Chương 397: Cô ấy không thuộc về Giang Nam (3)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 17:44:36

Khi Tô Bạch lần đầu gặp Tô Hữu Học là lúc hắn vừa mới bắt đầu học, ông ấy mới hơn bốn mươi tuổi. Bây giờ gặp lại, đã hơn sáu mươi tuổi. Tóc trắng bạc phơ. Nhưng dù vậy, ông ấy vẫn như cũ dạy môn tiếng Trung ở trong trường. Đương nhiên, nhờ có Tô Bạch nên ông ấy cũng không còn kiêm nhiệm nhiều môn học giống như trước đây, đến cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có Bây giờ trường tiểu học ở Tô gia thôn, mỗi một môn học ở lớp một đều có một giáo viên dạy. Nếu người trong thôn kết hôn sớm, điều kiện gia đình không tốt và không có cách nào để cho con mình đi lên trên trấn hoặc lên trên huyện học, như vậy ông ấy đã dạy qua ba đời người. Nhưng theo sự phát triển ngày càng tốt hơn của trường tiểu học ở Tô gia thôn hiện tại, trải qua thêm vài năm nữa, những đứa trẻ đi học bên ngoài có thể ở lại quê và học tập ở đây. Có như thế, giáo dục ba đời, là chuyện chắc như đinh đóng cột. Người trong thôn, ngoại trừ một vài người giống Tô Bạch, người nào người nấy đều thường kết hôn vào năm mười bảy, mười tám tuổi. Con của họ bây giờ cũng đã đủ tuổi học tiểu học rồi. "Khi đó, tôi cảm thấy tương lai của em nhất định rất có tiền đồ, quả nhiên tôi không nhìn lầm người." Tô Hữu Học cười nói. Trước khi lên cấp 2, thành tích Tô Bạch rất tốt. Lúc đó, những năm học ở Tô gia thôn, thành tích của hắn thường đứng nhất trong lớp, là học sinh có thành tích tốt nhất. Hắn tự nhiên rất được Tô Hữu Học yêu thích, mà thời gian đó nhà hắn nghèo, và mỗi khi ông ấy rãnh rỗi thường để hắn đến nhà ông ấy ăn cơm. Nhớ về những năm tháng ấy, Tô Bạch khó tránh khỏi có chút buồn lòng. Kiếp trước, bởi vì nhiều nguyên nhân, lúc ông ấy chết, hắn không thể quay về nhìn mặt ông ấy lần cuối được. "Thầy, thầy nên chú ý giữ gìn sức khỏe!" Tô Bạch nói. "Thầy của em rất tốt, em không cần lo lắng." Tô Hữu Học nói xong, nói: "Cảm ơn." "Nếu không có em giúp đỡ, có khả năng ngôi trường này phải đóng cửa rồi." Tô Hữu Học nói. Bây giờ, người trong thôn dần dần giàu lên, ngôi trường tiểu học cũ nát này trong thôn cũng dần dần ít người học hơn. Không có học sinh, giáo viên cũng dần ít đi. Giáo viên ít đi, học sinh cũng càng ngày ít đi. Như vậy, nó liền hình thành một vòng tuần hoàn ác tính. Bởi vì ai cũng biết vì sao trường tiểu học trong thôn thiếu giáo viên, thêm vào đó, phòng ốc cũ nát, đến cả dụng cụ thể dục cũng không có. Vì thế, nhà nhà thường đưa con cái của mình lên trấn hoặc lên huyện học. Như vậy, trường tiểu học này, ngoại trừ những đứa con trong gia đình nghèo khó đến học thì không còn ai khác nữa cả. Nếu như không nhờ có Tô Bạch đột nhiên đầu tư, ngôi trường này nhiều nhất chỉ tồn tại trong một năm nữa thôi. Tô Hữu Học là giáo viên dạy ở đây mấy chục năm và có rất nhiều tình cảm với ngôi trường này, tự nhiên không muốn nó để người khác dỡ xuống. Vì thế, hắn mới nói lời cảm ơn Tô Bạch. "Thầy, thầy đứng nói mấy lời khách sáo như vậy. Thầy là một học sinh trung học với tấm bằng cấp ba mấy chục năm trước, dù có đi đến nơi nào làm việc đều có thể thể hiện bản lĩnh và kiếm được tiền? Nhưng vì muốn dạy dỗ những