Cô gái này khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, vẻ ngoài xinh đẹp, thậm chí có thể so được với Nhạc Hân rồi.
Phải biết, toàn bộ Dục Hoa có khoảng gần vạn học sinh trong trường, ngoại trừ Khương Hàn Tô, người có thể hơn những người như Nhạc Hân.
Có thể cùng cấp bậc mỹ nữ với Nhạc Hân, Dục Hoa chỉ có vài người, không người nào không phải là đối tượng thầm mến của những nam sinh trong trường.
Nhưng đối với Tô Bạch, người đã gặp Hàn Tô, họ chỉ là gió thối mây trôi mà thôi.
Cô gái này có lẽ không có quan hệ thân thích gì với cả nhà Khương Hàn Tô, bởi vì Tô Bạch hiểu rõ, ngoại trừ gia đình nhà mẹ đẻ của Lâm Trân, cha Khương Hàn Tô ở đời này cũng không có người thân thích giàu có nào.
Nếu như không phải năm đó cha Khương Hàn Tô quá nghèo, cũng sẽ không bỏ rơi vợ con để chạy theo phú bà bên ngoài.
Gia đình nhà cô gái này hẳn là rất tốt, không chỉ mặc một thân hàng hiệu, trên tai còn mang khuyên tai, hơn nữa tô son môi cũng rất tươi đẹp.
Tô Bạch chỉ liếc mắt nhìn, liền nghiêng đầu sang chỗ khác.
Không quen, Tô Bạch sẽ không chủ động đi chào hỏi.
Nhưng lúc này trên tivi vừa lúc đang chiếu quảng cáo, Tô Bạch chỉ có thể đứng dậy chậm rãi xoay người, sau đó đi ra sân.
Hắn đi tới chuồng dê, nhìn thấy vài con dê non chưa mọc sừng, hắn cười dùng tay sờ sờ đầu của nó.
Đâu ngờ dê mẹ bảo vệ con, nhìn thấy Tô Bạch bắt nạt con của mình mới vừa sinh ra không bao lâu, trực tiếp dùng sừng dê hướng hắn húc tới, Tô Bạch sợ hãi lập tức vội rút tay mình về.
"Xin chào, tớ tên là Lý Tình Thiển, cậu chính là đối tượng xem mắt mà dì Lâm giới thiệu cho tớ đúng không?" Cô gái kia đi tới cười hỏi.
Đối tượng xem mắt?
Tô Bạch nhíu mày.
Bản thân mình từ lúc nào muốn đi xem mắt cơ chứ.
Hắn chợt nhớ đến chuyện dì út của mình nhờ Lâm Trân trong buổi tiệc mừng lần trước, Tô Bạch liền cảm thấy hơi nhức đầu và vuốt vuốt đầu mình.
Chuyện này, khẳng định là do Lâm Trân sắp xếp.
Ngày hôm nay, mình dự định ngả bài với Lâm Trân, muốn theo đuổi Khương Hàn Tô.
Kết quả, mình còn chưa ngả bài, Lâm Trân đúng là tặng cho mình một câu đố khó trước.
Nếu như xem đây là lần giao chiến đầu tiên của hai người, Tô Bạch không thể nghi ngờ là thua rồi.
"Đúng." Tô Bạch gật gật đầu.
Trong phòng xuất hiện một người con trai là hắn, không phải hắn thì là ai đây.
Nói là vấn đề khó, kỳ thực cũng còn tốt đấy.
Xen mắt mà, một câu không lọt mắt, dĩ nhiên là kết thúc thôi.
Chỉ hi vọng cô gái thích ghen kia sẽ không cảm thấy quá khó chịu!
Mẹ mình không để cho mình yêu đương, lại vội vàng giúp cô gái khác cho người mình thích làm mai.
Này, nếu đổi thành Tô Bạch, hắn chỉ càng thêm buồn bực.
"Cậu không phải là người nhà thân thích với thím Lâm đúng không?" Tô Bạch hỏi.
