Chương 147: Kết Đan (5)

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:14:42

Trong lúc bỏ chạy, thần thức của Vương Lâm quét qua nhìn ngọn lửa băng ở bên trong đan phôi, màu sắc của nó lúc này đã nhạt hơn trước. Ngọn lửa băng này bắt nguồn từ đan phôi, nếu như dùng nhiều lần, trước khi kết đan, tất nhiên sẽ tạo nên ảnh hưởng đến đan phôi, thậm chí cuối cùng còn ảnh hưởng đến xác xuất thành công của việc kết đan. Uy lực tuy mạnh, nhưng lại không thể bổ sung. Mỗi một lần sử dụng, độ lớn của nó sẽ giảm đi vài phần. Ngoài ra khi ở dưới sơn cốc mười bốn, ngọn ngọn lửa băng thực tế cũng không phát ra uy lực cao nhất, vẻn vẹn chỉ bằng với chỗ nóng ấm mà thôi. Nhưng nếu dùng để giết địch, lại hoàn toàn khác hẳn, trực tiếp giết chết đối thủ thì tốt, chỉ khi nào đối phương sử dụng pháp bảo, lúc đó sẽ trở thành đấu pháp lực với nhau, sự tiêu hao của ngọn ngọn lửa băng lại gấp mấy lần so với trước. Mặt khác vừa rồi đối phương có ba người mới có thể tạo ra hiệu quả chấn nhiếp tốt như vậy. Lúc này dọc theo đường đi do Vương Lâm thi triển ra phi kiếm có uy lực rất lớn làm cho ba người đã giống như chim sợ cành cong, nếu không phải như vậy, thì khi hắn giết chết người đầu tiên, hai người Kết Đan Kỳ còn lại chắc chắn sẽ có đủ thời gian thi triển pháp thuật. Đây là nguyên nhân mà từ trước đến giờ hắn không dám sử dụng ngọn lửa băng. Dù sao hắn cũng chưa tới Kết Đan Kỳ, không được phép có một chút sai lầm. Ngọn lửa băng này, nếu có thể không sử dụng thì càng tốt. Nếu không phải như vậy, với tính cách của Vương Lâm, chắc chắn lần xuất thủ đầu tiên, sẽ tiêu diệt sạch đối phương, tuyệt đối không dây dưa đến tận bây giờ. Hắn thật sự không muốn mình phải chịu trăm ngàn cay đắng để kết đan mà lại tạo ra chút sai lầm để rồi ôm hận cả đời. Nếu không phải là uy hiếp làm cho Vương Lâm bực mình, thì hắn thật sự không muốn sử dụng ngọn lửa băng. Nhưng đối phương truy đuổi không tha, bước vào đường cùng, hắn lúc này mới cắn răng, chuẩn bị liều mạng rồi tạm thời không Kết Đan, không ngại đan phôi vỡ nát, sử dụng ngọn lửa băng. Nhưng đột nhiên đối phương xuất hiện bảy tám tên chi viện Kết Đan Kỳ tu sĩ, tu vi cao nhất trong bảy tám người này cũng là Kết Đan Trung Kỳ. Vương Lâm trong lòng thất kinh, không để ý đến chuyện giết địch nữa, mà nhanh chóng bỏ chạy. Trong khoảnh khắc bỏ chạy, lòng hắn đã hiểu rõ, lúc này đây, mình đang bước trên một con đường không có lối thoát. Ngoại trừ Kết Đan thành công, nếu không thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Trên đoạn đường ba mươi vạn dặm, rất nhanh đã gần đến biên giới. Đằng sau hắn là mười người Kết Đan Kỳ, với thái độ nhàn nhã, cả đám không nhanh không chậm đuổi theo phía sau. -Tiểu bối ở phía trước, Lão phu muốn xem, ngươi có thể chạy đi đến đâu. Giết trưởng lão của Đấu Tà Phái ta, cho dù là chân trời góc biển, ngươi cũng chỉ có con đường chết thôi. Đại trưởng lão Kết Đan Trung Kỳ Tiễn Khôn, chậm rãi nói. Tay phải của hắn tùy ý mà phất lên một cái, ngay lập tức môt cái phù văn màu vàng ngưng tụ lại thành hình trước người hắn. Hắn đưa