đứa trẻ trong thôn nên thầy mới ở lại đây đúng không? Em không nghĩ em vĩ đại, nhưng bây giờ em kiếm được tiền, em đã có thể giúp đỡ một vài thứ trong thôn rồi." Tô Bạch nói. Năm đó, Tô Hữu Học quyết định ở lại trong thôn dạy học, ông ấy đã từng bị cha tàn nhẫn đánh một trận. Vào thời đại đó, gia đình Tô Hữu Học xem như rất tốt, nếu không thì ông ấy không thể nào học hết cấp 3 được. Khi đó, mọi người trong nhà đều trông chờ ông ấy trở thành một người thành đạt. Nhưng không ngờ, ông ấy lại lựa chọn ở lại một vùng quê nghèo khó để dạy học cho mọi người. "Thật ra, thầy cũng thấy hơi hối hận rồi. Lúc còn trẻ, thầy cảm thấy, làm một giáo viên có thể giúp đỡ một vài đứa trẻ trong thôn học thêm nhiều kiến thức, cũng không uổng công bản thân học suốt năm nay. Chỉ là, khi bắt đầu trở thành giáo viên thì thầy mới phát hiện, những đứa trẻ có thể giúp đỡ cực kỳ ít. Những năm này, thầy gặp được rất nhiều học sinh có thành tích tốt, nhưng đều vì trong nhà không có tiền nên không thể tiếp tục học được. Đây là điều khiến thầy đau lòng nhất. Lần đầu tiên thầy gặp, thầy còn có thể tự lấy tiền của mình ra giúp đỡ một ít, nhưng cũng chỉ đủ trang trải cho hai năm học mà thôi. Về sau không còn tiền, vẫn không thể học tiếp được. Cứ như vậy, học sinh càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng, thầy cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn những người có tài năng trong việc học, từng người từng người một bỏ học." Tô Hữu Học thở dài, nói tiếp: "Cha em chính là người như thế. Ông ấy là người có tài năng trong việc học tập nhất mà thầy từng dạy trong suốt nhiều năm qua. Ông ấy là một người vừa nhìn là hiểu ngay, có khả năng học tập bẩm sinh. Nếu như lúc đó ông ấy có thể học tiếp, thôn chúng ta đã có thể xuất hiện một cậu sinh viên từ mấy chục năm về trước rồi." "Khi ông ấy nghỉ học, đến cả hiệu trưởng, tất cả chúng ta đều đi đến nhà em để làm công tác tư tưởng cho bà nội em, nhưng hoàn toàn vô dụng. Trong nhà không có tiền, ông nội của em thì đang bệnh, cần dùng tiền gấp." Tô Hữu Học nói. Đối với chuyện này Tô Bạch đương nhiên biết. Bởi vì ngay từ khi còn nhỏ, cha của hắn thường hay phàn nàn về chuyện bản thân không thể tiếp tục học. Hầu hết những cuộc cãi vã giữa cha hắn và bà nội đều là vì chuyện này. Theo lời kể của bà nội, khi đó ông nội đang bị bệnh tiểu đường, toàn bộ tiền có được đều dùng hết cho việc chữa bệnh, nhưng đến cuối cùng vẫn không chữa khỏi. Sau khi cùng Tô Hữu Học nói chuyện một lúc, Tô Bạch mới từ trong phòng đi ra, sau đó về nhà. Trong nháy mắt, lại đến đêm 30. Sáng sớm ngày ba mươi, Tô Bạch đem câu đối dán xong, sau đó cùng mấy người anh em họ đi ra cửa đốt pháo. Tiếng pháo nổ bùm bùm vang lên, mọi người tập trung cùng nhau ăn bữa sáng. Vì náo nhiệt, hơn nữa ngôi nhà lại là nhà lầu, trên dưới hai tầng có tới bảy, tám căn phòng. Tô Bạch đã để cả nhà dượng hai đến đây sinh sống. Cả nhà đoàn viên, mọi người cùng nhau nấu nồi cơm lớn, vài người ở trong sân thì đang chơi đùa. Đây chính là hình ảnh bà nội luôn hi vọng nhìn thấy nhất. Một chút chuyện nhỏ này, Tô Bạch làm sao có thể không thỏa mãn được? Nếu như không phải hai người dì đều có gia đình riêng, Tô