Chương 357: Không muốn

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 17:23:08

Từ ba giờ chiều đến năm giờ là thời gian kiểm tra môn toán học. Sáng ngày hôm sau là kiểm tra khoa học tự nhiên, buổi chiều là ngoại ngữ. Sau khi hoàn thành xong môn thi ngoại ngữ cuối cùng, kỳ thi đại học năm 2015 chính thức kết thúc. Dù kết quả kiểm tra có tốt hay xấu, họ đều có một khoảng thời gian thư giãn. Vô số người ùa ra khỏi phòng thi, reo hò vui sướng. Mười mấy năm học hành gian khổ, cuối cùng cũng coi như kết thúc vào ngày hôm nay. Mà trường trung học số 2 nơi Khương Hàn Tô thi, cũng vào giờ phút này gỡ xuống gánh nặng ngàn cân. So với những câu hỏi trong trại mùa đông, những câu hỏi này thực sự quá đơn giản rồi. Cô rất tự tin sẽ đạt được điểm cao trong kỳ thi đại học lần này. Vì thế, nhiều năm kiên trì và cố gắng cũng không uổng phí vô ích. Vì đời người chỉ cần cố gắng là có thể nhìn thấy ánh sáng, không tính là tuyệt vọng. Bởi vì trên thế giới này, từ xưa đến nay không thiếu những người chăm chỉ học tập. Trên con đường nhỏ trước cổng trường trung học số 2, hai người sóng vai đi tới. "Kết thúc rồi." Tô Bạch nói. "Đúng vậy, kết thúc rồi." Nhìn vô số đoàn người xung quanh, Khương Hàn Tô cười nói. Người rất nhiều, ngoài học sinh đi ra cổng trường, còn có rất nhiều phụ huynh đang đứng chờ trước cổng. Chỉ có điều, những người này không liên quan gì đến họ. Tô Bạch không để cha mẹ ở đây chờ, Khương Hàn Tô cũng giống như thế. Nhưng Khương Hàn Tô vẫn quá xem thường sự chú trọng của Lâm Trân đối với kỳ thi đại học. Hai người vừa đi được vài bước thì nhìn thấy Lâm Trân xuất hiện từ trong đám người trên con đường lớn gần đó. Ngày hôm nay trời có hơi âm u, Lâm Trân cầm dù, chạy một mạch đến bên cạnh họ. "Mẹ chỉ sợ đến muộn, may là vẫn đến kịp thời gian các con chưa thi xong." Lâm Trân cười nói. Nhìn thấy Lâm Trân vội vàng chạy tới, Khương Hàn Tô thấy hơi chua xót, trực tiếp rời khỏi Tô Bạch và nhào vào trong lòng Lâm Trân. "Mẹ." Cô vừa khóc vừa gọi. "Con gái ngốc, sao con lại khóc cơ chứ." Lâm Trân lau đi nước mắt trên khuôn mặt cô ấy. Nhìn thấy hình ảnh này, Tô Bạch mỉm cười, mình cũng nói với cha mẹ mình hôm nay đừng đến, mà bọn họ, quả nhiên không đến. Nhưng họ đang ở Thâm Thành, đúng là khó đến đây được. Tô Bạch lắc lắc đầu, nói họ đừng đến là do mình nói, nếu như nhìn thấy Lâm Trân đến rồi thì lại sinh ra oán giận với họ, thế thì mình trở thành người tiêu chuẩn kép rồi. Ném đi mấy suy nghĩ lung tung trong lòng, Tô Bạch đi tới chào Lâm Trân: "Con chào thím Lâm." "Kiểm tra thế nào?" Lâm Trân hiếm lắm mới mở miệng nói một câu. "Cũng được." Tô Bạch nói. "Cũng được là không được rồi, phải được mới tốt." Lâm Trân nói. "Vậy con nói được đi?" Tô Bạch cười nói. "Miệng lưỡi của con, quả nhiên lợi hại, khó trách có thể lừa được con gái bảo bối của thím." Lâm Trân nói. "Mẹ vợ, mẹ nói không đúng rồi, tiểu Hàn Tô nhà ta, con không lừa được." Tô Bạch cười nói. Đối với câu nói này của Tô