tay ấn một cái, phù văn kia lập tức lấp lánh bay đi. Vương Lâm cảm thấy hậu tâm bị uy hiếp, hắn không chút do dự mà khẽ lắc người, né cái phù văn đang đánh tới chỗ hiểm. Nhưng ngay sau đó, rất nhiều văn xuất hiện, Vương Lâm một mực né tránh, hắn một mực không quay đầu lại, cắn chặt răng nhanh chóng bay về phía trước. Dần dần, những tu sĩ ở phía sau hắn càng lúc càng gần. Ánh mắt Vương Lâm chớp động, hắn biết bây giờ chỉ có một phương pháp. Phương pháp này tuy có sự nguy hiểm rất lớn, nhưng một khi thành công, như vậy tất cả nguy cơ sẽ được giải quyết dễ dàng. Nghĩ tới đây, ánh mắt Vương Lâm lộ ra một tia nhìn lạnh lẽo. Cơ thể hắn khẽ chuyển động, thay đổi phương hướng lập tức bỏ chạy. Không lâu sau, ánh mắt Vương Lâm đã có thể nhìn thấy một nơi, xuất hiện một ngọn núi. Bên ngoài ngọn núi này có rất nhiều sương mù, nhìn không thấy được vẻ bề của nó. Vương Lâm không cần nghĩ nhiều, nhanh chóng vọt xuống. Trong nháy mắt khi hắn tới sát bên đám sương, làn sương đột nhiên mở ra một con đường. Một cô gái xinh đẹp quần áo màu tím, kinh hoàng lộ ra thân ảnh. Chẳng qua chỉ trong nháy mắt, liên tiếp những phù văn màu vàng lấp lánh chói mắt, lao tới giống như tia chớp. Khi Vương Lâm bay vào trong màn sương mù, từng cái một bay đến sau lưng hắn. Vương Lâm hừ nhẹ một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Cơ thể giống như một con diều đứt dây mà rơi vào bên trong mê vụ. Cô gái đồ tím sắc mặt tái nhợt nhìn những tu sĩ Kết Đan Kỳ đang nhanh chóng đuổi theo một cái, vẫy cờ ở trong tay lên, làn sương nhất thời quay cuộn, che dấu thân ảnh của nàng lại. Đúng lúc này, mười tên tu sĩ Kết Đan Kỳ Đấu Tà Phái, đi đến trước làn sương, một lão già lùn tịt ở giữa có cái đầu rõ ràng to hơn người thường nhiều lần, sờ sờ cái đầu khổng lồ của mình, cười lạnh rồi âm u nói: -Con quỷ nhỏ vừa rồi thuộc về lão phu. Lão phu đúng lúc đang thiếu một cái Lô Đỉnh để tu luyện. Nói xong, hắn liếm liếm môi, tay phải hóa thành trảo, lập tức ở giữa không trung xuất hiện một bàn tay to lớn hung hăng chộp lên trên làn sương mù. Trong nháy mắt khi bàn tay khổng lồ của hắn chạm vào màn sương mù, sương mù dày đặc lập tức quay cuồng lên, từ bên trong xuất hiện một con giao long to lớn có thân thể dài hơn cả nghìn trượng. Lão tu sĩ đầu to vội vàng quát lên một tiếng, nhanh chóng lui về phía sau, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên. Những tu sĩ Kết Đan Kỳ ở bên cạnh hắn, ánh mắt cũng chớp động, nhìn chằm chằm vào làn sương mù. -Chỗ này từ lúc nào lại xuất hiện trận pháp bậc này chứ? - Đại Trưởng Lão Tiễn Khôn, sắc mặt bình thản, lạnh lùng nói. Cả đám tu sĩ còn lại đưa mắt nhìn nhau, không ai dám trả lời. Tiễn Khôn hừ nhẹ một tiếng, cẩn thận quan sát trận pháp này vài lần, rồi nhíu mày nói: -Trận pháp này có thể biến hóa ra giao long, nhất định không đơn giản. Côn Tang, ngươi dùng Vạn Phong Ấn thử xem. Côn Tang chính là một trong ba người đã đuổi theo Vương Lâm từ đầu. Hắn không nói nhiều mà lập tức chuyển thân bay lên trời, vung tay áo bên phải xuất ra một thạch ấn màu đen, nó ở trên không trung