Tô Bạch không biết Khương Hàn Tô đang đóng hai vai và độc thoại với bản thân.
Hắn thấy cô bé này dường lại động tác trong tay, hai mắt ngây người nhìn ngoài cửa, không khỏi hỏi: "Sao vậy?"
Cô phục hồi lại tinh thần, tức giận lườm hắn một cái, sau đó mím mím môi, nói: "Không sao."
"Không sao thì cậu làm nhanh đi, tớ đói rồi." Tô Bạch nói.
Sáng sớm không ăn nhiều, còn ở võ quán luyện quyền mấy tiếng, không đói bụng mới lạ đấy.
"Cậu làm đi, tớ ra ngoài mua mấy cái bánh bao." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Tô Bạch tìm tới một tiệm bánh màn thầu, mua hai đồng bánh màn thầu.
Bánh màn thầu trong tiệm vừa trắng vừa to, một đồng có thể mua bốn cái.
Tô Bạch ở tương lai mua bánh màn thầu trong thành phố lớn, bóp một cái là bánh màn thầu xẹp xuống, đã vậy còn có giá một đồng năm một cái.
Bánh bao nhân thịt càng có giá hai, ba đồng một cái, giá cả có hơi cao.
Sau khi Tô Bạch quay về, Khương Hàn Tô đã xử lý cá xong, bắt đầu chuẩn bị nấu canh cá.
Nhưng, tối hôm qua cô thấy Tô Bạch mua bếp ga và gọi bình ga, nhăn mũi một cái, hỏi: "Cái này dùng như thế nào?"
Trong thôn không ai dùng khí ga, hầu hết đều dùng rơm và cành đậu, mà chỉ có mùa đông, bọn họ mới không tiếc đốt củi khô.
Đương nhiên, trong thôn cũng có vài nhà có điều kiện tốt, mùa đông sợ nhóm lửa phiền phức nên sẽ mua lò than về đốt than.
Chỉ cần không ngừng bỏ than vào trong lò, lò than vĩnh viễn không tắt.
Hơn nữa, đặt lò than bên cạnh có thể sưởi ấm vào mùa đông.
Bếp ga và bình ga đều được lắp đặt xong xuôi, Tô Bạch bắt đầu dạy cô ấy từng bước một, dặn dò kỹ nhớ khóa van sau khi nấu ăn xong, để tránh khí ga rò rĩ gây nguy hại cho cơ thể con người.
Chuyện khí ga bị rò rĩ, Khương Hàn Tô từng thấy trên tin nên lắng nghe rất nghiêm túc.
Tô Bạch vặn công tắc dưới bếp ga, chỉ nghe phịch một tiếng, ngọn lửa phụt ra.
"Cái xoay tròn này có thể khống chế ngọn lửa." Tô Bạch đem bếp ga đóng lại, sau đó nói: "Cậu thử đi."
Khương Hàn Tô gật gật đầu, sau đó dụng lực vặn một cái, lửa phụt ra.
Khó cũng không phải khó, trước đây chưa từng dùng, ngay cả khi nhìn thấy lần đầu trên tivi, cũng không dám dùng linh tinh.
Một người có thể nấu ăn hay không thể hiện rõ nhất ở kỹ năng sử dụng dao, bởi vì kỹ năng sử dụng dao được học qua nhiều năm.
Khương Hàn Tô đã bắt nấu ăn từ nhỏ, cô thái thức ăn với tốc độ rất nhanh, thức ăn cắt ra rất ngay ngắn và gọn gàng.
Cô bé này thậm chí vừa nhìn trong nồi vừa cắt, đây không phải là cứ nấu ăn hàng ngày là có thể làm được, bởi vì làm như vậy rất dễ cắt trúng tay.
"Tớ không gấp, cẩn thận cắt trúng tay cậu." Tô Bạch tức giận nói.
"Cắt nhanh như vậy làm gì? Đến lúc tay cậu bị thương tớ rất đau lòng." Tô Bạch nói.
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu, tốc độ thái thức ăn không có chậm lại, chỉ là ánh mắt tập trung vào đống thức ăn nhiều hơn.
Bữa trưa của hai người rất đơn giản, ngoại trừ canh đậu hũ cá trích, còn có cà chua xào trứng và ớt xanh xào rau muống.
Không biết có phải là do buổi sáng học quyền mệt hay không hay là bị Tô Bạch ép buộc mà cô ấy ăn hai cái bánh màn thầu.
Mà sáu cái bánh màn thầu còn lại, tự nhiên chui hết vào trong bụng Tô Bạch.
"Cậu ăn nhiều bánh màn thầu như vậy, không sao thật chứ?" Khương Hàn Tô nghi hoặc hỏi.
Sáu cái bánh màn thầu, Tô Bạch ăn không mập, hắn làm sao làm được?
