Sau khi Tô Bạch rời khỏi văn phòng, hắn thở ra một hơi.
Nếu như chủ nhiệm lớp đã nói như vậy rồi, vậy thì cái chức lớp trưởng này hắn không muốn cũng phải làm.
Hơn nữa sau khi sống lại, Tô Bạch cũng không có kháng cự cái chức lớp trưởng này giống như kiếp trước.
Tô Bạch không biết khoảng thời gian chính xác mà Khương Hàn Tô nhảy lầu vào kiếp trước, bởi vì lúc ấy hắn ở trong quán net nguyên một ngày, làm gì có cái gì gọi là thời gian chính xác.
Nhưng mà Tô Bạch vẫn biết được đại khái thời gian, đó là vài tháng sau khi mình đi Hải Thành, hẳn là vào khoảng thời gian tháng sáu tháng bảy gì đó, tóm lại là vào lúc chuẩn bị thi cấp 3. Bởi vì đoạn thời gian đó, không biết chủ nhiệm lớp Đoàn Đông Phương làm thế nào mà biết số điện thoại của Tô Bạch, gọi cho Tô Bạch một cuộc, khuyên hắn trở về thi cấp 3. Ông nói, coi như là không thi đậu trường cấp 3 trọng điểm thì lên trên Cửu trung cũng được. Chuyên tâm học tập thật tốt ở Cửu trung, vẫn có cơ hội thi đậu cao đẳng.
("Cửu trung" ở đây là Trường THPT số 9. )
Bởi vì vừa rồi Tô Bạch cũng nghĩ đến điều này, cho nên hắn mới cúi đầu trước Đoàn Đông Phương một cái.
Trên thế giới này không chỉ có giáo viên tồi như Hàn Thành, cũng có những giáo viên tốt như Đoàn Đông Phương, Lý Tân a!
Nếu là tháng 5 hay tháng 6 mà nói, cái nơi mà Khương Hàn Tô nhảy lầu kiếp trước nhảy lầu không phải là cái ngôi trường cũ này, mà là trường Dục Hoa mới được xây dựng vào năm ngoái, mới được đưa vào sử dụng từ hồi tháng ba.
Mấy năm qua, học sinh đến Dục Hoa không chỉ giới hạn ở học sinh địa phương Qua Thành, bởi vì tỉ lệ học sinh của Dục Hoa đỗ tường cấp 3 trọng điểm thực sự quá cao, cho nên rất nhiều học sinh ba huyện một khu đều tập trung lại đây.
Bởi vậy lúc Tô Bạch mới lên lớp 7, Dục Hoa đã bắt đầu xây khu trường mới rồi.
Sau này khi Tô Bạch trở lại còn đặc biệt đi khu trường mới của Dục Hoa xem qua, diện tích phải rộng gấp năm sáu lần trường cũ.
Còn đầu đuôi câu chuyện Khương Hàn Tô nhảy lầu tự sát, Tô Bạch không biết rõ lắm, kể cả Hứa Lâm - người đầu tiên kể cho Tô Bạch nghe cũng chỉ được nghe người ta kể lại vào ngày hôm sau.
Kiếp này, cho dù làm thế nào Tô Bạch cũng không thể để chuyện đó lặp lại một lần nữa.
Mà cách duy nhất để tránh cho chuyện này xảy ra, chính là Tô Bạch lúc nào cũng phải ở bên cô.
Cũng may hai người là bạn học cùng lớp, chỉ cần có chuyện gì xảy ra là Tô Bạch lập tức biết được.
Nhưng chỉ như vậy thì còn chưa đủ.
Khương Hàn Tô vừa là lớp phó học tập, lại còn là đại biểu khóa của hai môn toán văn. Nếu như Tô Bạch làm lớp trưởng, không thể nghi ngờ là đã rút ngắn đi khoảng cách giữa hai người.
Kỳ thực, kể cả không có cái chức lớp trưởng này, thì ở trong đầu Tô Bạch đã có một cái kế hoạch khác, đó là ngồi cùng bàn với Khương Hàn Tô.