Bạch đều muốn để hai người dì đến nhà hắn vào dịp Tết rồi. Đến buổi chiều, Tô Bạch lái xe chở cả nhà đi đến trước phần mộ của ông nội đốt một ít giấy. Lần viếng mộ đêm 30 này, chỉ cần đốt một ít giấy cho ông nội là được rồi. Ngày mai mùng một, mới thật sự là thời gian viếng mộ. Khi đó, đàn ông trong nhà, bất luận là già hay trẻ đều phải đi. Bởi vì mùng một viếng mộ, có rất nhiều mộ cần phải đi viếng như ông nội, ông cố bà cố, cùng với ông nội hai, ông nội ba. Ông nội ba Tô Bạch mất vào trước ngày 27 năm ngoái. Đến tận bây giờ, một vài người anh em của ông nội không còn sống trên thế gian nữa rồi. Buổi tối trở về, mẹ hắn và nhiều người khác bắt đầu chuẩn bị bữa cơm tất niên. "Ở bên ngoài làm việc cả ngày rồi, tưởng về nhà sẽ rãnh rỗi đôi chút. Không nghĩ tới vừa về đến nhà, vẫn không thể thoải mái giống như bên ngoài được. Mỗi ngày còn phải nấu ăn cho các ông lớn." Dì hai vừa cười vừa nói. "Đúng đó chị. Mỗi ngày trôi qua chẳng có chút thời gian rãnh rỗi nào, nấu ăn xong còn phải đi rửa chén bát nữa chứ." Mẹ hắn cũng nói. "Đừng có than phiền nữa, có thể nấu cơm là may lắm rồi. Ở thời đại của mẹ, muốn nấu cơm còn không có đồ để nấu đâu." Bà nội vừa nhóm lửa vừa nói. "Thấy không, con vừa nói là mẹ liền lấy chuyện xưa ra nói rồi." Dì hai cười nói. "Bà cũng không nói cả đời nghèo khó mỗi ngày mà." Lúc này, chị họ Tô Bạch cũng cười nói. "Đúng. Chính là như thế. Thế hệ sau chắc chắn tốt hơn thế hệ trước. Nếu thế hệ sau không bằng thế hệ trước, chỉ có thể nói không chút hi vọng." Bà nội cười nói. Đêm 30, đêm trừ tịch, mọi người bưng đồ ăn lên trên bàn, Tô Bạch cũng cầm rượu và đồ uống hắn mua tới. Nấu một bữa cơm tất niên này tốn hơn mấy tiếng đồng hồ, toàn bộ cái bàn tròn lớn xếp đầy thức ăn, cũng cỡ hai mươi món. Đây chính là chỗ tốt của nhiều người cùng làm. Nếu chỉ có một, hai người đi nấu ăn, với hơn hai mươi món ăn này, e là làm đến sáng sớm ngày mai cũng không thể làm xong được. Gala Xuân Vãn vừa bắt đầu chiếu, theo tiếng pháo vang lên, bữa ăn cuối cùng của năm 2016 bắt đầu. Mười hai giờ khuya, năm mới đến. Tô Bạch gọi điện thoại cho Khương Hàn Tô, cùng nhau thả đèn Khổng Minh trong tay bay lên. Hai người yên lặng ước nguyện, rồi nhìn đèn Khổng Minh bay lên trời, không ai nói lời nào. Mãi một lúc lâu, Tô Bạch mới mở miệng nói: "Hàn Tô, năm mới vui vẻ, chúng ta quen biết nhau được bảy năm rồi." Lần đầu gặp cô ấy vào năm lớp 7, đến bây giờ cũng đã trôi qua được bảy năm rồi? "Trong lòng em, cũng chỉ có năm năm thôi." Khương Hàn Tô nói. "A? Hai năm đầu không tính à?" Tô Bạch hỏi. "Hai năm ấy em không quen biết anh, chỉ nói chuyện với anh vài câu, không thể tính là quen biết được." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói. "Vậy theo như lời em nói, chúng ta không phải là quen biết bảy năm, mà là yêu nhau năm năm." Tô Bạch cười nói. "Hừm, yêu nhau năm năm." Khương Hàn Tô nhìn những ngôi sao lấp lánh trong bầu trời đêm, chậm rãi nói. "Thêm hai năm nữa là đến bảy năm rồi, lúc đó anh sẽ cưới em về nhà." Tô Bạch nói. Cả hai người họ hiện đang học năm hai đại học, học thêm hai năm nữa là hoàn thành chương trình học đại học. "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.