Ở mùa đông, canh chua trứng gà là thức ăn làm ấm dạ dày rất tốt.
Sau khi Tô Bạch uống xong nửa bát canh, nhìn thấy hai phần tóc bên thái dương của Khương Hàn Tô quá dài, mỗi lần cúi đầu, hai bên tóc đều rũ xuống nên không thể uổng nổi một ngụm canh.
Tô Bạch đưa tay giúp cô ấy vén hai bên tóc lên, sau đó cười nói:
- Như vậy được rồi chứ. Khương Hàn Tô không nói, hai tay nhỏ bưng bát, cúi đầu uống phần canh còn nóng hổi.
Nhờ có Tô Bạch giúp cô vén tóc, lần này không còn vướng phần mai tóc nữa, nửa bát canh chua vào bụng, cơ thể cảm lạnh được giảm hơn phân nửa.
Sau khi uống xong, Khương Hàn Tô đặt bát xuống sau đó nói:
- Có hơi vướng víu, nên tỉa đi thì hơn .
- Cậu muốn tỉa tóc ngắn? - Tô Bạch nghe vậy cau mày hỏi.
- Ừm.
Khương Hàn Tô gật gật đầu, nói:
- Từ khi còn nhỏ, tôi để tóc dài là vì muốn bán lấy tiền.
- Vậy nếu tôi nói tôi thích tóc dài, không muốn cho cậu cắt đi. - Tô Bạch hỏi.
Khương Hàn Tô mím môi, không nói gì. Trên thực tế, cô không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
- Cậu cắt rồi, tôi không muốn cậu nữa. - Tô Bạch uy hiếp nói.
- Tôi không phải là của cậu. - Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên nói.
- Đối với tôi mà nói, cậu là của tôi từ lâu rồi. - Tô Bạch nói.
- Tương lai cậu có thể thay đổi, nhưng tóc tuyệt đối đừng cắt. Nếu cậu cắt đi, nói không chừng tôi thật sự di tình biệt luyến. - Tô Bạch nói.
*Di tình biệt luyến: thay người yêu như thay áo
- Như vậy vừa đúng ý tôi. - Khương Hàn Tô vểnh mồm nói.
- Thật? - Tô Bạch cười nhìn cô ấy.
- Thật. - Khương Hàn Tô quay đầu nói.
- A.
Tô Bạch cười, không có đùa cô ấy nữa, nói:
- Bà chủ, tính tiền.
Ba bát mì khô chín đồng, hai bát canh chua trứng gà bốn đồng, hơn nữa mười đồng tiền thịt chó, tổng cộng hai mươi ba đồng.
Tô Bạch nghĩ, từ trong túi lấy ra toàn bộ tiền xu, âm thanh va chạm nhau vang lên.
- Ai ôi, sao cậu có nhiều tiền xu đến thế? - Nhìn Tô Bạch lấy ra một đống lớn tiền xu, bà chủ sững sờ.
- Tiền này là do con chơi one-arm bandit khi con đi tắm xong, trên đường đến đây, âm thanh có hơi chói tai. - Tô Bạch nói.
Đoạn đường Tô Bạch che dù cùng nhau đi, Khương Hàn Tô nhiều lần muốn mở miệng hỏi trong túi Tô Bạch có đồ gì.
- Vậy là cháu rất lợi hại nha, đứa trẻ nhà cô chơi one-arm bandit chưa bao giờ thắng. - Bà chủ cười nói.
- Có lẽ là do con gặp may. - Tô Bạch cười nói.
Tô Bạch trả tiền, hai người rời khỏi quán mì.
Học sinh nghỉ, giáo viên cũng nghỉ, ngay cả ông lão trông cửa lớn cũng không biết đi phương trời nào.
Hai người trở lại phòng học rồi bắt đầu làm bài tập tiếng Anh cùng nhau. Chỉ là bài tập tiếng Anh hai người bọn họ không giống nhau.
