Lão già vội vàng lui ra ngoài phòng rồi thở ra một hơi thật sâu, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lớp áo sau lưng. Đúng lúc này bên tai lão lại vang lên giọng nói lạng lùng của Vương Lâm :
- Không còn lần thứ hai đâu!
Vẻ mặt lão già lập tức không còn chút máu, vội vàng xoay người cung kính cúi đầu rồi hóa thành ngọn gió nhẹ tiêu tán. Thân ảnh lão già huyễn hóa ra ở một nơi hẻo lánh trong thành, vội vàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán. Trong nháy mắt khi giọng nói của Vương Lâm rơi vào trong tai thì hắn lập tức biết tất cả mọi tâm tư của mình đã bị đối phương nhìn thấy triệt để, tâm trí như vậy làm lão cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
Lão căn cứ vào yêu cầu của người trong tộc để dùng bát phẩm thần đan thăm dò xem Vương Lâm có động tâm hay không. Nếu Vương Lâm động tâm lấy lệnh bài thì chứng tỏ tu vi của người này đã đạt đến Vấn Đỉnh, nếu không động tâm thì người trong tộc cũng không nói rõ ràng nhưng sẽ lập tức rút tất cả các thế lực ra khỏi thành.
Nhưng lúc này hắn đã có được đáp án mà trong lòng lại cảm thấy bất an.
- Bát phẩm đan dược ... ...
Vương Lâm nắm chặt lệnh bài, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
Vương Lâm hiểu tương đối rõ phẩm chất và cấp bậc của đan dược, dù sao thì năm xưa Lý Mộ Uyển cũng chính là Luyện Đan Đại Sư. Nếu dựa theo đẳng cấp của đan được thì cửu phẩm có thể gọi là thần đan, bát phẩm là thứ thần đan, thất phẩm là tiên đan.
Năm xưa khi Vương Lâm kết anh, hắn đã nuốt vào một khối đan dược lục phẩm thượng giai.
Những tên gọi dựa theo phẩm chất và cấp bậc của đan dược chẳng qua chỉ do hậu nhân bịa đặt ra. Đan dược được gọi là tiên đan và thần đan nhưng cũng không phải là đan dược tiên thần chân chính, giữa hai loại có sự chênh lệch rất lớn giống như trời và đất.
Nói chính xác thì cực phẩm đan dược chính là cực hạn. Nếu tu vi đạt đến bước thứ hai thì loại đan dược này sẽ không còn tác dụng, trừ khi thu được tiên đan thần đan chân chính. Nhưng đối với tu vi của Vương Lâm hiện nay thì bát phẩm đan dược vẫn còn hiệu quả. Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, trong lòng đã có quyết định.
- Không ngờ tiểu bối hắc y kia lại có gan dùng đan dược để thăm dò tu vi của ta, rõ ràng là sau lưng có những tu sĩ Vấn Đỉnh của Tôn Gia chống lưng. Họ nhìn không ra tu vi của ta nên cố gắng dùng phương pháp ôn hòa để thăm dò.
- Nếu ta không động tâm vì đan dược này thì chứng tỏ tu vi của ta đã là bước thứ hai.
Vương Lâm sờ sờ vào túi trữ vật có hai mươi vạn tiên ngọc rồi đơn giản bỏ qua chuyện này.
Một đạo cầu vồng bay đi như tên bắn ở Vực Bắc La Thiên Tinh Vực, bên trong truyền ra một giọng nói thương tang :
- Mi Nhi, chỗ này chính là gia hương của vi sư, cũng chính là nơi ngươi tu hành trong thời gian tới, nếu tính toán rõ ràng thì vi sư đã mấy ngàn năm chưa quay về chỗ này. Nếu không có La Thiên Thạch do tổ tiên Huyễn Gia của ta lưu lại thì sợ rằng vi sư cũng không thể dễ dàng mang ngươi đến đây như vậy được.
Trong cầu vồng còn có một người con gái, người này điểm nhẹ lên trán nhìn vùng tinh vực xa lạ trước mắt, trong lòng không có chút cảm giác quen thuộc.
