tiểu thuyết, ở trong thế giới hiện thực, ai có thể dễ dàng tha thứ khi đối phương có người thứ ba tồn tại.
Đối với một vài người con gái, đây là phương pháp kiếm tiền nhanh nhất.
Nhưng càng là như vậy, Tô Bạch càng thêm trông chờ thứ tình yêu thuần khiết trong độ tuổi hồn nhiên nhất.
Có lẽ, cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Tô Bạch kiếp trước mới khó quên Khương Hàn Tô.
Bởi vì cô ấy quá trong sáng, quá thuần khiết, là đại diện cho những năm tháng hồn nhiên của Tô Bạch kiếp trước.
Bởi vì cô ấy là nhân vật xuất sắc nhất trong những năm tháng hồn nhiên đó.
Đối với kiểu người này, mọi người khó mà quên được.
Trả qua nhiều năm sau, mọi người rất khó quên được một người như Khương Hàn Tô.
Năm đó, Tô Bạch sao mà không giống với bọn họ được đây.
Khương Hàn Tô cắn cắn môi, không biết nên nói như thế nào.
Trên thực tế, Khương Hàn Tô vẫn luôn như vậy. Tô Bạch đối xử tốt với cô thế nào, không phải cô không biết, chỉ là có thời điểm, cô thật sự không biết nên biểu đạt lại thế nào mà thôi.
Phần lớn thời gian của cô, cô đều chôn giấu những cảm xúc mạnh mẽ vào trong lòng.
Nếu như gặp được một người không hiểu cô, có thể sẽ cảm thấy tình yêu của mình là uổng phí.
Nhưng Tô Bạch biết, cô chắc chắn nhớ đến tất cả những gì hắn đã làm cho cô.
Nếu không, bản thân hắn làm sao có thể theo đuổi cô được?
Bởi vì từng chuyện từng chuyện hắn làm cho cô, đến cuối cùng Khương Hàn Tô đã thích hắn, không có cách nào từ chối hắn được nữa.
Điểm mạnh nhất của Tô Bạch chính là khi hắn đã xác định được chuyện nên làm, hắn sẽ liều lĩnh đi làm.
Giống như việc hắn luôn muốn ngủ thêm một tiếng đồng hồ khi còn học cấp 2 vậy, kiếp trước cùng với kiếp này, việc theo đuổi Khương Hàn Tô cũng là như thế.
Nếu như kiếp trước Khương Hàn Tô không chết, Tô Bạch nhất định sẽ quay trở về theo đuổi cô ấy sau khi hắn đoạt cúp và tự thấy bản thân có năng lực.
Có khả năng khi đó, Khương Hàn Tô không thể kịp theo đuổi nữa, nhưng Tô Bạch tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Đương nhiên, đó chính là một câu chuyện khác.
Khương Hàn Tô rụt rè, Tô Bạch dĩ nhiên là người phải chủ động một ít. Nếu không thì khi hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi xấu hổ cúi đầu xuống. Vậy thì chỉ có thể cùng Khương Hàn Tô nói chuyện và mãi mãi nắm tay trong ba năm yêu đương.
"Được rồi, đừng ấn nữa, ấn nữa là đau đấy." Tô Bạch dùng tay nắm chặt lấy tay của cô ấy và kéo cô ấy về phía trước.
Nhưng khi tay bị Tô Bạch nắm chặt, Khương Hàn Tô lại chống trả quyết liệt.
Cô rút tay của mình ra, nhỏ giọng nói: "Đừng sờ, sờ tay tớ không thoải mái."
Tô Bạch ôm cô ấy vào trong lòng mình, một lần nữa cầm tay của cô, cười nói: "Cậu còn thật sự cho rằng, tớ sẽ bởi vì tay của cậu bị chai nên không muốn cầm tay cậu à?"
Nói xong, Tô Bạch cúi đầu, hôn một cái lên bàn tay có chút chai sần của cô ấy.