Chương 370: Đại học

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 17:29:54

Sáng giờ chưa ăn gì, đến hiện tại có hơi đói bụng. Tô Bạch thay đồ xong thì từ trên giường đứng dậy đi ra ngoài cửa, nói với Khương Hàn Tô đang ngây người dùng hai tay nâng đầu. "Em thay đồ đi, thay đồ xong chúng ta đi ăn cơm." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô trừng mắt nhìn hắn, sau đó đi vào trong phòng và đi ra với bộ váy dài màu trắng. "Được rồi, đừng giận, anh giúp em mang giày." Tô Bạch đi tới và ôm cô lên ghế sô pha. "Em không phải là trẻ con." Khương Hàn Tô nói. "Anh thích." Mang tất cho cô xong, Tô Bạch cầm giày của cô tới và mang giày vào cho cô. Sau đó hai người đứng dậy đi súc miệng. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Tô Bạch dẫn cô ấy đi đến một nhà hàng. "Chúng ta làm gì tiếp đây?" Ăn uống no nê xong, Khương Hàn Tô hỏi. "Anh cũng không biết." Tô Bạch nói. Trận đấu bắt đầu vào buổi tối, hắn thật sự không biết biểu chiều nên làm cái gì. Thời tiết tháng tám Hải Thành rất nóng, Tô Bạch lại chẳng muốn đi đâu chơi. "Hay là chúng ta trở về xem tivi tiếp." Khương Hàn Tô nói. "Em thích xem mấy người phụ nữ đó chơi âm mưu với nhau à?" Tô Bạch hỏi. "Nó rất hay mà!" Nàng nói. "Vậy trở về thôi, bên ngoài nóng như vậy, thật sự chẳng có gì để chơi." Tô Bạch nói. Trước khi về khách sạn, hai người lại đi đến siêu thị một chuyến, mua một ít trái cây và thức uống. Sau khi về khách sạn, Tô Bạch lấy dưa hấu mới mua về ra, sau đó cắt từ giữa chia thành hai nửa và đem nửa kia cất vào trong tủ lạnh. Tô Bạch cầm cái muỗng, đem nửa còn lại đặt bên cạnh Khương Hàn Tô. Hắn múc một muỗng dưa hấu và đưa tới bên miệng Khương Hàn Tô. "Em ăn thử đi." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô cúi đầu ăn, nói: "Rất ngọt." Tô Bạch cũng múc một muỗng, rất ngọt, xem ra mình không chọn sai. Hai người, mỗi người ăn một miếng, vừa ăn dưa hấu vừa xem tivi. Tô Bạch chợt nhớ tới một câu vè thuận miệng rất nổi tiếng mấy năm sau. Dây leo khô cổ thụ quạ đen, điều hòa wifi dưa hấu, ghế sô pha Cát Ưu cùng loại, mặt trời chiều ngã về tây, ta liền nằm xuống. Vào mùa hè, đây chính là cuộc sống sinh hoạt khiến nhiều người luôn ao ước. Sau khi ăn dưa hấu xong, Tô Bạch bỏ nó vào trong thùng rác, sau đó trở lại ghế sô pha, hắn nằm lên trên đùi thon dài của Khương Hàn Tô. Bộ phim truyền hình đó không hợp khẩu vị của Tô Bạch, hắn lấy điện thoại di động ra, chơi vài ván địa chủ. Buổi tối, trận bán kết của HSG. Trận đấu này diễn ra rất gay cấn, ở cái phiên bản lấy đường giữa và đường dưới làm chủ, thực lực đôi bên gần như ngang nhau. Trận đấu giữa hai bên không phải là trận nghiền ép về một phía, thời gian một ván đấu có thể kéo dài hơn ba mươi lăm phút. Nhưng cuối cùng, HSG vẫn trên cơ một bậc, thẳng tiến vào trận