Những học sinh ở bên ngoài trường học có thể về trường thu dọn vài món đồ của mình rồi rời khỏi trường ngay.
Mà học sinh ở trong ký túc xá, còn phải ở lại trường thêm một ngày nữa, đến mai mới rời đi được.
Bởi vì thi đại học xong và ăn cơm xong thì đã là buổi tối rồi, giờ này quay về nhà khẳng định không kịp.
Vừa nãy chuyến xe Lâm Trân đi là chuyến xe cuối cùng về Tôn Điếm.
Có xe đến Qua huyện, nhưng từ Bạc Thành tới Qua huyện cần hai giờ, đợi đến khi đến Qua huyện rồi thì không có xe đến Khương Tập.
Bởi vậy, Lâm Trân không có ngồi xe đi Qua huyện, mà trực tiếp lên chuyến xe từ Bạc Thành đến Tôn Điếm.
Cái này cũng là chuyến xe duy nhất đi thẳng từ Bạc Thành đến xung quanh Lâm Hồ.
Nhưng sau khi Lâm Trân đến Tôn Điếm, sợ là phải nhờ ai đó đến đón bà ấy về.
Từ Tôn Điếm đến Khương thôn, vẫn còn hơi xa.
Dự định ban đầu của Lâm Trân không chỉ đến xem Khương Hàn Tô kiểm tra thế nào, mà còn chờ con bé thi xong thì cùng nhau quay về.
Chỉ là không đủ thời gian, sau khi cơm nước xong xuôi, Khương Hàn Tô còn có rất nhiều đồ đang để ở trường.
Chưa kể, khoảng cách từ trường trung học số 2 đến trường trung số 1 phải mất nửa tiếng ngồi xe. Về đến trường rồi còn phải sắp xếp và thu dọn đồ đạc lại, tốn thêm gần một tiếng đồng hồ nữa.
Đã vậy, trời đang có mưa lớn, đồ Khương Hàn Tô lấy về đa phần đều là sách vở.
Cho nên, chỉ có thể từ bỏ.
"Đừng về ký túc xá, đến chỗ anh đi, ngày mai chúng ta cùng về trường thu dọn đồ đạc." Tô Bạch nói.
"Đi đến chỗ anh làm gì?" Khương Hàn Tô nhỏ giọng hỏi.
Trời mưa rất lớn, cây dù Tô Bạch mới vừa mua không ngăn được cơn mưa xối xả rơi xuống, bởi vậy, họ chỉ có thể trốn vào trong một cửa hàng đã đóng cửa ven đường.
"Em hỏi anh lý do à? Không có lý do gì cả, anh chỉ muốn em đến chỗ anh thôi." Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô mím mím môi, không nói chuyện.
Tô Bạch mỉm cười và kéo cô vào trong lòng hắn.
Mùa hè rồi, cô ấy chỉ mặc một chiếc áo T shirt trên người. Ôm cô ấy, hắn có thể cảm nhận được vòng eo nhỏ tinh tế của cô.
Khi một chiếc taxi chạy ngang qua, Tô Bạch ngăn lại.
Sau đó, hai người lên xe và đi về ngõ Hạnh Hoa.
Đến ngõ Hạnh Hoa, Tô Bạch mở dù ra, ôm Khương Hàn Tô đi trở về nhà.
Sau khi đến nhà, Tô Bạch bật máy điều hòa.
Tuy bên ngoài trời đang mưa, nhưng hiện tại là mùa hè, thời tiết vẫn rất nóng.
"Em đi tắm trước." Khương Hàn Tô nói.
Lúc vừa nãy Tô Bạch đã bảo vệ cô rất kỹ càng, nhưng vẫn có nước mưa rơi trúng người cô.
Cả người cô ướp nhẹp, rất khó chịu.
"Em vặn bên phải để có nước nóng, đừng dùng nước lạnh tắm, khi em tắm xong anh sẽ giúp em sấy tóc." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô nhẹ nhàng gật gật đầu.
Tô Bạch có rất nhiều đồ ngủ của cô ở đây, có cả mùa đông và mùa hè. Quần áo đều được treo ngay ngắn gọn gàng trong tủ trong phòng cô.
Khương Hàn Tô từ trong ngăn kéo lấy bộ đồ ngủ mùa hè, sau đó cởi giày và tất của mình, đem giày đổi thành dép, lúc này mới cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong và thay đồ ngủ, Khương Hàn Tô đem quần áo đã thay bỏ vào trong máy giặt.
"Em tắm xong rồi, anh có muốn tắm không?" Đi vào trong nhà, Khương Hàn Tô cười tươi rói hỏi.
"Ừm, anh tắm nhanh lắm, chờ anh tắm xong sẽ sấy tóc cho em." Tô Bạch nói.
Nước mưa rơi lên người hắn còn nhiều hơn Khương Hàn Tô, không tắm sạch sẽ thì cực kỳ khó chịu.
Tô Bạch cởi giày, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Đi vào trong phòng của mình, Khương Hàn Tô lấy tất từ trong giày ra, sau đó cầm cái chậu rửa chân tới, chuẩn bị giặt tất của mình.