Chủ nhiệm lớp giao bài tập tiếng Anh cho những người khác trong lớp là làm sách luyện tập tiếng Anh, mà giao bài tập cho Tô Bạch lại là hai bài thi tiếng Anh.
Hai bài thi tiếng Anh này đều là bài thi lớp 7, là chủ nhiệm lớp lấy ra từ lớp 7 khóa trước, phân biệt là bài thi cuối kỳ học kỳ một và học kỳ hai.
Tuần đầu tiên vừa đến trường không tính, hai tuần tiếp theo, Tô Bạch ôn tập xong toàn bộ tiếng Anh lớp 7.
Nói là lớp 7, chẳng bằng nói là học kỳ hai lớp 7.
Thành tích tiếng Anh của Tô Bạch trong mấy tháng đầu tới Dục Hoa rất tốt, mà điểm kiến thức học kỳ một lớp 7 thấp. Vậy Cho nên hai tuần Tô Bạch bỏ ra để ôn tập thật ra đều là nội dung cơ bản của học kỳ hai lớp 7.
Tô Bạch ngồi cạnh Khương Hàn Tô, cũng chính là chỗ ngồi của Cung Khánh, hắn ngửi được mùi hương thơm ngát của nước gội đầu còn lưu lại trên tóc của Khương Hàn Tô vừa mới tắm xong, hắn bắt đầu làm bài thi.
Tô Bạch tiêu tốn không ít thời gian, tới hai giờ chiều hắn mới làm xong hai bài.
Sau khi làm xong toàn bộ hai bài thi, Tô Bạch đem bài thi đưa tới trước mặt Khương Hàn Tô, cười nói:
- Lớp trưởng có thể chấm điểm cho tôi được không? Khương Hàn Tô gật gật đầu, lấy ra bút chì và cầm lấy hai bài thi của Tô Bạch để chấm điểm. Sau khi cẩn thận tính điểm một hồi, cô ấy nói:
- Cũng không tệ lắm. Điểm tối đa của bài thi là 150 điểm,
Hai bài thi Tô Bạch làm đều đạt điểm trên 110, đây là Tô Bạch chỉ mới ôn tập hai tuần thôi, xem như khá lắm rồi. Nhưng chỉ có thể xem như là khá thôi, bởi vì nếu Khương Hàn Tô làm loại đề này, gần như là lúc nào cũng đạt điểm tuyệt đối. - Mới 110, tôi cứ nghĩ là đạt điểm 120,130 chứ. - Nhìn thấy điểm, Tô Bạch có chút thất vọng nói.
Lúc Tô Bạch hạ bút xuống như có thần và tràn đầy sự tự tin, khác hoàn toàn với đề thi trước kia hắn xem không hiểu. Hắn còn cho rằng đạt được 130 điểm hẳn là chuyện rất dễ dàng.
Khương Hàn Tô nói:
- Hấp tấp là không tốt, cậu viết quá vội vàng, rất nhiều chỗ cậu không kiểm tra lại, làm kiểm tra như vậy là không được. Cậu xem phần điền vào chỗ trống này, có vài câu rất dễ nhưng cậu làm sai hết. Khi cậu bình tâm trở lại, hẳn là điểm số sẽ cao hơn không ít. Sau khi Khương Hàn Tô nói xong lại nói tiếp:
- Trước đây, tôi từng gặp chuyện tương tự khi làm bài kiểm tra cuối kỳ ở học kỳ hai năm lớp 8. Câu hỏi bài tập trong bài thi toán học rất đơn giản, cho nên tôi cảm thấy mình nhất định đạt điểm tuyệt đối nên khi làm xong chỉ kiểm tra những câu ứng dụng, không có đi kiểm tra các câu trước. Kết quả khi bài thi phát xuống, trong lớp có vài người đạt điểm tuyệt đối môn toán học, nhưng không có tôi trong đó. Trước đây bài thi toán rất khó, cả lớp cũng chỉ có một mình tôi đạt điểm tuyệt đối, nhưng lần đó tôi chỉ được 149 điểm, do làm sai một câu điền vào chỗ trống .