thi đấu chung kết giải LPL mùa hạ. Tô Bạch lúc này thở phào nhẹ nhõm, nếu như có thể thắng, hắn đương nhiên hi vọng là thắng rồi. Dù sao, cái chiến đội này có tên là Hàn Tô mà. Khương Hàn Tô còn phản ứng lớn hơn hắn, bắt đầu từ trận đấu đầu tiên, Khương Hàn Tô đã nắm chặt tay hắn rồi. Đến thời điểm thắng trận cuối cùng, rất nhiều người hâm hộ HSG tại sân đấu hoan hô reo hò. "Căng thẳng quá đi, em còn tưởng thua rồi chứ." Khương Hàn Tô nói. "Em khẩn trương như vậy làm gì?" Tô Bạch hỏi. "Đây là chiến đội của anh, hơn nữa nó còn dùng tên của em để đặt, không khẩn trương sao được?" Khương Hàn Tô nói. "Lẽ nào anh không khẩn trương à? Đây chính là trận bán kết, thắng thua đối với anh rất quan trọng đó." Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch mỉm cười, nói: "Đối với anh mà nói, bất luận là cái gì đều không quan trọng bằng em." Khuôn mặt Khương Hàn Tô hơi đỏ lên, nói: "Anh, anh nói cái gì kỳ vậy." "Anh nói, ở trong lòng anh, bất luận là cái gì đều không quan trọng bằng em." Tô Bạch lớn tiếng nói giữa âm thanh reo hò của khán giả. "Aaaaa, đừng nói nữa, đừng nói nữa, sẽ bị người khác nghe được mất." Khương Hàn Tô đi lên dùng tay chặn miệng Tô Bạch. "Anh là, anh là Tô Bạch? Là ông chủ HSG?" Đột nhiên, có người bên cạnh nói. "Thật sự là anh rồi!" Cô gái vui mừng nói. "Chúng ta có thể chụp một tấm hình được không? Tôi rất thích xem video của anh." Người nữ hâm mộ nói. "Xin lỗi, cô nhận lầm người rồi." Tô Bạch kéo tay Khương Hàn Tô, nói: "Chạy mau." Lúc này bên cạnh có rất nhiều người nhìn về phía họ, nếu không chạy thì sẽ bị vây quanh mất Bởi vì lần trước Tô Bạch bắn pháo hoa nguyên một đêm để chúc mừng sinh nhật cho Khương Hàn Tô ở Bạc Thành, hơn nữa trước đây những video hướng dẫn hắn đăng trên Youku mỗi tập đều có hơn một triệu lượt xem, đã vậy bây giờ còn tạo ra câu lạc bộ HSG nên độ nổi tiếng của hắn trong giới Liên Minh Huyền Thoại không hề nhỏ. Và trong số những người chơi Liên Minh Huyền Thoại, có rất nhiều người là người hâm hộ hắn. Nếu như Tô Bạch livestream bây giờ, độ nổi tiếng của hắn tuyệt đối không thấp hơn những streamer hiện nay. Đến khi chạy ra khỏi sân đấu, Tô Bạch mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn hối hận vì đã xuất hiện trong sự kiện kỷ niệm bốn năm LOL. Kết quả là bây giờ có rất nhiều người biết đến hắn. Chỉ là hắn quá coi thường sức mạnh internet hiện tại rồi, cho dù lần trước hắn không hề lộ diện. Chỉ dựa vào lượt tìm kiếm nhiều nhất trên Weibo thôi, khuôn mặt của hắn đã sớm bị người ta đào ra ngoài. Bởi vì hắn không chỉ làm video hướng dẫn LOL, mà hắn còn là ông chủ của tập đoàn Tô Bạch. Hai người tùy tiện tìm một quán án để ăn tối, sau đó thì về khách sạn nghỉ ngơi. Ngày 23 tháng 8, hai người từ Hải Thành đến Hàng Châu. Bởi vì trận thi đấu chung kết