Bạch, Lâm Trân phớt lờ. Chỉ là Tô Bạch nhiều lần nhấn mạnh nhà ta khiến bà có chút khó chịu. Thằng nhóc này, thực sự là mỗi lần nói đều là miệng nam mô bụng một bồ dao găm! Xem ra, nó còn thù chuyện mình ngăn cản hai đứa nó yêu đương vào năm đó. Thật ra, tuy Tô Bạch rất tôn kính người mẹ vợ đã một tay nuôi nấng Khương Hàn Tô trưởng thành, nhưng đối với chuyện bà ấy mạnh mẽ phá đi chuyện tình cảm của hai người, hắn làm sao có khả năng không có chút sự oán giận trong lòng được? Bởi vì chuyện kia, hắn cùng Khương Hàn Tô đều chịu không ít khổ sở. Chỉ là, Tô Bạch không phải là kẻ hẹp hòi gì, Lâm Trân đúng là lý giải sai hai chữ nhà ta trong câu nói của Tô Bạch rồi. Tiểu Hàn Tô nhà ta, không phải là đang châm chọc Lâm Trân, mà câu nói này, Tô Bạch chỉ thuận miệng nói ra thôi. Một chút bực dọc đối với Tô Bạch trước đó của Lâm Trân đã sớm biến mất không còn tăm hơi theo nụ cười ngọt ngào của Khương Hàn Tô. Lâm Trân sinh ra cô con gái Khương Hàn Tô này, đồng thời nuôi nâng con bé lớn lên, bà có thể bỏ qua toàn bộ sai lầm trên thế gian này. Hơn nữa, nếu như đứng ở góc độ Lâm Trân để nhìn, có thể thấy được những gì bà ấy làm là không sai. Bầu trời càng ngày càng âm u, một tiếng sấm đột nhiên vang lên, nước mưa tích trữ mấy tiếng đồng hồ cuối cùng từ trên bầu trời rơi xuống. "Sắp mưa rồi, thím Lâm, chúng ta tìm một nơi nào đó ăn trước đi." Tô Bạch nói. "Được, con tìm quán cơm đi, các con vất vả lắm mới thi xong, thím sẽ mời các con ăn một bữa." Lâm Trân nói. "Dạ." Tô Bạch cười nói. Hắn biết tính tình của Lâm Trân, Tô Bạch cũng sẽ không cướp lời và nói muốn mời bà ấy ăn cơm vào lúc này. Bên cạnh đó, tùy tiện tìm một quán cơm nào đó ăn, cũng sẽ không tốn bao nhiêu tiền. Khương Hàn Tô từ khi bắt đầu lên cấp 3, áp lực trên người Lâm Trân không còn lớn nữa. Bởi vì áp lực lớn nhất của Lâm Trân là học phí, nó đã sớm biến mất không còn. Đối với học phí đại học, với ba năm học bổng Khương Hàn Tô nhận được trong trường cộng với tiền thưởng được chính quyền địa phương và trường học trao tặng sau khi đậu vào một trường đại học tốt, hoàn toàn không cần lo học phí đại học. Đã vậy, có Tô Bạch ở đây, Khương Hàn Tô sẽ không thiếu tiền. Tô Bạch muốn gọi xe taxi, nhưng đường phố bị tắc nghẽn, xe taxi không thể nào chạy vào được. Tô Bạch và họ chỉ có thể đi ra ngoài trước. Nhưng vào lúc này, mưa to ào ào ào rơi xuống. Lâm Trân cầm dù trong tay đưa cho Khương Hàn Tô. Và chiếc dù chỉ có thể che được nhiều nhất hai người, Khương Hàn Tô nhận dù xong, nhìn trái nhìn phải, lại đưa cây dù cho Lâm Trân. "Mẹ, mẹ cầm đi, trời nóng thế này, mưa rơi ướt một chút không sao hết." Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch đi tới nắm chặt tay cô, nói: "Đừng cậy mạnh, đến lúc em thật sự bị cảm lạnh, với cơ thể này của em phải mất rất lâu mới có thể khỏe lại." "Em và thím Lâm dùng chung dù đi." Tô Bạch nói. Thấy Tô Bạch nắm chặt tay cô trước mặt mẹ, khuôn mặt xinh đẹp của Khương Hàn Tô đỏ một chút. Nhưng khi Tô Bạch nói xong, Khương Hàn Tô lại lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia. Anh bị mắc mưa, em sẽ cùng với anh ướt." Tô Bạch thở dài, nói: "Đồ ngốc." Nhìn thấy Khương Hàn Tô khăng khăng như vậy, Tô Bạch cũng không khuyên cô nữa. Không phải Tô Bạch không muốn tiếp tục khuyên, mà là hắn biết, dù hắn có khuyên như thế nào, cô ấy cũng sẽ mặc kệ, không nghe lời hắn nói. Bởi vậy, hắn không cần phải lãng phí thời gian cho việc này. Tô Bạch nắm chặt tay Khương Hàn Tô, sau đó quay đầu nói với Lâm Trân: "Thím Lâm, tụi con đi trước tìm xe taxi. Đợi đến khi tìm được, tụi con sẽ đứng ven đường chờ dì." Nói xong thì hắn kéo Khương Hàn Tô chạy về phía trước. Chạy mấy phút, hắn nhìn thấy xe taxi đông nghịt ở cuối con đường. Những xe taxi này, đều ở đây chờ thí sinh cùng với cha mẹ thí sinh đi ra. Bởi vì trước cổng trường thi có rất nhiều người, hơn nữa trời còn đang mưa to, ngày hôm nay bọn họ xem như có thể kiếm bộn tiền rồi. Tìm đại một chiếc xe taxi nào đó, Tô Bạch bảo tài xế tấp vào lề, sau đó chờ Lâm Trân đến, Tô Bạch đi ra vẫy vẫy tay và mọi người cùng nhau ngồi lên xe. "Đi đến cửa sau con đường vận binh Tào Tháo." Tô Bạch nói với tài xế. "Được." Tài xế nói. "Mặt khác, trên xe có nữ hành khách, anh có thể ném thuốc lá trong tay đi không?" Tô Bạch hỏi. "Được được được, không thành vấn đề." Tài xế nói xong, ném thuốc lá trong tay đi. Từ trường trung học số 2 đến con đường vận binh Tào Tháo rất gần, ở cửa sau con đường vận binh Tào Tháo có một tiệm gà hầm ăn rất ngon. Tô Bạch không có đi hỏi ý kiến Lâm Trân. Bà ấy rất ít đến Bạc Thành, chắc chắn sẽ không biết chỗ nào bán thức ăn ngon. Tô Bạch nếu hòi thì làm bà ấy thêm khó xử hơn. Vì thế, cái gì nên nói thì nói, không nên nói thì không cần nói, Tô Bạch hiểu rõ điều đó Bầu trời sấm vang chớp giật, mưa càng lúc càng lớn. May là vừa nãy trời mưa không lớn lắm, tuy bị ướt mưa, nhưng không tính là quá nghiêm trọng. Tô Bạch ngồi ở phía sau và nắm lấy bàn tay Khương Hàn Tô. Thân thể Khương Hàn Tô cứng đờ, cô chỉ biết ngây ngốc nhìn ra ngoài qua cửa kính xe. Lâm Trân đang ngồi ở phía trước, cô không dám có hành động thân mật nào với Tô Bạch. Vừa nãy bị Tô Bạch cầm tay, khuôn mặt cũng đã đỏ bừng lên rồi. Cô muốn né tránh, nhưng Tô Bạch lại sít gần cô hơn, tay cũng nắm càng chặt hơn. Người này, thực sự là quá xấu xa. Mà Tô Bạch rất đúng mực, cũng chỉ nắm tay cô và không làm ra bất kỳ hành động nào khác. Còn lý do vì sao, Tô Bạch và Khương Hàn Tô đều hiểu rõ trong lòng. Tô Bạch làm như vậy, đơn giản chính là muốn chứng minh cho Khương Hàn Tô biết hắn đã thực hiện được những gì hắn đã ước. Bây giờ tình yêu của hai người không còn nằm sâu dưới lòng đất nữa, dù là ở trước mặt Lâm Trân, Tô Bạch hắn cũng dám nắm tay của cô. Biết được suy nghĩ của Tô Bạch, Khương Hàn Tô mím mím môi và không giãy giụa. Mấy phút sau, xe dừng lại ở cửa sau con đường vận binh Tào Tháo, Lâm Trân thanh toán tiền xe. Mọi người xuống