Cô bưng cái chậu đi tới sân, rồi lại quay trở về, cô đi vào phòng Tô Bạch, cầm lấy tất Tô Bạch vừa mới cởi ra.
Đổ một ít bột giặt vào trong chậu, sau khi giặt sạch, đem tất phơi ở trong sân.
Mà lúc này, Tô Bạch cũng đã thay xong đồ ngủ và từ trong phòng tắm đi ra.
Hắn đem quần áo bỏ vào trong máy giặt tự động, sau đó cho vào một ít nước giặt và bật công tắc lên.
Nhìn thấy Khương Hàn Tô trong sân, Tô Bạch hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
Hắn nhìn thấy vài đồ đang đặt bên cạnh cô, hỏi: "Em đem tất của anh giặt luôn à?"
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
"Rất thúi đúng không?" Tô Bạch hỏi.
Khương Hàn Tô nhíu mũi một cái, nói: "Thúi chết đi được."
"Aaa." Tô Bạch hiếm khi để lộ sự xấu hổ, hắn nói: "Cái kia, sau này để anh giặt mấy cái tất đó là được."
Nhìn Tô Bạch lộ vẻ xấu hổ, Khương Hàn Tô cười khúc khích.
Cô mang theo nụ cười trên mặt, nói: "Đồ ngốc."
"Chắc mặt trời mọc ở hướng tây rồi? Em cũng dám gọi anh là đồ ngốc?" Tô Bạch đi tới, nặn nặn khuôn mặt của cô ấy.
"Hừ, dựa vào cái gì chỉ có anh mới gọi em như vậy, không thể cho en gọi anh như thế à? Cái này không công bằng!" Khương Hàn Tô phồng má nói.
Tô Bạch thả khuôn mặt của cô, sau đó ôm eo cô.
"Bởi vì cái từ đồ ngốc này, đại diện cho sự nuông chiều, trên đời này chỉ có anh mới gọi em như vậy thôi." Tô Bạch nói.
"Đồ ngang ngược." Khương Hàn Tô hừ một tiếng, nói: "Nhưng cái từ này, sau này em cũng sẽ gọi anh như vậy. Bởi vì sau này, em cũng sẽ nuông chiều anh nhất trên đời."
"Hình như gần đây em nói lời mật ngọt hơi nhiều nha?" Tô Bạch cúi đầu hỏi.
Khương Hàn Tô nháy mắt một cái, ôm cổ hắn nói: "Chính là vì sống cùng người tốt, như bước vào trong một căn phòng có hoa chi lan, lâu ngày chẳng người được mùi hương. Mỗi ngày anh đều nói mấy lời tình cảm, tự nhiên en cũng nói vài lời thôi."
"Nghịch ngợm." Tô Bạch nhéo nhéo mũi của cô
Tô Bạch ôm cô lên ghế sô pha, rồi hắn mở ti vi lên, sau đó cầm máy sấy tóc tới.
Tô Bạch ngồi trên ghế sô pha và để cô vào trong lòng, sau đó cầm lấy mái tóc mềm mại của cô và sấy lên đó.
Sau khi sấy mái tóc đẹp của cô xong, Tô Bạch cúi đầu, hôn một cái lên trên.
"Sấy xong rồi." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô đứng dậy, mái tóc dài rối tung như thác nước càng tăng thêm vẻ dịu dàng trên người cô.
"Em đi cột tóc." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch đặt máy sấy trong tay xuống, sau đó kéo cô vào trong lòng mình lần nữa, nói: "Đừng cột, cứ để vậy đi, rất đẹp."
"Ồ." Khương Hàn Tô không có từ chối.
Người xưa có câu, người con gái vì người mình yêu mà làm duyên làm dáng. Và ở đây không có người ngoài, chỉ cần Tô Bạch cảm thấy đẹp là được.
"Em ngồi ở đây đi, anh đi cắt trái cây cho em ăn." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô nói không cần, nhưng Tô Bạch đã đứng dậy đi rồi.
Tô Bạch đi tới trước tủ lạnh, từ trong tủ lạnh lấy ra một bình sữa chua, sau đó lấy thêm ít quả dâu tây, quả quýt và cả chuối tiêu.
Hắn rửa sạch những trái cây này, sau đó lột vỏ và cắt thành từng miếng, rồi đặt lên đĩa, tiếp đến là đổ sữa chua lên trên.
Như vậy, một đĩa sữa chua dầm hoa quả đã xong.
Tô Bạch cầm tới một cái nĩa, gắp lên một miếng dâu tây và đặt bên miệng Khương Hàn Tô.
"Ăn thử đi?" Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô há miệng cắn miếng dâu tây, sữa chua mát lạnh kết hợp với hương vị dâu tây, vừa ngon vừa giải nhiệt.
"Ăn rất ngon." Khương Hàn Tô híp mắt nói.
Tô Bạch nhìn khóe miệng của cô dính sữa chua, hắn cúi đầu ăn hết sữa chua quanh miệng cô vào bụng.
Khương Hàn Tô mở mắt ra, trừng mắt nhìn, sau đó khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên.
Tô Bạch nhìn khuôn mặt của cô từ trắng chuyển sang đỏ, cảm thấy thật đáng yêu, hắn lập tức hôn lên khuôn mặt đang đỏ bừng của cô.