LOL mùa hạ được diễn ra tại sân vận động Hoàng Long rộng lớn tại Hàng Châu. Trận chung kết, HSG thua đối thủ với tỉ số 1-3. Kết quả thi đấu giống như những gì Tô Bạch dự đoán. HSG tuy không giành được chức quán quân, nhưng nó vẫn có được tấm vé đến giải vô địch thế giới với tư cách là hạt giống số 2 ở vòng tuyển chọn giải S. Ngày 25, hai người trở về Qua Thành. Sau khi ở nhà được vài ngày, bọn họ bắt đầu đi tới trường học. Có hơn một năm điều trị, đối mặt với với môn huấn luyện quân sự ở đại học, Khương Hàn Tô đã không còn vất vả giống như hồi còn học cấp 3. Nhưng kết thúc khóa học này, đùi đau chân đau là điều rất bình thường. Lúc rãnh rỗi, Tô Bạch sẽ giúp cô xoa bóp. Thời gian trôi nhanh, trong nháy mắt, một mùa đông nữa lại đến. Thứ bảy, bên ngoài thư viện trường học. "Chào bạn học Khương, tớ có thể mời cậu đi xem phim được không?" Có một bạn học dừng lại trước người cô, khẩn trương hỏi. "Xin lỗi, tớ có bạn trai rồi." Khương Hàn Tô nói. Ánh mắt Khương Hàn Tô bỗng nhiên sáng lên, cô vòng qua trước người bạn học kia, bước nhanh về phía trước. Tô Bạch giang tay và ôm cô vào trong lòng. "Đói bụng không?" Tô Bạch hỏi. "Đói. Đến một giờ anh mới tới." Khương Hàn Tô bất mãn nói. "Anh nói anh có thể bị kẹt xe, nếu en đói bụng thì nhớ ăn cơm trước, không cần chờ anh cùng ăn." Tô Bạch nói. Ngày hôm qua hắn về Qua Thành để xử lý một ít công việc, ngày hôm nay mới chạy về. Hai người hẹn nhau buổi trưa ăn cơm, nhưng bởi vì kẹt xe nên đến một giờ hắn mới tới nơi. "Em không muốn ăn một mình, ăn không thấy ngon." Khương Hàn Tô nói. "Vậy anh là người có lỗi rồi, suýt nữa là để tiểu Hàn Tô nhà ta chết đói rồi." Tô Bạch cười nói. "Nói đi, làm thế nào để bồi thường cho em đây?" Tô Bạch cười hỏi. "Ừm. . . Mời em ăn bánh bao hấp đi, mời em ăn bánh bao hấp thì em sẽ tha thứ cho anh." Khương Hàn Tô nói. "Được thôi. Anh sẽ mời em ăn một trăm cái." Tô Bạch cười nặn nặn đôi má của cô. "Một trăm cái quá nhiều, mười cái là được rồi." Khương Hàn Tô nói. Đến Hàng Châu rồi, Khương Hàn Tô lại có thêm một món ăn yêu thích khác, chính là bánh bao hấp ở đây. Nắm tay cô cùng đi đến tiệm bánh bao hấp bên ngoài trường, Tô Bạch gọi ba lồng bánh bao. Cô ấy nói ăn mười cái, nhưng lại ăn không nổi, ăn được một lồng là thấy no. "Người vừa nãy là ai vậy?" Tô Bạch hỏi. "Một người bạn học trong lớp đại học của em." Khương Hàn Tô nói. "Tìm em làm gì?" Tô Bạch hỏi. "Cậu ấy nói muốn mời em xem phim." Khương Hàn Tô nói. "Ồ." Tô Bạch "ồ" lên một tiếng, không nói nữa. "Ồ là có ý gì a?" Khương Hàn Tô nháy mắt hỏi. "Ồ chính là, tuần sau, anh dẫn em đi dạo một vòng quanh khu kinh tế trong trường đại học của em." Tô Bạch nói. "Ồ." Khương Hàn Tô nói. "Em ồ cái gì?" Tô Bạch hỏi. "Em cũng muốn đi dạo một vòng quanh trường đại học của anh." Khương Hàn Tô nói.