Bởi vì chỉ có ngồi cùng bàn thì Tô Bạch mới thật sự có thể ở bên cô thời thời khắc khắc. Hơn nữa, chỉ cần ngồi cùng bàn với Khương Hàn Tô, như vậy thì sẽ rất có lợi đối với chuyện ôn tập của Tô Bạch. Chủ nhiệm lớp là chủ nhiệm lớp, hầu như ngày nào ông cũng ở trong văn phòng, nếu môn tiếng Anh Tô Bạch không biết cái gì thì có thể đi hỏi ông ấy. Nhưng còn những môn khác thì sao? Giáo viên ở những bộ môn khác đâu thể lúc nào cũng ngồi trong văn phòng chờ hắn đến hỏi được.
Đối với một người biết rất ít về toán lý hóa như Tô Bạch, không thể nghi ngờ Khương Hàn chính là một hòm kho báu.
Huống hồ "lục y phủng nghiễn thôi đề quyển, hồng tụ thiêm hương thư đồng thư", đây là thứ mà từ xưa đến nay có biết bao nhiêu văn nhân mơ ước tha thiết mà không được.
(Áo xanh nâng nghiên dục cuốn đề, áo đỏ bên cạnh cùng đọc sách. Theo những gì mình có thể hiểu được thì đại khái nó là như vậy. Còn để giải thích rõ về câu chuyện phía sau nó thì rất khó bởi vì mình không tìm được tài liệu nào hoàn hảo về câu này cả. Sau một thời gian, những gì mình tìm hiểu được là như thế này: Áo xanh ở đây ý chỉ người vợ lẽ. Vợ của Vệ Trang Công có dị nghị, trách Vệ Trang Công sủng hạnh vợ lẽ hơn mình vì vậy nên vị trí của "áo đỏ" với "áo xanh" đã bị đảo ngược. Bởi vì bình thường áo xanh là trang phục của người bậc dưới, áo đỏ là vợ cả, vậy nhưng ở đây thì người vợ lẽ lại "thôi đề quyển" chứ không phải là người vợ cả. / Còn có một số người khác hiểu thì áo xanh ở đây là chỉ người thư sinh chứ không phải là người vợ lẽ như bên trên mình đã nói. Ý của câu này sẽ là như vầy: Một thư sinh văn nhân có một người đẹp kẻ bên cạnh cùng đọc sách. Có một câu như này "Hồng tụ thiêm hương dạ độc thư", và cổ nhân coi đây là một loại diễm phúc. Có lẽ ở trong chương này tác giả dùng với ý này. )
Cổ nhân còn như vậy, Tô Bạch sao có thể ngoại lệ.
Tô Bạch có lẽ làm không được văn nhân, nhưng Khương Hàn Tô cũng tuyệt đối xứng với bốn chữ "hồng tụ thiêm hương".
Vừa nghĩ tới sau này có thể ngồi cùng một chỗ, cùng học với Khương Hàn Tô, tâm lý Tô Bạch có chút ngứa ngáy a!
Hắn thật sự rất chờ mong ngày đó, mới nghĩ đến đã thấy vui rồi.
Mấy ngày kể từ khi được sống lại, Tô Bạch cảm thấy dường như ngày nào mình cũng vui vẻ, cảm giác chỉ cần mấy ngày nay đã bằng mấy tháng của kiếp trước rồi.
Dù sao thì máy tính, trò chơi các thứ nào có đáng yêu như Khương Hàn Tô a!
Tô Bạch nghĩ đến đây, khóe miệng không tự chủ được kéo ra một nụ cười, hai tay hắn đút vào trong túi, đi vào lớp.
Tô Bạch đi vào lớp học, đi tới bục giảng, hắn nhìn đám bạn học ở phía dưới, sau đó cầm lấy thước gõ một cái lên bàn giáo viên.
Đùng!
Thước gỗ đạp vào bàn giáo viên trên, phát ra một tiếng vang rất lớn.
Toàn bộ mọi người ở dưới, cho dù là đang tự học hay là đang chống sách lên để đọc tiểu thuyết, tất cả đều ngẩng đầu lên.
- Vừa rồi chủ nhiệm lớp mới gọi tôi vào văn phòng, để tôi làm lớp trưởng lớp chúng ta, giúp thầy ấy quản lý kỷ luật kỷ cương, tôi không có từ chối. Cho nên, bắt đầu từ bây giờ, tôi chính là lớp trưởng kỷ luật. Thực ra kỷ luật lớp chúng ta không có cái gì cần quản, trước giờ vẫn luôn rất tốt. Chỉ là tôi hi vọng trong khoảng thời gian này, kính xin các vị bạn học có thể cho tôi chút mặt mũi, đừng đánh nhau ở trong lớp.
