Lăng Thiên Hậu cắn răng tăng tốc độ thật nhanh, mắt thấy đã tới phía trước nơi ẩn chứa tế hỏa. Nhưng ngay trong khoảnh khắc này, bàn tay khổng lồ đuổi theo lại vẫy nhẹ một cái.
"Ầm"
Lăng Thiên Hậu phun ra một ngụm máu tươi, nhưng tốc độ của hắn lại nhanh hơn, trực tiếp lao ra. Hắn thấy phía trước được một đoàn ngọn lửa bao quanh!
Hình dạng ngọn lửa này không ngờ là một con Hỏa chu tước màu đen!
Lăng Thiên Hậu cắn răng một cái, thân hình đi thẳng đến Hỏa chu tước kia. Nhưng ngay tại khoảnh khắc thân thể hắn tới gần, bàn tay khổng lồ đuổi theo phía sau, cách không nhẹ nhàng nắm lấy hắn.
Trong nháy mắt này, toàn thân Lăng Thiên Hậu chấn động. Hắn lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng ngưng tụ mà đến, gắt gao vây quanh thân mình!
Cùng lúc đó, bàn tay khổng lồ kia hung hăng bóp chặt. Sắc mặt Lăng Thiên Hậu lập tức tái nhợt. Hắn có thể cảm nhận được, máu thịt trong cơ thể, nguyên lực thậm chí ngay cả nguyên thần và linh hồn trong nháy mắt bị hút đi như điên cuồng.
Mặc cho hắn giãy giụa thế nào đều không có bất kỳ tác dụng gì.
Chỉ sau giây, Lăng Thiên Hậu mở to hai mắt, lộ ra vẻ tuyệt vọng. Giờ phút này hắn thậm chí ngay cả phát ra tiếng hô đều không thể làm được.
Nhưng ngay trong nháy mắt Lăng Thiên Hậu tuyệt vọng, hắc mang yêu dị trên mi tâm lóe ra bao phủ toàn thân, khiến cho lực hút trong cơ thể hơi ngừng lại.
Cùng lúc đó, bày tay to hư ảo bắt lấy Lăng Thiên Hậu không biết vì sao đột nhiên buông ra, chậm rãi lùi về biến mất trong hư vô. Lăng Thiên Hậu kinh ngạc chứng kiến hết thảy, đột nhiên có loại cảm giác như được khởi tử hồi sinh.
Hắn cũng không biết là hắn thiệt hại không bằng Thiên Vận tử. Giờ phút này hắn dĩ nhiên bị mạnh mẽ hấp thu cắn nuốt.
Nhưng cho dù như vậy, sáu giây vừa rồi cũng gần như hấp thu hơn nửa tất cả mọi thứ trong cơ thể Lăng Thiên Hậu. Hắn cười khổ một tiếng, trong lòng thầm than. Hắn cũng không biết chuyện xảy ra ở nơi của Thiên Vận tử. Giờ phút này hắn quyết định tuyệt đối không dễ dàng ra ngoài, ở trong này bế quan tranh thủ nhanh chóng khôi phục lại một ít tu vi.
Về phần tìm Vương Lâm để báo mối hận thiệt hại này, Lăng Thiên Hậu lúc này lại bị dọa sợ. Ý nghĩ vừa dâng lên lập tức bị bỏ qua.
Hắn cũng không muốn lại đối mặt bàn tay khổng lồ quỷ dị kia.
Vương Lâm khoanh chân ngồi ở bên ngoài một tòa tháp cao trên Đại La Kiếm Tông. Biển lửa trong cơ thể đã sớm biến mất, thay vào đó là hạt châu Thiên Nghịch tản mát ra từng luồng ánh sáng rực rỡ.
Hắn rõ ràng cảm nhận được, vào khoảnh khắc tia sáng trên hạt châu Thiên Nghịch vừa mới hiện ra, nó chia làm hai. Một đạo thẳng đến Lăng Thiên Hậu trong tòa tháp khổng lồ. Một đạo khác lại lóe lên, không ngờ dung nhập hư vô chẳng biết đi đâu.
Nhưng không bao lâu hai đạo hào quang này gần như cùng lúc trở về, theo thân thể hắn dung nhập vào hạt châu Thiên Nghịch trong nguyên thần. Trong nháy mắt, hạt châu Thiên Nghịch kia chấn động ầm ầm!
Đồ án Nhật Nguyệt trên hạt châu, giờ phút này đồ án mặt trời phảng phất như có linh tính. Ánh sáng chói mắt kia tràn ra từ trên đồ án, sau khi dung hợp hai đạo hào quang lại chậm rãi chuyển động.
