Chương 314: Báo cảnh sát

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:59:57

"Tớ, tớ không xem nữa." Khương Hàn Tô nói. Mình đang ở trong nhà dì út của Tô Bạch, ở dưới lầu thì có dì út Tô Bạch, còn bên cạnh thì có Tiểu Chanh Chanh. Nếu như ở bên trong khu nhà nhỏ Tô Bạch ở Bạc Thành, trong đó chỉ có hai người bọn họ, bị hắn sờ vào cũng không sao. Tuy Khương Hàn Tô biết Tô Bạch sợ ma, và bởi vì vừa nãy bị hắn bắt nạt nên cô muốn nhờ vào cái này xem như một đòn phản kích lại hắn, nhưng vì đòn phản kích này mà để cho Tô Bạch sờ chân của cô ở đây, vậy cô tình nguyện không phản kích. Hắn muốn bắt nạt thì cứ để hắn bắt nạt đi, mình bị hắn bắt nạt vô số lần, không phải mới một lần hai lần. "Không xem nữa à? Bây giờ cậu không muốn xem, muộn rồi." Bởi vì tất cả ánh đèn trong phòng đều bị tắt đi, Tiểu Chanh Chanh lại ngồi bên phải Khương Hàn Tô, Tô Bạch cũng không lo bị Tiểu Chanh Chanh phát hiện. Và nếu như bị phát hiện thì có làm sao đâu, dù Tiểu Chanh Chanh có đem chuyện đó nói cho dì út biết, cũng không phải chuyện lớn gì, bởi vì chuyện của họ, dì út đã sớm biết rồi. Tay của mình cũng đã luồn vào bên trong tất chân và cầm được bàn chân trắng nõn mịn màng của cô ấy, sao có thể dễ dàng bỏ qua được. Thế là, hắn nắm chặt bản chân nhỏ của cô ấy, gãi gãi phần trên bàn chân rồi tiếp tục đi xuống dưới gãi lên lòng bàn chân của cô. Khương Hàn Tô vừa xấu hổ vừa nhột, dùng tay đè chặt bàn tay đang tác quái của Tô Bạch, cầu xin tha thứ: "Cậu đừng nghịch nữa có được không, tớ chịu thua, tớ không dám nữa." "Kêu một tiếng chồng cho tớ nghe đi." Tô Bạch nói. "Chồng." Khương Hàn Tô nhẹ giọng kêu lên. Tô Bạch chỉ chỉ mặt của mình, Khương Hàn Tô nhìn xuống Tiểu Chanh Chanh, phát hiện cô bé đang xem tivi, liền cúi đầu qua hôn lên mặt hắn một cái. Chân đã sờ được, tiện nghi cũng đã chiếm được, Tô Bạch không thể tiếp tục làm gì cô ấy ở nơi này, thế là đành rút bàn tay của mình đang đặt trên chân của cô ấy lên. Rút trở về rồi, Tô Bạch còn đưa tay phải của mình lên mũi ngửi một cái, Khương Hàn Tô nhìn thấy cảnh này chỉ biết xấu hổ cúi đầu xuống. Cô mang giày của mình lại, rất lâu không ngẩng đầu lên. Tô Bạch mỉm cười, đến lúc chuyển dời ánh mắt của mình từ Khương Hàn Tô lên trên màn hình tivi, khuôn mặt của hắn không còn chút máu. Bộ phim Sơn Thôn Lão Thi là một bộ phim phim kinh dị cực kỳ nổi tiếng, Khương Hàn Tô như một tên lừa gạt lựa ra bộ phim này từ trong đống đĩa CD, không cần nghĩ cũng biết lý do vì sao. Âm thanh khủng bố từ trong tivi truyền đến, Tô Bạch xem sởn cả tóc gáy. Bản thân hắn lúc này nhắm mắt không xem tivi nhưng vẫn có thể cảm giác được sự hoảng sợ trong lòng mình. Tô Bạch, thật sự rất sợ cái thứ này! Hình phạt vừa rồi dành cho cô gái này có hơi nhẹ. Bởi vì câu khích tướng vừa nãy của Khương Hàn Tô, hiện tại Tô Bạch vẫn chưa thể trực tiếp rời đi. Nếu hắn rời đi lúc này, chẳng phải hắn thật sự thành quỷ nhát gan sao, ngay cả xem một bộ phim kinh dị cũng không dám xem? Nhắm mắt, Tô Bạch cùng hai người họ xem hết bộ phim này. Kể từ khi bị Tô Bạch gãi lên bàn chân của cô, Khương Hàn Tô đúng là biết điều, cô không ngoan cũng không được. Cái người Tô Bạch này quá vô liêm sỉ rồi, bởi vì biết hắn sợ ma, mình mới muốn lấy bộ phim này để hù dọa hắn một chút, kết quả còn chưa hù doạ hắn được, bản thân mình đã bị hắn bắt nạt trước rồi. Một người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ, còn bản thân mình ở phương diện này đấu không lại hắn. Khi bộ phim kết thúc, Khương Hàn Tô đi bật đèn, mới phát hiện Tiểu Chanh Chanh đã nằm trên ghế sô pha ngủ từ lâu. Khương Hàn Tô muốn ôm Tiểu Chanh Chanh đi xuống cầu thang, liền bị Tô Bạch ngăn cản. "Tớ không biết cậu bao nhiêu kg? Cầu