"Không phải." Lý Tình Thiển lắc lắc đầu, nói rằng: "Trước khi dì Lâm còn chưa gả đến đây, dì ấy và mẹ tớ có quan hệ rất tốt. Lần này tớ muốn xem mắt, dì Lâm liền cật lực đề cử với mẹ tớ, nói dì ấy có quen với một cậu bé rất tốt, nhất định phải để mẹ tớ và tớ tới đây gặp mặt một lần. Tớ tới trước, mẹ ở trên trấn mua đồ, có lẽ khoảng chừng vài phút nữa là tới rồi."
"Vậy cậu làm sao vào đây được? Cậu không sợ chó sao?" Tô Bạch nghi hoặc hỏi.
Đối với con chó cái kia của nhà Khương Hàn Tô, nó phải xem người này là người xa lạ mới đúng.
Cho nên không thể để cô ấy đi vào được, chó không sủa ư!
Lẽ nào bởi vì Lý Thanh Thiển là nữ, hắn là nam?
Nếu thực sự là vậy, Tô Bạch là đang bị cảnh cáo về nam quyền rồi.
"Chó? Không có nha, tớ không có nhìn thấy." Lý Tình Thiển nói.
Tô Bạch đi tới trước cổng nhìn, phát hiện quả nhiên không nhìn thấy con chó kia.
Xem ra Lâm Trân biết lát sau sẽ có những người khách khác tới đây, sợ chó xông tới khách giống như vừa rồi, liền xích chó sang chỗ khác.
Lý Tình Thiển đi tới, cười nói: "Chúng ta nói nhiều như vậy rồi, tớ còn không biết tên của cậu đấy."
"Tớ tên là Tô Bạch." Tô Bạch nói.
"Cậu còn đang đi học sao?" Tô Bạch hỏi.
"Ừ, tớ học ở trường trung học số 2 Bạc Thành, nghe dì Lâm nói, cậu ở trường trung học số 1?" Lý Tình Thiển hỏi.
"Ừ." Tô Bạch gật gật đầu, sau đó cười hỏi: "Cậu còn đang đi học, vì sao lại muốn đi xem mắt?"
Lý Tình Thiển trừng mắt nhìn, cười hỏi: "Cậu còn đang đi học, không phải cũng muốn đi xem mắt sao?"
"Lấy điều kiện của cậu, hẳn là không thiếu nam sinh theo đuổi." Tô Bạch nói.
"Lấy điều kiện của cậu, hẳn là cũng không thiếu nữ sinh theo đuổi." Lý Tình Thiển cười nói.
Tô Bạch: ". . ."
Cô gái này, đúng là đủ nhanh mồm nhanh miệng.
Nhưng, nó rất khác với ấn tượng đầu tiên lưu lại cho Tô Bạch vừa nãy.
Ban đầu Tô Bạch cho rằng, cô gái nhà giàu này là một cô gái nghênh ngang kiêu ngọa.
Nhưng hiện tại xem ra, cũng không phải như vậy.
Chỉ là không cần biết có đúng hay không, nó chẳng liên quan quá nhiều đến Tô Bạch.
Đúng lúc này, Lâm Trân bưng món ăn từ trong phòng bếp ra.
"Tình Thiển đến rồi à, con đến rồi sao không nói một tiếng? Đúng rồi, mẹ con đâu?" Lâm Trân cười hỏi.
"Mẹ con rất nhanh sẽ đến thôi dì." Lý Tình Thiển cười nói.
"Dì và mẹ của con đã rất lâu rồi không gặp mặt nhau, đến thời điểm nhất định phải uống mấy chén mới được."
"Đúng rồi, còn vài món ăn chưa làm xong, các con cứ nói chuyện tiếp đi." Lâm Trân cười nói.
Nói xong, Lâm Trân bưng món ăn đặt lên bàn trong phòng.
Lúc này, Khương Hàn Tô cũng bưng món ăn tới, cô yên lặng liếc mắt nhìn hai người sóng vai đứng trong sân, sau đó mím mím môi. Sau khi đem món ăn đặt lên trên bàn, cô dùng lực đấm lên vách tường bên cạnh.