"Tớ cảm thấy, tớ có thể chất đại vị vương." Tô Bạch nói: "Trước đây người già trong thôn thường nói trong bụng tớ có giun đũa, tớ rất sợ nên đi bệnh viện kiểm tra bên trong một chút, phát hiện chỉ là dạ dày của tớ co giãn tốt nên tiêu hóa nhanh hơn."
*Đại vị vương (Mukbang) là thuật ngữ chỉ những người ăn được rất nhiều.
Kiếp trước, Tô Bạch bị dọa sợ phải đến bệnh viện lớn kiểm tra mấy lần.
Hắn luôn bị một đám người thân thích nói trong bụng có giun, ai mà chịu nổi!
Hắn đi đến nhiều bệnh viện khám, phát hiện dạ dày của mình cũng không có vấn đề gì, cũng không có giun đũa gì hết, chỉ là ăn được nhiều hơn thôi.
Đương nhiên, cái gọi là ăn của hắn cũng chỉ gấp đôi người bình thường, giống rất nhiều người trong tương lai có thể ăn cả núi đồ ăn, còn hắn không làm được.
Những đại vị vương chân chính, trên đời có lẽ có, nhưng tuyệt đối không nhiều.
"Cậu không ăn cá sao?" Khương Hàn Tô nhìn nửa bát cá còn lại trong nồi.
Tô Bạch chỉ uống canh cá và ăn đậu hũ trong canh cá, thịt cá hắn không ăn.
"Tớ cũng muốn ăn!" Tô Bạch đáng thương nói: "Nhưng tớ không biết lừa xương cá, từ lúc tớ bị hóc xương mấy năm trước là tớ không dám ăn nữa."
Tô Bạch đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác khó chịu ấy.
"Vậy có thể mua cá biển và lọc hết xương." Khương Hàn Tô nói.
"Ừ, tớ chờ cậu làm cho tớ ăn." Tô Bạch cười nói.
"Cậu nghỉ một lát đi, tớ dọn bát được chứ?" Tô Bạch hỏi.
"Không được." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Cậu đừng ép tớ, tớ làm vài việc mới có thể giảm đi phúc khi, cậu không cảm thấy bây giờ tớ nhận được quá nhiều phúc khí sao?"
Tuy ngoài miệng nói không muốn Tô Bạch trêu chọc mình, nhưn sau khi Tô Bạch theo đuổi cô, cuộc sống của cô tốt hơn trước rất nhiều.
Nếu cứ mãi như vậy, khẳng định sẽ rất hạnh phúc, nhưng cô lại cảm thấy loại hạnh phúc này rất xa xỉ.
Chính là trong rủi có may, trong may có rủi.
Cô cảm thấy cuộc sống khổ một chút thì sẽ bớt đi phúc báo, nói không chừng sẽ không có họa ập đến nhà mình.
Lo được lo mất, chính là từ khắc họa chân thật nhất về Khương Hàn Tô.
Hết cách rồi, ai bảo bản thân cô động lòng làm chi.
Nếu như cô không động lòng, Tô Bạch bỏ cô cũng được, thích cô gái khác cũng được, đều không có quan hệ với cô.
Bởi vì cô không thích hắn.
Đối với người mình không thích hoặc với những người không có quan hệ gì với mình, Khương Hàn Tô vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt.
Nhưng một khi đã thích, liền có quan hệ.
Cho nên, Khương Hàn Tô mới buồn bực chính bản thân mình.
"Được thôi, vậy cậu dọn đi." Tính tình của cô bé này rất bướng bỉnh, Tô Bạch không quản được.
Chỉ là lúc cô dọn dẹp bát đũa, Tô Bạch lấy dưa hấu mới mua từ trong tủ lạnh ra.
Hắn cắt mấy miếng và đợi Khương Hàn Tô lau rửa xong xuôi. Sau khi từ phòng bếp đi ra, trên mặt cô còn đọng lại vết mồ hôi, Tô Bạch đứng dậy dùng khăn mặt giúp cô ấy lau mồ hôi, sau đó kéo cô ấy ngồi xuống.
Nhà bếp là phòng đơn, không có điều hòa, rửa chén bát trong thời tiết đầu hè rất nóng.
Nhưng khi Khương Hàn Tô ngồi xuống ăn miếng dưa hấu ướp lạnh, lập tức thoải mái hơn nhiều.
"Ở nhà nghỉ ngơi một chút đi, chờ đến buổi chiều không còn nóng nữa, tớ dẫn cậu tới công viên Tào Thị chơi." Tô Bạch nói.
Công viên Tào Thị, nhiều năm rồi hắn chưa đến.
Lúc đó Tô Bạch học tiểu học trên thành phố, vì tuổi nhỏ nên hắn thích những người Thục Quốc nhiều hơn, hắn luôn coi Tào Tháo là một nhân vật phản diện.
Mãi đến về sau, Tô Bạch mới chân chính hiểu rõ đoạn lịch sử kia, từ đó thích người này.
Nếu đã đi đến Bạc Thành, hắn chắc chắn phải dẫn Khương Hàn Tô đến công viên Tào Thị chơi một chút.