Chương 389: Lắc chân dây đỏ (1)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 17:40:15

Tô Bạch bưng đồ ăn và cơm lên trên bàn. Thật ra không chỉ có mỗi một mình hắn chưa ăn, buổi trưa Tô Bạch nói không đói bụng nên Khương Hàn Tô cũng không ăn. Bởi vậy, Cao Sơn không có dừng lại ở Bạc Thành mà lái xe chạy thẳng đến Qua Thành. Tô Bạch bới một một chén cơm, sau đó nói: "Được rồi, đừng giận nữa, cùng nhau ăn cơm đi." Khương Hàn Tô mím mím môi, đi tới. Có những lúc cô cảm thấy bản thân rất ngốc nghếch, chỉ cần hắn dỗ dành cô một chút thôi, sự tức giận trong lòng liền biến mất. Thật ra, cô không cảm thấy tức giận gì hết, là do mấy bức tranh cô lén vẽ bị hắn phát hiện nên ngượng ngùng thôi. Từ lúc cô bắt đầu vẽ tranh lại, tranh cô vẽ nhiều nhất chính là hình ảnh của hai người. Trước đây, cô từng có nhiều ý tưởng khác trong đầu, nhưng hiện tại chỉ cần muốn vẽ, trong đầu sẽ tự động xuất hiện rất nhiều hình ảnh về nơi họ từng đi qua và những cảnh thân mật của nhau. Da mặt cô mỏng, những bức tranh này tự nhiên không dám để cho Tô Bạch nhìn thấy. Cô vẽ rất nhiều, phần lớn đều để ở trong trường học, còn những tờ này là những tờ cô cảm thấy cô vẽ đẹp nhất. Sau khi vẽ ở trong phòng học xong thì cô bỏ vào trong túi, chuẩn bị trở về ký túc xá sẽ giấu nó vào trong vali. Nhưng vì quá buồn ngủ nên đã cởi áo khoác ngoài và đi ngủ. Tô Bạch chạy đến ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó gắp một miếng thịt, nói: "A, anh đút em ăn." Khương Hàn Tô nghiêng đầu sang chỗ khác, không cho hắn đút. Tuy không còn tức giận, nhưng sao thể dễ dàng làm lành với hắn như vậy được! Khương Hàn Tô tự mình đi vào bếp lấy ra cái chén khác, rồi tự mình bới cơm. Hừ, không thèm ăn chén cơm hắn bới. Nhìn thấy hành động của Khương Hàn Tô, khóe miệng Tô Bạch giật giật. Cô bé này. Sau khi hai người ăn cơm tối xong, Tô Bạch chủ động đi rửa bát, nhưng Khương Hàn Tô không cho hắn rửa. Cô đã cất công nấu bữa ăn, chén bát tự nhiên phải do cô rửa. Cô lập tức đuổi hắn ra khỏi phòng bếp và đóng cửa lại. Tô Bạch chỉ có thể ngồi trên ghế sô pha chán nản xem tivi và chờ cô bé này rửa bát xong đi ra. Chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, Tô Bạch nhận cuộc gọi, hắn mới phát hiện Đường Vĩ gọi tới. "Hừm, yên tâm, tớ sẽ đến đúng giờ." Tô Bạch cười nói. Một nguyên khác khác làm cho Tô Bạch ở lại Qua Thành chính là ngày 22 Đường Vĩ cử hành hôn lễ ở Qua Thành. Tô Bạch và những người khác có kỳ nghỉ từ ngày 20 tháng 1 cho đến ngày 24 tháng 2. Tổng cộng ba mươi ngày nghỉ. Kỳ nghỉ đông ở đại học kéo dài hơn kỳ nghỉ đông ở cấp 3 rất nhiều. Ở cấp 3, bắt đầu nghỉ vào ngày 20, đến ngày 10 tháng 2 phải có mặt ở trường. Tổng cộng 20 ngày nghỉ. Sau khi Khương Hàn Tô từ phòng bếp đi ra, cô ngồi trên chiếc ghế sô pha đối diện và xem tivi. "Ngày 22 là ngày Đường Vĩ kết hôn, ngày đó chúng ta cùng đến tham dự." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô không nói chuyện. "Khi đó, nhất định gặp được rất nhiều người bạn học cấp 2 của chúng ta ở đó. Nếu như chỉ có một mình anh đi đến đó, người khác sẽ nghĩ rằng anh đã đánh mất em. Hơn nữa, anh chắc chắn họ sẽ dẫn bạn gái theo. Nếu anh không có, có lẽ sẽ rất là xấu hổ." Tô Bạch nói. "Thì anh vừa đánh mất rồi còn gì." Khương Hàn Tô bĩu môi nói. "Em yêu, Hàn Tô giỏi giang, bảo bối ngoan, đừng giận nữa có được không?" Tô Bạch đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó ôm cô nói. "Đừng nói mấy lời buồn nôn đó nữa