Sau khi lên xe, hai người ngồi ở phía sau và xe bắt đầu chạy về hướng trấn.
Khi xe đến trấn, xe không thể đi vào được bởi vì người đến trấn mua đồ thực sự quá đông.
Người quá đông nên phải xuống xe đi vào, Tô Bạch liền đưa tay ra muốn cầm tay Khương Hàn Tô, nhưng đưa đến một nửa thì hắn ngừng lại.
Lúc này Tô Bạch nhìn Khương Hàn Tô, Khương Hàn Tô cũng đang nhìn hắn.
Tô Bạch không cảm thấy lúng túng, hắn rụt tay của mình về, cười nói: "Thành thói quen rồi, lúc có nhiều người liền muốn cầm tay cậu, để cậu gần tớ một chút."
Khương Hàn Tô ngẩn người, lúc Tô Bạch định đi về phía trước, cô chủ động cầm tay hắn.
Khương Hàn Tô cười nói: "Tớ chỉ nói không thể để cậu cầm tay tớ, nhưng chưa từng nói tớ không thể cầm tay của cậu nha!"
"Hình như là theo những gì cậu nói trước đó, cái này cũng tính là bắt nạt?" Tô Bạch cười hỏi.
"Sao cậu nói nhiều vậy, tớ bắt nạt cậu đấy, thì sao nào?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Nữ hiệp đại nhân uy vũ, tiểu nhân không dám." Tô Bạch cầu xin tha thứ.
"Hừ, không dám là tốt." Khương Hàn Tô hừ nhẹ nói.
Khương Hàn Tô kéo tay Tô Bạch đi về phía trước, Tô Bạch cười đi theo.
Cửa hàng bán hàng mã cách nơi bọn họ đỗ xe không xa lắm, ba người đi vài phút là tới nơi.
"Tiểu Thuyền, các con tới trễ rồi, đồ trong cửa hàng của chú gần như bán hết rồi, mặc dù còn lại một ít, nhưng đều là hàng người ta đặt trước ngày hôm qua, các con muốn mua thì nên đến đây đặt sớm vài ngày trước ngày làm tang lễ. Con cũng biết đấy, gần đầu năm nay, có rất nhiều nơi tổ chức tang lễ, năm nay vẫn tính là năm tốt, mùa đông năm 2013 xem như là bận rộn." Ông chủ của cửa hàng nói.
Ông chủ khoảng ngoài năm mươi tuổi rồi, bởi vì đều ở cùng một trấn cho nên ông ấy cũng coi như quen biết với Vương Thuyền.
"Chú Niên, tất cả những thứ đồ này đều bị đặt trước rồi sao?" Vương Thuyền chỉ vào bó giấy hàng mã bên ngoài nói.
"Đều bị đặt trước rồi, lát nữa họ sẽ đến lấy." Ông chủ nói.
"Vậy bây giờ con đặt trước, buổi sáng ngày mai con tới lấy được không?" Vương Thuyền hỏi.
"Trễ rồi. Nếu ngày hôm qua con tới, ngày hôm nay chú có thể làm nhanh cho con ngay, ngày hôm nay đã là ngày 27 rồi, thời gian đến ngày ăn tết chỉ còn vài ngày nữa thôi, ngày hôm nay chú bán xong toàn bộ hàng đặt trước thì sẽ đóng cửa ăn tết." Ông chủ nói.
"Vậy phải làm sao bây giờ đây?" Vương Thuyền có chút gấp gáp, lần này an táng nếu không có người giấy hàng mã thì không được tốt lắm.
"Tiểu Thuyền, con đừng gấp, chỗ của chú bây giờ không có hàng, nhưng trong thành phố có. Hơn nữa, cửa hàng hàng mã trong thành phố đó có dịch vụ giao hàng, chỉ có điều hơi đắt chút thôi." Lão bản nói.
"Đắt chút cũng không sao, chỉ cần có thể mua được là được, chú Niên có biết cửa hàng nào trong thành phố không?" Vương Thuyền hỏi.
"Để chú cho con địa chỉ, thật ra trong khoảng thời gian này, phần lớn các cửa hàng bán hàng mã đều đóng cửa, nhưng có một cửa hàng còn chưa đóng, nó được xem như cửa hàng hàng mã lớn nhất Qua Thành. Chúng ta đi vào trong thành phố nhập hàng cũng đều đi đến nhà này. Sau khi con đến thành phố thì đến cửa hàng đó, nói hàng con muốn mua cho họ biết, sau đó nói họ biết địa chỉ nhà của con, ngày hôm nay đi thì có thể sáng sớm ngày hôm sau có hàng giao tới rồi." Ông chủ nói.
Vương Thuyền ghi địa chỉ lại và nói lời cảm ơn ông chủ cửa hàng.
Vương Thuyền mới vừa rời khỏi cửa hàng, liền có điện thoại gọi tới.
Sau khi cúp điện thoại, hắn nói với Tô Bạch: "Tiểu Mộng và Hàn Tô, bên dượng có nhiều việc cần phải làm rồi, các con có thể giúp dượng đi vào trong thành phố một chuyến được không?"
"Các con cầm số tiền này đi, các con lên thành phố muốn mua cái gì thì mua." Vương Thuyền móc ra mấy trăm đồng đưa cho Tô Bạch.
Tô Bạch cười nói: "Dượng út, việc thì con làm, nhưng tiền thì con không nhận."
"Nếu Tiểu Mộng không muốn thì con cầm đi Hàn Tô, dượng không thể để hai con đi mà không có gì trong tay được." Vương Thuyền lại đem tiền đưa cho Khương Hàn Tô.
Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Chú Vương, giúp nhà chú một số việc là chuyện con nên làm, số tiền này con không nhận."
"Được rồi dượng út, Hàn Tô sẽ không lấy đâu. Việc quan trọng chúng con cần làm bây giờ là ngồi xe từ trấn lên thành phố." Tô Bạch nói.
"Vậy tiền đâu các con ngồi xe? Tiền đi xe các con cũng nên cầm chứ?" Vương Thuyền nói.
"Yên tâm đi dượng út, trên người chúng con có tiền." Tô Bạch nói xong, cầm lấy tờ giấy chủ cửa hàng hàng mã đã đưa cho Vương Thuyền, rồi dẫn Khương Hàn Tô đi đến bến xe ở trấn.
"Xin lỗi, chuyến này đã đủ chỗ ngồi, mời mọi người đi chuyến sau." Người về nhà ăn tết rất đông và người đi lên thành phố làm việc cũng vô cùng nhiều. Lúc này, những chuyến xe đã chật kín người.
"Dạ." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Bến xe ở trấn rất nhỏ, cũng chỉ có vài chiếc xe đậu ở đó và tất cả đều đi vào thành phố.
Bởi vì có không ít người đang chờ xe nên có nhiều sạp hàng bán đồ ăn bên cạnh.
Ánh mắt Khương Hàn Tô liếc qua, không tự giác mím mím môi.
"Cậu chưa ăn sao?" Tô Bạch hỏi.
"Ăn rồi." Khương Hàn Tô nói.
"Cậu không mang tiền?" Tô Bạch lại hỏi.
"Tớ có mang tiền theo." Khương Hàn Tô nói.
"Chỉ đủ tiền xe thôi chứ gì?" Tô Bạch hỏi.
"Chẳng lẽ không được sao?" Khương Hàn Tô nói.
"Vậy chuyện ăn uống làm sao bây giờ? Chúng ta phải đến trưa mới vào được trong thành phố." Tô Bạch hỏi.
"Cậu sẽ không để tớ đói bụng đúng không?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Vậy cậu còn mạnh miệng làm gì, biết tớ sẽ không để cậu đói bụng, vừa nãy hỏi cậu ăn chưa còn nói ăn rồi." Tô Bạch hết muốn nói, muốn đưa tay bóp cái mũi của cô ấy, nhưng lại rụt trở về.
"Đi thôi, còn 20 phút nữa xe mới khởi hành, chúng ta đi ăn một chút gì đi." Tô Bạch nói.
"Không phải cậu đã ăn rồi sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Không phải muốn cùng cậu ăn sao?" Tô Bạch nói.
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu, không nói nữa.
Càng ngày càng có nhiều người hơn, ngay cả các sạp bán đồ ăn ở trấn cũng càng theo đó nhiều thêm.
Tô Bạch thậm chí có thể nhìn thấy mấy người Tân Cương nướng xiên thịt cừu, bình thường rất khó gặp, mặc dù là vào thời gian phùng hội.
"Ông chủ, xiên nướng này bán thế nào?" Tô Bạch hỏi.
"Năm đồng một xiên, mười đồng ba xiên." Người Tân Cương kia nói.
"Dạ. Cho con ba xiên." Tô Bạch nói.
Tô Bạch lại đi những nơi khác mua không ít đồ ăn, sau đó mang theo Khương Hàn Tô ngồi xuống một tiệm bán mì Trùng Khánh bên cạnh.
"Ông chủ, cho hai phần mì thịt bò." Tô Bạch nói.
"Được." Lão bản nói.
"Cậu ngồi ở đây, bên kia có bán trà sữa, tớ đi mua hai ly trà sữa nóng." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Sau khi ăn uống no nê, hai người lên xe tìm một chỗ ngồi ở phía sau ngồi xuống. Không bao lâu, xe bắt đầu xuất phát chạy về hướng Qua Thành.
Sau khi lên xe, Tô Bạch rất nghiêm chỉnh, không hề nói gì, chẳng hề làm gì, ngồi một chỗ chơi điện thoại di động.
Tô Bạch chơi Plants vs. Zombies 2, đây là trò chơi trên điện thoại di động được phát hành vào tháng bảy năm nay.
Không thể không nói, trò chơi Plants vs. Zombies thật sự là trò chơi kinh điển, mặc dù cho đến hiện tại vẫn còn giữ nguyên sự thú vị.
Tô Bạch chơi game, Khương Hàn Tô ngồi bên ngoài không biết làm gì để giết thời gian.
Nếu như ở vài năm trước, mỗi lần cô đi xe đều đọc sách.
Nhưng sau khi được Tô Bạch khuyên nhủ đi xe đọc sách rất dễ bị cận thị, cô liền bỏ đi thói quen đó.
Hơn nữa, trước đây ở cùng với Tô Bạch, cô rất khó đọc sách nổi, mỗi lần đọc là bị hắn phá và làm vài chuyện khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Mỗi lần ngồi xe cùng với Tô Bạch, thời gian thường trôi qua rất nhanh.
Nhưng lúc này, trôi qua cực kỳ chậm rãi.
Khương Hàn Tô xem phim trên tivi gắn trong xe, xem được một lúc liền cảm thấy vô vị.
Cô bỗng nhiên nhớ đến hình ảnh Tô Bạch muốn nắm tay cô nhưng rồi rút tay về, cùng với hình ảnh hắn muốn nắm mũi cô nhưng cũng rút tay về.
Không hiểu vì sao cô lại thấy cực kỳ không thoải mái.