- Địa Phương giống như ngọc lưu ly ở trước mặt chính là Thiên Huyễn Tinh, tinh cầu này là một trong Ngũ Đại Tinh ở bắc vực, cũng chính là quê hương của gia tộc vi sư. Mi Nhi, gia tộc của ta trên La Thiên Tinh Vực rất coi trọng huyết mạch, nếu không có huyết mạch gia tộc thì không thể tu hành công pháp cao giai, càng không thể có được sự bảo hộ của gia tộc.
- Từ nay về sau, ngươi và ta ngoại trừ có thân phận sư đồ thì ngươi chính là nghĩa nữ của ta. Sau khi quay về Thiên Huyễn Tinh ta sẽ thi triển pháp thuật Hoán Huyết để bên trong huyết mạch của ngươi có ẩn chứa máu huyết Huyễn Gia. Từ nay về sau tên của ngươi không phải là Liễu Mi mà là Huyễn Mi. Ngươi đồng ý không ?
Ánh mắt lão già trở nên sáng ngời nhìn về phía cô gái, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong. Hắn cực kỳ vừa lòng đối với tên đệ tử này, không muốn bị bó buộc bởi một số tư tưởng cố hữu trên La Thiên Tinh Vực. Nhưng không có huyết thống thì Liễu Mi sẽ không có thân phận, nên hắn mới không ngần ngại thi triển pháp thuật Hoán Huyết hầu như rất ít khi được sử dụng để thay đổi máu huyết đệ tử của mình.
Cô gái trở nên trầm mặc, vấn đề này trên đường đi sư tôn đã từng nhắc qua. Nàng trầm ngâm một lúc rồi gật đầu khẽ nói :
- Tất cả cứ theo sự sắp xếp của sư phụ.
Lão già cười ha hả, có chút hài lòng nói :
- Mi Nhi, lão phu chắc chắn sẽ bồi dưỡng ngươi thành tu sĩ có đại thần thông bước thứ hai, thậm chí còn vượt qua Khuy Niết Kỳ của lão phu.
Cầu vồng nhanh chóng hóa thành một luồng sáng rực rỡ rồi phóng thẳng về Thiên Huyễn Tinh ở phía trước, chỉ để lại tiếng cười vang vọng.
Cô gái nhìn Thiên Huyễn Tinh, trong lòng thầm nghĩ :
- Lần này đi La Thiên, chính là cuộc đời mới của ta ...Vương Lâm và tất cả Chu Tước Tinh đều đã tan thành mây khói. Với tư chất của Vương Lâm thì lúc này sợ rằng vẫn còn chưa vượt qua Vấn Đỉnh mà vẫn chỉ dừng lại ở con đường sinh tử khi tiến lên Vấn Đỉnh mà thôi, hắn có thể vượt qua được hay không chính là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Khoảng cách giữa ta và hắn đã kéo ra trong vô hình, sự chênh lệch này sẽ càng ngày càng lớn, hắn đã không xứng là đối thủ của ta nữa. Đáng tiếc là ta đã vì hắn chuẩn bị một pháp bảo đặc biệt, bây giờ lại không còn chỗ để sử dụng nữa rồi.
Cô gái hít vào một hơi thật sâu. Khi nhớ đến pháp bảo đặc biệt kia, trong mắt nàng hiện lên một tia bứt rứt và đau khổ, nhưng ngay lập tức cảm giác này đã bị sự lạnh lùng thay thế.
- Lúc này sợ rằng hắn vẫn còn ở trên Chu Tước Tinh, đã không còn là người cùng cấp độ với ta nữa rồi.
Cầu vồng tiến vào trong Thiên Huyễn Tinh rồi tiêu tán.
Trên Nhiễm Vân Tinh, rất nhiều tiên ngọc đang vờn quanh Vương Lâm rồi bị hắn chậm rãi hấp thụ. Thoáng cái đã bảy ngày trôi qua, hắn mở hai mắt ra, trong mắt lóe lên ánh chớp cực kỳ quỷ dị.
Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, hắn nuốt vào tất cả những tiên khí còn sót lại, sau đó lượng tiên ngọc khổng lồ lập tức hóa thành bụi phấn. Vương Lâm hình như có gì đó muốn đi kiểm tra, hắn ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài rồi đứng dậy đạp một bước tiến ra.