Cảnh tượng này, trừ Vương Lâm ra không có bất cứ kẻ nào phát hiện. Giờ phút này, trong Đại La Kiếm Tông bởi vì sự biến đổi của Lăng Thiên Hậu khiến cho các đệ tử đều tản ra bốn phía. Chỉ là vẻ mặt bọn họ lộ ra mê man và khó hiểu.
Vương Lâm khoanh chân, bề ngoài nhìn lại không có bất kỳ khác thường, hết thảy đều rất bình tĩnh. Chỉ là trong cơ thể hắn bởi vì hạt châu Thiên Nghịch hấp thu cực dương, làm cuộn lên sóng lớn ngập trời!
Đồ án thái dương trên hạt châu Thiên Nghịch đang không ngừng xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh. Tới cuối cùng nó gần như thành một trận gió lốc, quét ngang quấy động nguyên thần và thần thức Vương Lâm, khiến cho toàn bộ cơ thể hắn đều được bao phủ trong hào quang.
Hào quang này mang theo một tia ấm áp, khiến cho Vương Lâm chẳng những không có cảm giác không khỏe mà ngược lại rất là thoải mái. Ánh sáng tràn ngập tới đâu, toàn thân Vương Lâm, tâm thần đều trở nên tĩnh lặng.
Nguyên lực trong cơ thể hắn dưới hào quang chiếu rọi, tốc độ chuyển động nhanh dần. Mỗi một lần chuyển động được một chu thiên, đều có một chút ánh sáng dung nhập vào trong. Cuối cùng nguyên lực trong cơ thể Vương Lâm không ngờ lại xuất hiện một tia cực nóng.
Theo nguyên lực biến hóa, nguyên thần Vương Lâm cũng biến đổi theo. Trong hào quang chiếu rọi, nguyên thần chậm rãi hấp thu lực lượng bên trong. Nguyên thần vốn là bộ dáng Thái Cổ Lôi Long, nhưng giờ phút này phía trên Thái Cổ Lôi Long kia lại biến ảo ra một đoàn không khí như bông.
Khối không khí này thành màu đỏ, chậm rãi xoay tròn không ngừng hấp thu lực lượng trong hào quang, dần dần lớn mạnh.
Chẳng những nguyên thần Vương Lâm như thế, ngay cả thân thể dưới hào quang cũng dần dần thay đổi. Thân thể Cổ Thần vốn đã rất mạnh, giờ phút này hấp thu hào quang lại tăng cường không ít.
Làn da Vương Lâm theo thời gian trôi qua chậm rãi biến thành màu hồng nhuận. Từng giọt mồ hôi trong suốt toát ra, tiêu tan trong gió thổi. Tuy là có lạnh nhưng Vương Lâm không hề cảm thấy.
Trong phạm vi trăm trượng nơi hắn khoanh chân, giờ phút này tràn ngập một tầng khí tức cực nóng khiến cho tất cả những người có ý tới gần đều phải dừng lại. Nếu mạnh mẽ tiến lên không được mấy bước sẽ bị hình thần câu diệt!
Ở trong một hoàn cảnh tương đối im lặng như vậy, Vương Lâm ngồi đúng mười ngày. Trong mười này, hắn vẫn không nhúc nhích, toàn bộ thể xác và tinh thần chìm đắm vào biến hóa nghiêng trời lệch đất trong cơ thể.
Tu vi của hắn từ trận đại chiến giữa La Thiên và Liên minh đã tới Khuy Niết trung kỳ, chỉ thiếu cảm ngộ ý cảnh. Chỉ là trong mười ngày này, hiện tượng này cũng không thay đổi gì, dù sao cảm ngộ ý cảnh không thể cưỡng cầu.
Nhưng vào ngày thứ mười một, theo hạt châu Thiên Nghịch biến hóa một lần nữa, hiện tượng này có cơ hội chuyển biến!
Hạt châu Thiên Nghịch trong cơ thể Vương Lâm, đồ án mặt trời bên trên hạt châu đang xoay tròn không ngừng. Tốc độ của nó chậm rãi yếu bớt, vào giữa trưa ngày thứ mười một thì hoàn toàn tạm dừng. Chỉ trong khoảnh khắc tạm dừng này, con mắt thứ ba trên mi tâm Vương Lâm đột nhiên tự động mở ra!
Trong con mắt lóe lên hồng quang, ẩn chứa lực bổn nguyên, theo thân thể hắn dung nhập vào đồ án mặt trời bên trên hạt châu Thiên Nghịch.