Tô Bạch:
- . . .
Đây có phải là văn học Versailles không?
*Văn học Versailles: từ lóng, có nghĩa là sự khoe khoang với giọng văn và lời nói khiêm tốn
Tuy nhiên, đối với Khương Hàn Tô, đây không tính là văn học Versailles, bởi vì lời cô ấy là sự thật.
Mấy năm qua, bài thi toán học của Khương Hàn Tô đều đạt điểm tuyệt đối, ngoại trừ bài kiểm tra cuối năm lớp 8 kia.
Nói thật, bài thi toán kia thật ra dễ hơn nhiều lắm, thậm chí Tô Bạch còn đạt được năm mươi ba điểm.
Thật ra, kiểm tra cuối kỳ hàng năm trong trường học, các khoa ra đề đều rất đơn giản. Dụng ý cũng rất rõ ràng, chính là có thể giúp học sinh đạt được nhiều điểm hơn và cha mẹ khi nhìn thấy điểm sẽ nghĩ rằng con cái của mình trong trường học rất tốt.
Đây là thói quen khá hữu hiệu trong trường Dục Hoa. Con mẹ nó, lúc Tô Bạch học tiểu học ở trong võ quán huyện, kiểm tra cuối kỳ không có giáo viên giám sát, tỉ lệ người vượt qua bài kiểm tra cuối kỳ lên tới 90%.
Tô Bạch cầm bài thi, nghiêm túc nhìn những câu sai kia, trong đó quả nhiên có một ít câu bởi vì không kiểm tra lại, bất cẩn làm sai.
Nhưng ngoại trừ những câu này ra, Tô Bạch vẫn có rất nhiều câu không hiểu, cho nên những câu không hiểu trên bài thi hắn đều nhờ Khương Hàn Tô. Và Khương Hàn Tô rất nghiêm túc giải thích cho hắn.
Những vấn đề khó kia, khi được Khương Hàn Tô giảng giải một hồi, Tô Bạch như được khai sáng.
- Khổng Tử nói, ởgbrj;cùng với người tốt, thì cũng giống như gieo trồng hoa lan trong nhà kính vậy. Lâu dần thì sẽ cảm nhận được hương thơm, nếu như tôi có thể ngồi chung với cậu từ sớm, thành tích học tập của tớ đã tiến bộ từ lâu rồi.
Tô Bạch sờ sờ cằm, sau đó cười nói:
- Vì thế, đợi đợt thi tháng sau kết thúc, tôi quyết định thay đổi vị trí với Cung Khánh, ngồi bên cạnh cậu, nhiễm mùi hương hoa lan. Cổ nhân nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, nhất định có đạo lý. Nếu như tôi vẫn cứ ngồi cùng một chỗ với Hứa Lâm, chắc chắn thành tích học tập không tốt lên được.
- Bắc Tống Chu Đôn Di còn nói "Sinh từ bùn dơ, thân không nhiễm bẩn. Gội nơi sóng gợn, dáng nào lả lơi", nên cậu ngồi ở vị trí nào không quan trọng, chỉ cần cậu tập trung học tập thật giỏi, người khác sẽ không thể ảnh hưởng cậu được. Trừ khi câu nói tiến bộ từng ngày của cậu là câu nói đùa. - Nghe Tô Bạch muốn ngồi bên cạnh mình, Khương Hàn Tô vội nói.
- Theo như lời cậu nói, Mạnh mẫu tam thiên không có ý nghĩa rồi? - Tô Bạch cười hỏi.
*Mạnh mẫu tam thiên: là câu chuyện kể về mẹ của Mạnh Tử ba lần chuyển nhà dạy con.
- Được rồi, nói những lời này không có ý nghĩa, tôi chỉ muốn ngồi cùng một chỗ với cậu. Sao, không được à? - Tô Bạch nghiêm mặt hỏi.
- Cậu nói sớm hơn không phải tốt hơn sao. - Khương Hàn Tô bĩu môi, nhỏ giọng nói.