thang dốc như vậy, cậu ngã thì không sao, nếu Tiểu Chanh Chanh bị ngã thì làm sao bây giờ?" Tô Bạch hỏi. Nghe xong câu nói này của Tô Bạch, Khương Hàn Tô mím mím môi có chút oan ức. Mặc dù cô biết Tô Bạch nói câu nói này là giả, nhưng vẫn thấy hơi khó chịu. Chỉ là cô thật sự sợ ôm Tiểu Chanh Chanh xuống cầu thang xảy ra chuyện, đến lúc đó cô thật sự không biết nên làm thế nào cho đúng. Khương Hàn Tô đem Tiểu Chanh Chanh đưa cho Tô Bạch. Tô Bạch nhận Tiểu Chanh Chanh và ôm cô bé đi xuống cầu thang. Lúc ôm Tiểu Chanh Chanh đưa cho Tô Sắc, Khương Hàn Tô cũng đi xuống lầu. Nhưng Khương Hàn Tô cũng không nói một câu nào, đến cả việc chào hỏi Tô Sắc cũng không, liền yên lặng rời đi. "Có chuyện gì với Hàn Tô vậy?" Tô Sắc hỏi. "Cậu ấy không sao đâu dì." Tô Bạch nói xong, liền đi theo. Đuổi theo ra ngoài, hắn có thể cảm nhận được gió lạnh gào thét. Và trong cơn gió lạnh thấu xương này có một người tên Khương Hàn Tô đang yên lặng đi tới. Tô Bạch đuổi theo, nhấc đầu cô ấy lên, hắn có thể nhìn thấy trong hốc mắt của cô ấy đang rưng rưng nước mắt. "Sao thế, Khương đại lớp trưởng kiên cường của tớ bây giờ muốn khóc rồi sao?" Tô Bạch cười hỏi. "Đi ra, đừng đi theo tớ, tớ phải về nhà." Khương Hàn Tô nhíu mũi một cái, hất tay của hắn ra. "Sao gọi là đi theo cậu được, đường này không phải của cậu, lẽ nào chỉ có cậu đi, không thể cho tớ đi được à?" Tô Bạch hỏi. Khương Hàn Tô dùng tay lau lau viền mắt và chạy về phía trước. "Haizz, đừng chạy, thân thể của cậu không thể chạy quá nhanh được." Tô Bạch đuổi theo giữ tay cô ấy lại. Trải qua hơn nửa năm điều dưỡng, thân thể Khương Hàn Tô lại từ từ tốt lên. Trước đây, chạy cũng không thể chạy, nhưng bây giờ có thể chạy được một chút rồi. Hơn nữa, bác sĩ còn kiến nghị những lúc rãnh rỗi có thể chạy bộ nhiều hơn vì nó giúp rèn luyện cơ thể. Nhưng chạy chỉ có thể chạy chậm, không thể chạy nhanh, với tình trạng cơ thể của Khương Hàn Tô hiện nay, còn phải điều dưỡng thêm vài năm, mới có thể khôi phục về trạng thái của một người bình thường. "Ai cần cậu lo, tớ chạy nhanh hay chậm, có liên quan gì đến cậu cơ chứ?" Có lẽ mấy câu nói này mang theo sự uỷ khuất, thế là, cô không thể nào nhin được nữa, nước mắt của cô từ từ rơi xuống. "Sao không liên quan đến tớ? Nếu thân thể của cậu xảy ra vấn đề, sao tớ có thể không đau lòng cho được?" Tô Bạch đưa tay lau lau nước mắt trên khoé mắt cô. "Không phải vừa nãy cậu nói nếu tớ ngã thì không sao à, còn Tiểu Chanh Chanh ngã mới có chuyện hay sao?" Khương Hàn Tô nghiêng đầu sang chỗ khác, không để Tô Bạch lau. "Thả tớ ra, tớ phải về nhà, cậu mà không thả tớ ra, tớ sẽ báo cảnh sát đó, nói cậu giở trò lưu manh." Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch nghe vậy, trực tiếp hôn một cái lên cái miệng nhỏ nhắn anh đào của cô. "Nếu cậu cảm thấy báo cảnh sát đến bắt giữ tớ thì mới có thể khiến cậu hài lòng, vậy cậu báo cảnh sát đi, vừa rồi tớ chỉ nắm tay cậu thôi, không tính là giở trò lưu manh, bây giờ mới đúng nè." Tô Bạch cười nói. "Đúng rồi, hình như cậu không có mang theo điện thoại di động, như vậy đi, tớ giúp cậu gọi." Tô Bạch nói xong, cầm điện thoại bấm vào số gọi cảnh sát. "Cậu, cậu có biết vô duyên vô cớ báo cảnh sát là phạm pháp hay không?" Khương Hàn Tô trực tiếp cầm lấy điện thoại di động của hắn. "Không phải cậu muốn báo cảnh sát sao, nói tớ giở trò lưu manh sao?" Tô Bạch cười nói. "Cậu, xấu xa!" Khương Hàn Tô tức giận nói. Tô Bạch trực tiếp ôm cô vào trong lòng, sau đó cầm điện thoại di động trong tay cô qua, nói: "Cậu nhìn thử xem, số điện thoại tớ gọi là số nào." Khương Hàn Tô ngẩng đầu nhìn tới, mới phát hiện số điện thoại trong điện thoại di động của Tô Bạch không phải là 110, mà là 520.