được không?" Khương Hàn Tô vừa nói vừa cố đẩy hắn ra. "Không buồn nôn, em còn đang tức giận mà? Nếu em ngồi ở đây cả đêm, buổi tối anh ôm ai ngủ đây!" Tô Bạch hỏi. "Thì ra là anh xem em là cái gối ôm để ôm ngủ à?" Khương Hàn Tô nhíu mũi nói. "Nếu như em là gối ôm, anh đồng ý ôm em cả đời." Tô Bạch bóp bóp cái mũi của cô và cười nói. "Không biết xấu hổ." Khương Hàn Tô không giãy giụa nữa, nằm ở trong lồng ngực của hắn xem tivi. Cô không có tức giận, nhưng nếu bị Tô Bạch gọi là em yêu, bảo bối thì cô không thể không tha thứ cho hắn. Nếu người con gái ấy thật sự thích bạn, tuyệt đối không từ chối những lời ngọt ngào ấy. Buổi tối, hai người xuống lầu đi dạo. Bởi vì sắp đến cuối năm rồi, Qua Thành mấy ngày nay đặc biệt náo nhiệt. Trên các con phố và ngõ hẻm, dòng người như phun trào. Lúc đi ngang qua một quán trò chơi điện tử vừa mới mở, Tô Bạch dừng bước. Hắn chợt nhớ tới, đó là cái quán trò chơi điện tử được mở bên cạnh trường Dục Hoa cũ. Trước đây, ở nơi này không có quán trò chơi điện tử nào cả. Hắn tưởng rằng Khương Hàn Tô chưa từng chơi qua thứ này, Tô Bạch liền kéo tay cô ấy đi vào. Sau khi mua một trăm xu ở quầy, Tô Bạch hỏi: "Em có muốn chơi không?" Khương Hàn Tô nhìn xung quanh một chút, ở cách đó không xa có một cái máy gắp thú bông: "Trước đây em từng nhìn thấy trên tivi, em muốn chơi thử cái đó." "Vậy thì chơi thử thôi." Tô Bạch nắm tay cô đến bên cạnh máy gắp thú bông ở cách đó không xa. Quán trò chơi điện tử này vô cùng lớn, cho nên máy gắp thú bông có rất nhiều kiểu dáng, được xếp thành từng hàng và không giống nhau. Người chơi cũng không ít, nhưng hầu như đều đến chơi vì hứng thú, mất hứng thì về. Ở cái quán trò chơi điện tử này, nuốt xu mạnh nhất không phải là những máy chơi trò chơi kia hay thảm nhảy gì cả, mà chính là một hàng máy gắp thú bông ở trước mặt. Có người mua xu, toàn dùng ở nơi này, mà đến cuối cùng không có gắp được cái gì hết. Quán trò chơi điện tử này ở Qua Thành rất rẻ, có nhiều máy chơi trò chơi trong quán giống nhau, một xu được một lần chơi. Tô Bạch ở kiếp trước từng chơi trò chơi điện tử trong một quán ở Hải Thành rồi, phải tốn vài đồng cho một lần chơi. Tô Bạch đưa hộp đựng xu trò chơi cho Khương Hàn Tô, Khương Hàn Tô từ bên trong lấy ra một xu và bỏ vào bên trong máy gắp thú bông. Cô điều khiển máy tóm lấy một con thú bông gấu trúc đáng yêu ở bên trong, sau đó cô di chuyển nó đến bên cửa trong sự hào hứng. Thời điểm sắp rơi xuống thì móng vuốt gắp thú bông đột nhiên buông lỏng, thú bông bị rơi xuống gần mép cửa ra. Một lần không thành, Khương Hàn Tô cũng không nản lòng, nhưng mười mấy lần trôi qua, vẫn như cũ chỉ thiếu một chút xíu nữa là tới cửa, cô bắt đầu mím mím môi ủy khuất. "Đây chính là cách người kinh doanh cố ý lừa tiền người khác, làm sao để lấy được nó ra ngoài đây." Khương Hàn Tô chu miệng nói. "Lấy thì có thể lấy được, chỉ là có hơi khó khăn thôi." Tô Bạch cười nói. "Làm sao có thể lấy được? Anh lấy thử xem, nếu anh có thể lấy được, anh muốn làm gì em cũng được hết." Khương Hàn Tô lộ vẻ mặt không phục nói. Cô liên tiếp thử mười mấy lần rồi, tuy gắp thú bông lên rất dễ, nhưng nó lại ẩn giấu thủ đoạn bên trong. Mỗi lần gần đến cửa, móng vuốt sẽ bị lỏng ra ngay. Cái này chính là đang lừa gạt người, Khương Hàn Tô thậm chí còn nghi ngờ ông chủ có phải đang dùng điều khiển từ xa để thao tác nó không. Nếu không thì vì sao khi gần đến điểm rơi để thả vào cửa thì móng vuốt lại buông lỏng được cơ chứ.