Người thanh niên vẫn một mực ngồi tĩnh tọa thổ nạp nơi ngọn núi ở thành Bắc đang thở ra một hơi thật sâu, những luồng khí màu bạch sắc từ trong lỗ mũi hắn bay ra vờn quanh khắp bốn phía cơ thể rồi dần dần tiêu tán.
Hắn mở rộng hai mắt nhìn lên bầu trời lẩm bẩm nói :
- Tư chất không tốt, lấy cần cù bù đắp, cuối cùng sẽ có một ngày ta đạt đến Nguyên Anh trung kỳ.
Đúng lúc này hắn đột nhiên nhướng mày, ở phía trước có một người đang đến. Người kia mái tóc đen tung bay, trên người mặc áo bào màu tím, trên người không có bất kỳ trang sức nào.
Người này khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi, tướng mạo rất đường hoàng nhưng lại mang theo một luồng khí sắc bén, rõ ràng không phải người bình thường. Hắn đứng đó giống như cả người đang dung nhập vào trong không khí bốn phía, rất khó phân biệt được.
Lúc này, người kia đang chắp tay sau lưng, ánh mắt hắn đang nhìn vào cổng thành giống như đang chờ đợi một cái gì đó.
Người kia cảm nhận được ánh mắt của người thanh niên dưới núi đá, hắn quay đầu lại nhìn lướt qua nhưng sau đó lại không thèm để ý đến nữa.
Người thanh niên đưới núi đá lại càng nhíu chặt mày, tu vi của người phía trước hắn nhìn không thấu. Nhưng hắn lại có một cảm giác không thể trêu chọc, trên cơ thể người kia có một luồng khí tức nguy hiểm đến từ sâu trong linh hồn.
Cổng thành lóe ra hào quang, một người đi ra, chính là Vương Lâm.
Trong nháy mắt khi hình bóng của hắn xuất hiện, ánh mắt của người mặc áo bào màu tím lập tức chuyển đến. Trong ánh mắt, một luồng uy bức kinh người hàng lâm trên người Vương Lâm.
Một luồng chiến ý mơ hồ tỏa ra từ trên người thanh niên mặc áo bào màu tím, nhưng lại bị hắn mạnh mẽ ép xuống. Ngoại trừ Vương Lâm thì không có người nào phát hiện ra được.
Người thanh niên dưới núi đá cũng cảm thấy bầu không khí bốn phía đột nhiên trở nên hơi lạnh giống như đang ở trong mùa đông giá rét. Trái tim hắn đập mạnh, mơ hồ cảm thấy không ổn. Sau khi nhìn thấy Vương Lâm đi ra, hắn lập tức nói :
- Trở về !
Vương Lâm ngẩn người ra nhìn về phía người thanh niên ở dưới núi đá.
Người thanh niên này đứng thẳng người lên, bộ quần áo rộng thùng thình bên ngoài rất không hài hòa. Nhưng lúc này vẻ mặt hắn lại rất nghiêm túc, hắn tiến lên vài bước đã đến trong trận pháp ở cổng thành rồi vội vàng nói :
- Ngẩn người ra đó làm gì, mau quay trở về. Người kia nhất định là đến đây để quấy rầy ngươi, ta là người phụ trách phòng thủ ở chỗ này, ta sẽ bảo vệ ngươi được bình an.
Hắn vừa nói chuyện vừa vỗ vào túi trữ vật, trong tay đã xuất hiện một khối ngọc giản.
Vương Lâm cẩn thận nhìn kỹ người thanh niên, nói :
- Ngươi không phải là đối thủ của hắn !
Người thanh niên nhăn mày lại, hắn nắm chặt lấy ngọc giản, nói :
- Chuyện này không cần ngươi phải quan tâm, nếu ngươi cứ khăng khăng đi ra thì ta sẽ mặc kệ.
Vương Lâm cảm thấy tức cười, hắn lui ra phía sau hai bước đứng ở trong trận pháp. Người thanh niên kia lập tức đi đến trước người Vương Lâm rồi nhìn người đàn ông áo tím ở phía trước, lớn tiếng nói:
- Tiền bối, chỗ này là nơi phòng thủ của Tôn Gia, không biết tiền bối có chuyện gì ?