- Nếu như mọi người có ân oán cá nhân, vậy thì có thể nghỉ học ra bên ngoài giải quyết, ở bên ngoài các cậu đánh như thế nào đều được, bởi vì chuyện đó không liên quan đến công việc của tôi. Nhưng nếu như các cậu đánh nhau ở trong phòng học, cái trách nhiệm này khẳng định sẽ đổ lên đầu lớp trưởng kỷ luật. Tôi quản không tốt, chủ nhiệm lớp tìm tôi, vậy tôi nhất định sẽ đi tìm các cậu. Cho nên hy vọng các vị bạn học biết điều một chút trong khi tôi làm việc.
- Còn kiểm tra bài tập hay gì gì đó, nhưng việc này không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ quản về mặt kỷ luật.
- Chỉ cần mọi người không đánh nhau trong giờ tự học, chỉ cần không lớn tiếng làm ồn, như vậy thì chuyện gì cũng dễ nói chuyện.
- Còn một điều nữa, nếu như có ai không phục với cái lớp trưởng kỷ luật này của tôi, hiện tại có thể đứng lên.
- Nếu nếu như không có gì thì cứ như vậy đi. Chỉ còn lại mấy tháng nữa thôi là mọi người thi tốt nghiệp rồi, chúc cho mọi người có thể học tập tốt hơn trong khoảng thời gian này, thi đỗ trường cấp ba mà mình mong muốn.
Tô Bạch nói xong, đi xuống bục giảng.
- Ai, Bạch ca, vì sao chủ nhiệm lớp không cho anh kiểm tra bài tập a? Nếu như để anh làm người kiểm tra bài tập thì tốt rồi. - Sau khi Tô Bạch trở lại, Hứa Lâm nói.
- Nếu như cái gì, nếu như chủ nhiệm lớp thật sự để tôi kiểm tra bài tập, mấy người các cậu không ai thoát được đâu, có bao nhiêu tôi báo lên bấy nhiêu. - Tô Bạch tức giận nói.
Nói xong, Tô Bạch đem sách tiếng Anh lớp 7 vừa mới lấy được từ chỗ chủ nhiệm lớp ra, nếu đã có sách rồi, tất nhiên Tô Bạch muốn đọc lại sách từ hồi lớp 7.
Cho nên thời gian sau này, cho dù là giờ tự học buổi tối hay kiểm tra toán, Tô Bạch đều dùng để học thuộc từ đơn.
Chín giờ kết thúc tiết tự học buổi tối, sau khi Tô Bạch đứng dậy giao bài thi cho Khương Hàn Tô sau, phát hiện tuyết đã ngừng rơi sau mấy ngày liên tục.
- Tuyết ngừng rồi. - Tô Bạch nhìn Khương Hàn Tô ở trước mặt, nói.
- Ừ, ngừng rồi. - Khương Hàn Tô cũng nói.
Nếu như tuyết vẫn cứa tiếp tục rơi không ngừng, vậy thì sân trường không thể đi được nữa.
- Tôi giúp cậu cầm bài thi hay là giúp cậu cầm ghế? - Tô Bạch hỏi.
Trong tay cô ôm một chồng lớn bài thi, còn có thêm một quyển sách tiếng Anh, như vậy khẳng định là không có cách nào để cầm ghế.
- Có thể để đây hay không, chút nữa tôi quay lại cầm? - Khương Hàn Tô hỏi.
- Đưa bài thi cho tôi đi, tôi đưa cho Hàn Thành giúp cậu. Đừng quên bây giờ tôi cũng là lớp trưởng nha. - Tô Bạch cười nói.
Nói xong, Tô Bạch đón lấy bài thi từ trong tay cô.
- Thế còn ghế của cậu thì sao? - Khương Hàn Tô hỏi.
Bài thi nhiều như vậy, hai tay Tô Bạch cầm bài thi với sách, khẳng định không cso tay cầm ghế a!
Tô Bạch nháy mắt một cái, hắn đem bài thi môn toán đặt lên trên ghế, sau đó đặt quyển sách tiếng Anh dày cộp lên chồng bài thi.
Hai tây Tô Bạch nhấc ghế lên, sau đó nhìn cô, cười nói:
- Đứa ngốc, có thể làm như vậy được mà!
- A!?
- Nếu như vậy... Tôi cũng có thể tự cầm được mà.