đón gió mà trở nên to lớn hơn, rồi lập tức hóa thành một ngọn gió lớn. Ánh mắt Côn Tang ngưng trọng, bàn tay ấn xuống phía dưới một cái, ngọn gió này lập tức rung động, hung hăng từ trên không thổi xuống. Giao long được tạo thành từ sương mù rống lên một tiếng, rồi phóng lên cao, cùng với ngọn gió kia va chạm vào nhau. Tiếng sấm vang lên, ngọn gió bị đánh ngược trở lại. Côn Tang sắc mặt có chút trắng nhợt, linh lực ở trong cơ thể bị kích động. Hắn hít sâu mấy hơi, lúc này mới trì hoãn lại được. Đồng thời khi ngọn gió bị đánh bay, thân thể con giao long kia, lập tức hóa thành sương mù, tiêu tan sạch. Toàn bộ đại trận lại khôi phục lại sự yên tĩnh. Tiễn Khôn cười nhạt vài tiếng, nói: -Côn Tang, đưa Hắc Thạch Ấn của ngươi cho ta dùng một chút. Nói xong, hắn cũng không đợi đối phương đồng ý, trực tiếp xuất ra một trảo, ngọn gió ở giữa không trung bị một cổ sức mạnh từ phía dưới kéo xuống. Khi rơi vào trong tay Tiễn Khôn, đã trở về trạng thái như lúc ban đầu. Tiễn Khôn đưa tay lên khẽ huy động, sau khi bỏ đi thần thức của Côn Tang, rồi dấu ấn của mình vào. Sau đó mở miệng phun ra một ngụm linh khí, đợi đến khi linh khí hoàn toàn dung hợp vào bên trong Thạch Ấn, hắn vung tay ném lên. Thạch Ấn vừa bay lên không, lập tức nở to ra, lại biến thành một ngọn gió lớn, nhưng mà nói về độ lớn, thì phải lớn gấp đôi so với khi nãy. Ngọn gió phiêu đãng ở không trung khiến cho bên dưới xuất hiện một vùng tối đen như mực, hình dung nó là cái nắp vung che trời cũng không quá đáng. Tiễn Khôn nhìn chằm chằm vào sương mù, tay phải khẽ nhấn xuống, ngọn gió kia lao xuống dưới ầm ầm, giao long ở trong làn sương lại được hóa thành hình, kêu to lên một tiếng rồi lao lên không. Cũng là một cảnh tượng, nhưng kết quả lại có sự khác biệt lớn. Trong nháy mắt khi đụng vào, ngọn gió hơi dừng lại một chút, mà thân thể của Giao Long kia lại tan biến không một tiếng động, ngọn gió lập tức bay xuống lần nữa. Nhưng trong nháy mắt khi đập xuống, mười con giao long đột nhiên từ bên trong đại trận bay ra, cùng với ngọn gió va vào nhau. Tiễn Khôn cười lạnh, quát to: -Các vị trưởng lão, đồng loạt ra tay đi! Vừa nói dứt lời, những tu sĩ Kết Đan kỳ còn lại lập tức cười gằn rồi đưa pháp bảo của mình ra, bắt đầu mạnh mẽ phá trận. Nói đến Vương Lâm, sau khi được Lý Mộ Uyển dìu vào Thạch Phủ, lại lập tức phun ra vài ngụm máu tươi. Sau lưng hắn giao long giáp bị lõm vào thật sâu, tỏa ra một tia khói đen, ở bên trong làn khói, giao long giáp chuyển động một cách quỷ dị, dần khôi phục lại như thường, nhìn không thấy một chút vết lõm nào. Nếu không có cái giao long giáp này, Vương Lâm sẽ không bị thương một cách đơn giản như vậy được. Tiễn Khôn tuy là Kết Đan Trung Kỳ, nhưng uy lực của Đại Duyệt Tuyệt Phù quả thật là rất mạnh, nếu trực tiếp va chạm với da thịt thì xương cốt toàn thân sẽ vỡ vụn mà chết. Vương Lâm sắc mặt trắng xanh, sau khi đi vào Thạch Phủ thì lập tức lấy cái hộp gỗ chứa Bách Thú Linh Lô ra đưa cho Lý Mộ Uyển ở phía sau rồi yếu ớt nói: -Đây là Đan Lô cấp năm, dùng tốc độ nhanh nhất trong một ngày phải luyện