Người đàn ông mặc áo tím cũng ngẩn người, chiến ý trên cơ thể hắn lập tức tiêu tan thành mây khói, trong mắt hắn lộ ra vẻ hứng thú. Hắn cẩn thận đánh giá người thanh niên trước mặt vài lần, cười nói:
- Ngươi tên gì ?
Vẻ mặt người thanh niên trở nên ngưng trọng, nói:
- Vãn bối là Tôn Lăng.
Người đàn ông áo tím gật đầu, nói:
- Ngươi rất tận tụy, không tồi ! Ngươi có thể lui xuống, người ta tìm đang ở phía sau ngươi.
Vẻ mặt người thanh niên lập tức biến đổi, nói:
- Tiền bối, nếu hắn rời khỏi thành thì vãn bối sẽ không quản chuyện này. Nhưng nếu hắn vẫn còn ở chỗ này thì sẽ là chuyện của vãn bối.
Người đàn ông áo tím nhướng mày, hắn lạnh lùng nhìn người thanh niên, sau đó lại chuyển ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm.
Sau một cái liếc mắt, cơ thể Tôn Lăng lập tức run lên. Trong nháy mắt này hắn đột nhiên có một loại cảm giác giống như người đứng ở trước mặt không phải là một tu sĩ mà là một con viễn cổ hung thú đang liếc mắt cảnh cáo, nếu mình còn nói thêm một câu không chịu tránh ra thì sẽ lập tức bị con viễn cổ hung thú này cắn chết.
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn bình tĩnh như thường, hắn không thèm quan tâm ánh mắt của người đàn ông. Thấy bóng lưng người thanh niên Nguyên Anh tuy run rẩy mà vẫn đứng trước mặt mình, Vương Lâm lại trở nên trầm mặc.
Tôn Lăng hít vào một hơi thật sâu, cắn răng nói:
- Tiền bối, nếu hắn không bước ra thì ta phải phụ trách sự an toàn của hắn...Huống hồ hắn chỉ là một tu sĩ Kết Đan, tiền bối ... ...
Người đàn ông mặc áo bào tím lại nhăn mày, với thân phận của hắn lại bị người này nhiều lần phản bác, hắn đã trở nên tức giận.
- Ngươi, lui ... ...
Nhưng không đợi người đàn ông áo bào tím này nói xong, trong nháy mắt khi hắn vừa mở miệng, Vương Lâm đã nói:
- Đủ rồi !
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, hắn tiến lên một bước đi ra khỏi trận pháp.
Trong nháy mắt khi Vương Lâm đi ra ngoài, Tôn Lăng lập tức nói:
- Vì sao ngươi lại đi ra, đi vào ngay !
Nói xong hắn định bóp nát ngọc giản trong tay, ngọc giản này có tác dụng truyền tin.
Vương Lâm xoay người, hắn khẽ mỉm cười nói:
- Không có chuyện gì đâu !
Nói xong, Vương Lâm cất bước đi về phía người đàn ông áo tím, một đám sương mù màu xanh đột nhiên xuất hiện rồi bao phủ khắp bốn phía ngăn cản ánh mắt của Tôn Lăng.
Cự ly giữa Vương Lâm và người đàn ông áo tím khoảng ba mươi bước chân, hắn cực kỳ ung dung cất bước đi về phía đối phương. Lúc đầu thì thần sắc của người đàn ông áo tím vẫn như thường, nhưng khi Vương Lâm liên tục tiếp cận, người này lập tức cảm thấy một luồng áp lực từ trên người Vương Lâm truyền đến.
Áp lực này quá mạnh, khi khoảng cách giữa Vương Lâm và người kia chỉ còn mười bước, thì áp lực kia đã đạt đến đỉnh phong.
Người đàn ông mặc áo tím biến sắc, trong mắt tuôn ra một luồng hào quang ác liệt nhìn chằm chằm vào Vương Lâm. Hắn không lui người ra phía sau mà cố gắng đứng vững tại chỗ.
Bước chân Vương Lâm vẫn không ngừng lại, hắn lại đạp xuống một bước. Một bước này rơi vào mắt người đàn ông mặc áo tím giống như có sấm sét đang nổ vang trong tâm thần, giống như một bước này không phải đạp trên mặt đất mà đang giẫm trên tâm thần của hắn.