Đồ quỷ đáng ghét, sao nói cười vui vẻ đến thế.
Đau quá!
Sau khi mắng xong, cô mới phát hiện mình vừa rồi dùng sức hơi mạnh, quả đấm đỏ cả rồi.
Cô mở bàn tay trái mình ra, nhìn vết máu còn đọng trên ngón tay, Khương Hàn Tô khịt khịt mũi, đột nhiên cảm thấy có chút oan ức.
Mẹ đã bắt nạt mình thì thôi đi, vì sao Tô Bạch cũng phải bắt nạt mình cơ chứ!
Nói chuyện thì cứ nói chuyện, cười cái gì mà cười!
Khương Hàn Tô có chút lo lắng không hiểu, cô lo lắng Tô Bạch lần này đến, chính là cùng người khác xem mắt.
Cũng là vừa nãy ở nhà bếp nấu thức ăn, Lâm Trân đem chuyện đi xem mắt giữa Tô Bạch và Lý Tình Thiển nói cho cô nghe.
Lúc đó Khương Hàn Tô đang thái rau lập tức sững sờ, sơ ý dùng dao cắt trúng tay của mình.
Rất đau, nhưng cô không có lên tiếng, cũng không có nói cho Lâm Trân biết, cứ như vậy yên lặng chịu đựng.
Lau vết máu trên ngón tay, Khương Hàn Tô đi ra khỏi nhà chính.
Không bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng còi xe ô tô, sau đó xuất hiện một người phụ nữ mang theo một vài thứ đi tới.
Lâm Trân nghe được tiếng còi, liền từ trong phòng bếp đi ra thì nhìn thấy người phụ nữ mang theo quà đi tới, hai người trực tiếp ôm chầm lấy nhau.
Có thể nhìn ra, hai người đã từng có mối quan hệ rất tốt.
Tô Bạch không nghe được bọn họ đang nói cái gì vì khoảng cách quá xa. Chờ người phụ nữ kia ra hiệu cho Lý Tình Thiển đi qua, sau đó bọn họ đứng ở trong sân nói chuyện, Tô Bạch đi vào nhà bếp.
"Đừng tức giận! Mẹ cậu sắp xếp buổi xem mắt này, tớ cũng không biết." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô không để ý đến hắn, chỉ ngồi trước lò và cho thêm củi vào.
Bên cạnh cô còn có một cái nồi đang nóng và một cái ghế đẩu, Tô Bạch ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
Lửa trong lò cháy hừng hực, hơi nóng phả vào mặt, rất thoải mái.
Tô Bạch đem bàn tay hơ nóng trước bếp lò, sau đó lau một cái lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy.
"Làm gì thế? Cậu làm như vậy sẽ bị mẹ tớ phát hiện ra mất." Khương Hàn Tô tức giận nói.
"Phát hiện thì phát hiện, phát hiện rồi thì tớ cùng cậu thừa nhận tớ thích cậu, chạm vào cậu là vì tớ không nhịn được đùa giỡn cậu." Tô Bạch cười nói.
"Như vậy cậu sẽ bị mẹ tớ dùng gậy đánh."
"Hơn nữa. . ." Khương Hàn Tô mím mím môi, nói: "Hơn nữa, nếu như bị hai mẹ con kia ở bên ngoài phát hiện hành vi lưu manh của cậu, họ sẽ không đem con gái gả cho cậu đâu."
Khương Hàn Tô đốt thêm lửa trong lò và nói: "Nhà cô gái kia rất có tiền, so với nhà Nhạc Hân còn nhiều tiền hơn. Nếu như cậu có thể lấy được cậu ấy, nói không chừng có thể được chia rất nhiều rất nhiều tiền."
Tô Bạch có chút buồn cười nhìn cô ấy, hỏi: "Tiểu Hàn Tô, cậu có biết cậu đang nói gì không?"