chế được Thiên Ly đan. Vương Lâm nói xong, lập tức há miệng phun ra phi kiếm Thủy Tinh. Phi kiếm chậm rãi dừng trên vai hắn, mũi kiếm lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo. Vương Lâm bản tính vốn cẩn thận, mặc dù nắm giữ linh hồn và máu huyết của Lý Mộ Uyển, hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng, phải có sự đề phòng. Lý Mộ Uyển kinh ngạc nhìn hộp gỗ ở trong tay, sau khi mở ra nhìn thoáng qua, tận đáy lòng đã xác định được giá trị của cái Đan Lô này. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Vương Lâm, khẽ nói: -Cái này...Bọn họ truy sát ngươi, có phải vì cái này không? Vương Lâm nhắm mắt lại, yên lặng ngồi xuống, sau đó mới khẽ nói: -Không phải. Ánh mắt phức tạp của Lý Mộ Uyển nhìn vào Vương Lâm, bằng vào sự thông minh của nàng, lúc này trong lòng đã phân tích được, mười người đối phương là vì Đan Lô mà tới. Giá trị của Đan Lô, Vương Lâm không biết, còn nàng sao lại không biết, một cái Đan Lô cấp năm, có thể nói là giá trên trời. -Ngươi...Ngươi dùng cái gì để đổi?...Hay là trộm? Nàng vểnh đôi môi mọng đỏ lên, nhìn thấy Vương Lâm có chút êm dịu, khẽ hỏi. Vương Lâm nhíu mày, mở mắt ra, lạnh lùng nói: -Đi luyện đan đi! Đúng lúc này, hang động có chút chấn động, ở bên ngoài truyền đến tiếng rít gào đánh nhau. Vương Lâm hít thở sâu, lại nhắm mắt, ngồi xuống thổ nạp. Lý Mộ Uyển ba năm không gặp Vương Lâm. Trong ba năm đó, nàng cẩn thận đem tất cả quá trình tiếp xúc với hắn suy nghĩ rất nhiều lần. Dần dần nàng đã nhận định, chắc là đối phương sẽ không đưa ra yêu cầu mà nàng khó có thể thực hiện được. Ba năm qua, nàng không dám đi ra ngoài, may mà người tu chân không có yêu cầu gì lớn với đồ ăn. Chỉ cần một linh quả và đan dược thì có thể sống qua ngày. Sau ba năm, nàng mỗi khi nhớ tới Vương Lâm, trong lòng đều rất phức tạp, cũng có lúc nghĩ nếu như đến một ngày nào đó mình chết đi, thì chứng tỏ Vương Lâm đã bỏ mình ở bên ngoài rồi. Trừ lần đó ra, nàng cũng từng nghĩ có một ngày Vương Lâm xuất hiện ở bên trong Thạch Phủ. Nhưng trong những suy nghĩ này, không có cái nào giống như ngày hôm nay, nhìn thấy hắn bị mười tu sĩ Kết Đan đuổi giết trở về. Nàng than nhẹ một tiếng, cầm Đan Lô bước nhanh đến phòng luyện đan, bắt đầu luyện chế Thiên Ly Đan. Thời gian chậm rãi trôi qua từng phút một, Lý Mộ Uyển luyện đan một ngày, không sinh ra tạp niệm, tập trung tất cả vào trong công việc này. Mặc dù vậy, nàng vẫn rất căng thẳng. Mức độ căng thẳng thế này, mặc dù khi nhỏ lần đầu tiên nàng nhìn sư phụ luyện đan, cũng chưa bao giờ xảy ra. Từ tận đáy lòng nàng một lần rồi lại một lần nói với chính mình, nhất định phải thành công. Nếu không, một khi đại trận bị phá, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Nếu như có thể thành công, thì tất cả những chuyện này vẫn còn có một con đường sông. Ít nhất, cũng không ngại chạy trốn. Thạch Phủ chấn động, theo thời gian, càng lúc càng kịch liệt, từng tảng tro bụi rơi xuống, trên mặt đất đã nhanh chóng sinh ra một tầng bụi. Âm thanh va chạm ở bên ngoài, cũng càng ngày càng gần, càng lúc càng lớn...