Người đàn ông bắt buộc phải lui ra phía sau một bước.
Lui từng bước, từng bước !
Vương Lâm liên tục tiến lên tám bước, mỗi bước chân của hắn giống như rất nhiều tiếng sấm sét đang nổ ầm ầm vang vọng trong tâm thần người đàn ông mặc áo tím. Theo mỗi bước chân của Vương Lâm còn hình thành nên một cơn gió lốc giống như đang chồng chất lên nhau nổ đùng đùng trong cơ thể người đàn ông mặc áo tím.
Vẻ mặt người kia lập tức trắng bệch, hắn liên tục lui ra phía sau, ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trong mắt lộ ra một tia kinh hoàng.
Đến bước chân cuối cùng, Vương Lâm giơ chân lên rồi bình thản nhìn người đàn ông ở phía trước đang liên tục lui ra phía sau. Trong mắt Vương Lâm hiện lên một tia sáng lạnh lùng, rồi đột nhiên hắn giẫm chân xuống.
Nếu nói uy lực của mấy bước chân trước đó là từ từ chồng chất lên nhau thì bước chân cuối cùng này lại ngưng tụ toàn bộ những gì đã nổ vang của lần trước, một bước đạp xuống đã dẫn phát toàn bộ khí thế mà trước đó ngưng tụ lại được.
Vẻ mặt người đàn ông áo tím hoàn toàn biến đổi, hắn không chút do dự lui ra phía sau vài bước rồi ôm quyền nói:
- Đạo hữu, tại hạ không có ác ý.
Vương Lâm lạnh lùng nhìn đối phương rồi đi qua bên cạnh hắn. Người đàn ông áo tím cười khổ đi theo phía sau.
Đám sương xanh tiêu tán, trong mắt Tôn Lăng đang đứng ở cổng thành không có chút dấu vết nào. Vừa rồi hắn ở trong đám sương không nhìn thấy bất cứ điều gì. Hắn than nhẹ một tiếng rồi đi đến bên dưới ngọn núi đá khoanh chân ngồi xuống.
- Người kia bị vị tiền bối đó bắt đi, hắn sợ rằng rất khó giữ được mạng sống ... ...
Người thanh niên kinh sợ cả nửa ngày, sau đó hắn nhắm hai mắt lại tiếp tục tĩnh tọa, hắn đã cố hết sức rồi.
Sau khi ra khỏi thành bắc, Vương Lâm vẫn ung dung bước đi đến Bảo Hợp Lâu ở thành Đông. Người đàn ông mặc áo tím ở bên cạnh hắn liên tục cười khổ, nói:
- Hứa đạo hữu, tại hạ là Tôn Tích, chuyện vừa rồi quả thật là không có ác ý.
Nếu là người khác, với thân phận của hắn tuyệt đối sẽ không dùng giọng như vậy để nói với người ngang vai vế. Nhưng sau lần thăm dò vừa rồi lại làm lòng hắn cảm thấy Hứa Mộc này rất sâu hiểm khó dò, cũng nhìn không thấu tu vi người này.
Điều này cũng không quan trọng, mà quan trọng là hắn từ trên người Vương Lâm cảm nhận được sự tự tin và một luồng sát khí. Luồng khí tức này nói lên người trước mặt đã giết rất nhiều tu sĩ cùng đẳng cấp, hơn nữa cũng không phải chỉ là một người. Chỉ có như vậy mới tạo nên sự tự tin đáng sợ thế này.
Tôn Tích này chính là một trong ba vị tu sĩ Vấn Đỉnh Kỳ trên Nhiễm Vân Tinh, là một lão tổ Vấn Đỉnh sơ kỳ của Tôn Gia. Sau khi hắn kết thúc quá trình tu luyện dưới đáy biển thì lập tức chạy thẳng đến Thiên Vận Thành.
- Hứa mỗ đã cảnh cáo ngươi !