Lực bổn nguyên của Vương Lâm, trong đó một bộ phận lớn đến từ Chiến tự thiếp, bộ phận nhỏ hấp thu trong khi cảm ngộ ở phù tộc trên Chu Tước tinh. Hai loại lực lượng này đều là bổn nguyên cũng không khác nhau, có thể hoàn mỹ dung hợp. Chúng vẫn ở trong con mắt thứ ba, trở thành thần thông mạnh nhất hộ mạng khi Vương Lâm đấu pháp với người khác!
Giờ phút này, lực bổn nguyên cực kỳ thưa thớt này dung nhập vào hạt châu Thiên Nghịch. Trong nháy mắt nó như là cái chìa khóa mở ra hạt châu Thiên Nghịch. Hạt châu Thiên Nghịch ầm ầm chấn động, một lực lượng mạnh mẽ từ trong truyền ra, cuốn lấy thần thức Vương Lâm hút vào trong hạt châu Thiên Nghịch.
Vương Lâm chỉ cảm thấy hoa mắt, khi tỉnh táo lại thì thấy được cảnh tượng quen thuộc!
Tại một nơi phảng phất như vô tận hư vô, trong trời đất có một cánh cửa lớn. Cánh cửa này đặt trên mặt đất, đỉnh chạm trời. Vương Lâm trước mặt nó giống như là con kiến.
Vương Lâm kinh ngạc nhìn cánh cửa, mỗi một lần nhìn thấy cánh cửa này hắn đều có một loại rung động không thể nói rõ. Nhất là năm xưa khi cánh cửa mở ra, hắn chỉ nhìn thoáng qua liền bị lạc ở bên trong. Khi thức tỉnh, mơ hồ biết được bổn nguyên.
Trầm mặc hồi lâu, thân hình Vương Lâm bay về phía trước, càng ngày càng gần cánh cửa kia. Vào khoảnh khắc thân hình hắn tới gần, cánh cửa phát ra tiếng nổ "ầm ầm", ở trước mặt Vương Lâm chậm rãi mở ra một khe hở.
Trong khoảnh khắc khe hở này xuất hiện, một lực lượng xung kích không thể tưởng tượng từ trong khe hở ầm ầm tràn ra. Lực xung kích này chỉ có thể cảm thụ mà không thể nhìn thấy, trong khoảnh khắc nó liền tới sát Vương Lâm. Thân hình Vương Lâm lập tức chấn động, toàn thân dừng lại, lại bị lạc giống như năm xưa.
Chẳng qua lúc này Vương Lâm vừa mới bị lạc lập tức trên cánh cửa lớn tràn ra một cỗ khí tức nóng rực. Nó dung nhập thân thể Vương Lâm dừng lại ở bên ngoài cửa. Tâm thần Vương Lâm dường như chấn động, tỉnh táo lại.
- Cực dương!
Khí tức cực nóng kia, Vương Lâm cảm giác được rõ ràng. Đúng là lực lượng cực dương bị hạt châu Thiên Nghịch hấp thu.
Vương Lâm trầm mặc, hai mắt hắn lóe lên một tia hiểu ra.
- Ngũ Hành viên mãn làm xuất hiện cánh cửa Thiên Nghịch này. Nhưng cũng chỉ là xuất hiện mà thôi, muốn tiến vào trong cũng không thể được. Giống như ta năm đó, thân thể dừng lại ở bên ngoài, tinh thần bị lạc ở trong.
- Sau Ngũ Hành là Âm Dương. Giờ phút này hạt châu Thiên Nghịch hấp thu cực dương, Âm Dương đạt tới viên mãn một nửa. Cho nên khi ta vừa bị lạc nó khiến ta thanh tỉnh. Chỉ là không biết cực âm có tác dụng gì. Nếu là sau khi Âm Dương toàn bộ viên mãn, thì lại thế nào...
Vương Lâm trầm ngâm hồi lâu, nhìn thoáng qua cánh cửa Thiên Nghịch, thân hình nhẹ trôi về phía trước.
Lúc này hai mắt hắn mặc dù nhìn về phía khe hở nhưng cũng không bị lạc nữa. Càng ngày càng gần, khi hắn đứng ở nơi gần nhất cánh cửa, chỉ cách cánh cửa một chút, đối mặt với cánh cửa vô biên thì cảm giác bé như con kiến lại hiện lên trong lòng hắn.
Hai mắt Vương Lâm lộ ra vẻ quyết đoán, nhấc chân bước một bước tới khe hở cánh cửa Thiên Nghịch chống đỡ trời đất kia.
- Ta muốn biết rõ. Bí mật chính tức của Thiên Nghịch này!
Một bước này của Vương Lâm, khoảnh khắc bước vào cái khe, khi chân phải hắn hạ xuống. Hắn cảm thấy cả người như run lên, giống như có một luồng gió lạnh từ trong thổi ra, xuyên qua thân thể hắn.