xe, Tô Bạch dẫn họ đến quán gà hầm phía đối diện. Gọi phần thịt gà hầm lớn và thêm mấy chai bia, nó chưa tới một trăm đồng. Sau khi ăn xong, Tô Bạch và Khương Hàn Tô đưa bà ấy đến bến xe. Tô Bạch và Khương Hàn Tô, cả hai còn phải ở lại trong trường thêm một ngày, có rất nhiều thứ cần mang về, ngày hôm nay họ không thể đi về được. Tô Bạch dự định để Lâm Trân ở lại và đi về cùng họ vào ngày mai. Nhưng Lâm Trân lại lấy lý do từ chối là trong nhà còn nhiều việc để làm, nhất quyết trở về trong ngày hôm nay. Như vậy, Tô Bạch chỉ có thể đưa bà ấy đến bến xe thôi. "Hàn Tô, em có một người mẹ rất tốt." Tô Bạch nói. "Ừm, em biết." Khương Hàn Tô nói. "Nhưng em cũng rất vất vả, em là người con gái chăm chỉ nhất, cố gắng nhất mà anh từng gặp qua trong kiếp này, không, kể cả kiếp trước nữa." Tô Bạch cười nói: "Thành thật mà nói, làm bạn trai của em, mọi thứ đều tốt, nhưng chính vì có những lúc em quá chăm chỉ khiến anh đau lòng." Khương Hàn Tô mỉm cười, chủ động nắm lấy tay Tô Bạch, nói: "Sau này sẽ không còn nữa, làm bạn trai của em, tương lai anh chỉ có hạnh phúc thôi." "Em nói được, phải làm được nha." Tô Bạch chỉ vào mũi cô nói. Tô Bạch vừa che dù vừa nắm tay cô. Sau khi rời khỏi bến xe, cả hai người tùy tiện đi dạo đâu đó trên đường phố. Tô Bạch trước đây chưa từng thi đại học, lúc kết thúc kỳ thi đại học, trong lòng hắn bỗng nhiên có chút không nỡ. Bắt đầu từ lớp một cho đến lớp 9 bỏ học ở kiếp trước, rồi ở kiếp này lại trải qua đầy đủ cuộc sống học sinh bị đứt gãy từ kiếp trước. Bây giờ hắn hoàn toàn trải qua đầy đủ cuộc sống học sinh rồi, không tính từ mẫu giáo, từ lớp một bắt đầu tính đến nay, ròng rã mười hai năm. Mười hai năm thanh xuân, đến đây là kết thúc. Đó là niềm vui sướng khi lần đầu bước ra khỏi phòng thi, là sự nhẹ nhàng sau khi trủt bỏ được gánh nặng ngàn cân. Nhưng lúc này, hắn thật sự không muốn đối diện với thanh xuân. Tô Bạch cảm thấy không nỡ bỏ vì nó còn có ba năm ký ức giữa hắn và Khương Hàn Tô ở trường trung học số 1, ba năm tươi đẹp. Ba năm cấp 3, là ba năm đẹp nhất của đời người. Mà ba năm này, trên dòng sông thời gian đã vội vàng biến mất đi. Tình yêu hay tình cảm gia đình không phải thứ khiến người ta đau đớn nhất. Từ xưa đến nay, thứ khiến người ta đau đớn nhất chính là thời gian. Tô Bạch có chút thất vọng thở dài. "Có chút không nỡ à." Khương Hàn Tô nói. "Đúng vậy, quá quá nhanh." Tô Bạch nói. "Em nhớ lại khoảng thời gian học sinh trước đây, đều là học tập khô khan. Mặc dù rời đi rồi, cũng không thấy có gì tiếc nuối. Thế nhưng, bắt đầu từ cấp 2 thì không giống nữa rồi. Sau khi học xong cấp 2, em lại nhớ đến khoảng thời gian học kỳ hai của năm lớp 9. Mà bây giờ em đã học xong cấp 3, trong trí nhớ của em là những kỷ niệm cùng anh vượt qua trong năm tháng ấy. Tô Bạch, em không muốn, không muốn phải bỏ nó đi." Khương Hàn Tô nhìn hắn nói ra. Em không muốn, không phải là vì ngôi trường này tốt bao nhiêu, mà bởi vì có anh làm bạn trong suốt ba năm này.