Vương Lâm bình thản nói, trong lòng hắn thấy tu vi của tên họ Tôn này tương đương với mình, nhưng hắn lại không đặt tên này vào trong mắt. Thậm chí có thể nói trên Nhiễm Vân Tinh không có bất kỳ tu sĩ nào có thể làm cho Vương Lâm kiêng kỵ. Hơn nữa tên họ Tôn này không thèm quan tâm đến lời cảnh cáo của mình mà cứ đâm đầu đến, chắc chắn là có chuyện muốn nhờ cậy. Dù vậy cũng phải chịu sự trừng phạt, nếu không thì sau này Vương Lâm sẽ liên tục gặp phải phiền toái.
Nếu đã như vậy thì giọng nói của Vương Lâm cũng không còn khách khí.
Vương Lâm tu luyện gần nghìn năm đã thấu hiểu lòng người và có rất nhiều kinh nghiệm. Trong cuộc sống thường có những chuyện như vậy xảy ra, ngươi nhìn thấy một người, hắn coi ngươi là kẻ yếu, nếu ngươi lại coi hắn là kẻ yếu thì hắn chắc chắn hắn sẽ coi ngươi là cường giả.
Điều này cũng giống như thời thiếu niên Vương Lâm chơi đùa với đám trẻ trong thôn. Những đứa trẻ yếu kém thì thường bị ăn hiếp, mà những đứa trẻ thông minh thường đứng ở bên trên chứng tỏ mình mạnh mẽ, vì vậy mà rất ít có đứa bé nào dám trêu chọc đến nó.
Thậm chí năm xưa giữa các gia đình thân thích của Vương Lâm cũng vậy, mạnh và yếu sẽ không ở cùng cấp độ với nhau, sự chênh lệch về cao thấp giống như trời và đất. Điều này là tâm tính, ngươi yếu thì đối phương sẽ mạnh, ngươi mạnh thì đối phương sẽ yếu.
Vương Lâm tu hành nhiều năm nên rất hiểu đạo lý này.
Tôn Tích trầm mặc hồi lâu rồi cười khổ nói:
- Hứa đạo hữu, chuyện này là Tôn mỗ lỗ mãng, nhưng có chuyện quan trọng muốn nhờ nên không tránh khỏi có chút vội vàng.
Vương Lâm không đáp lời mà cứ tiếp tục đi về phía trước.
- Hứa huynh, nếu ngươi có thể giúp ta một lần, ta có thể đem toàn lực của Tôn Gia giúp ngươi tu hành !
Tôn Tích cắn răng nói.
- Gia tộc của ngươi không nuôi nổi hai người Vấn Đỉnh.
Giọng nói của Vương Lâm vẫn bình thản.
Ánh mắt Tôn Tính trở nên ngưng trọng, nói:
- Hứa huynh, gia tộc của ta quả thật là không nuôi nổi hai người tu sĩ Vấn Đỉnh. Nhưng nếu ngươi giúp ta, ta có thể đem suất đi Lôi tiên giới trăm năm sau tặng cho ngươi.
Bước chân Vương Lâm hơi ngừng lại, hắn nghiêng người nhìn Tôn Tích rồi thu hồi ánh mắt tiếp tục đi về phía trước.
- Chắc chắn Hứa huynh cũng biết Lôi tiên giới trên La Thiên Tinh Vực của ta mỗi lần mở ra thì tất cả Lôi Đỉnh đều bị Lôi Tiên Điện khống chế, người ngoài sẽ tuyệt đối không thể đoạt được. Muốn tiến vào Lôi tiên giới thì nhất định phải là người của La Thiên Tinh Vực của ta. Hơn nữa chỉ có những gia tộc được ghi chép trong Lôi Tiên Điện mới có thể tham gia vào danh sách tuyển chọn.
Hai mắt Tôn Tích hơi nheo lại giống như đang tùy ý giải thích tường tận.
Những người đạt đến Vấn Đỉnh, tất nhiên sẽ có rất ít người tâm cơ nông cạn. Tôn Tích này thân là một người tổ tiên của gia tộc, tất nhiên sẽ là loại người tâm tư thâm trầm. Trước đó hắn bị khí thế của Vương Lâm áp bức nên bắt buộc phải tỏ ra yếu kém, nhưng bây giờ hắn lại bắt đầu phản kích.
Tôn Tích nói rõ ràng như vậy, đồng thời cũng nói ra sự nghi ngờ của hắn đối với lai lịch Vương Lâm.