Chương 1112: Máu Thiên Đạo!

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:21:09

Ba phân thân tự bạo hình thành một lực lượng xung kích lớn không tưởng tượng nổi. Trong tiếng chấn động ầm ầm, động đất liền đạt tới đỉnh điểm, mặt đất sụp đổ trong phạm vi lớn. Mặt đất sụp đổ, lập tức có những cái khe nứt hiện ra ở mảnh nhỏ của Vũ Tiên giới này. - Vương Lâm, lão phu giúp ngươi cứu Thanh Long Thánh Hoàng nhé. Thiên Vận Tử cười dài, nương theo lực xung kích của ba phân thân khiến cho Vương Nham, Hồ Quyên lùi lại phía sau, Vương Lâm không có cơ hội tiến lên, liền bước nửa bước , nhảy vào giữa ba mươi lăm tu sĩ Toái Niết. Hắn thừa dịp những người này không thể phân thần, cả người hóa thành một đạo cầu vồng, không ngờ lại chui xuống dưới ngọn núi. Cùng lúc đó, từ bên trong ngọn núi truyền ra những tiếng ầm ầm, dưới áp lực của kim quang chẳng những không hạ xuống mà lại còn nghịch chuyển, tiếp tục bay lên ba trượng nữa. Do đó ngọn núi này đã bay lên quá bảy trượng, tới gần mười trượng. Lão giả ở trong thanh quang nhìn về phía Thiên vận Tử, ánh mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị nhưng không nói chuyện mà ở trong thanh quang nhanh chóng lao ra , thoát khỏi đáy núi. Sau khi xuất hiện hắn liền quát khẽ: - Tộc nhân Tứ Thánh Tông, triển khai toàn bộ thần thông, hủy diệt ngọn núi này. Vừa nói hắn vừa giơ tay phải lên hung hăng vỗ một cái. Lập tức phía sau hắn có một con Thanh Long mấy vạn trượng biến ảo ra. Thanh Long này tràn ngập một cảm giác tang thương. Dưới cái vỗ của lão giả, Thanh Long mở to miệng, phun ra một luồng thanh khí, hướng thẳng về ngọn núi. Trưởng lão Tứ Thánh Tông bốn phía lại càng không do dự, đều triển khai thần thông, hóa thành một cỗ lực lượng vô tận đánh thẳng về ngọn núi. Mà giờ phút này, những khe nứt trên mặt đất ngày càng nhiều, hóa thành những mảnh nhỏ bắt đầu sụp đổ, chìm vào trong hư vô. Khe không gian ở bôn phía ngày càng nhiều, như muốn cắn nuốt cả thiên địa. Tiếng động ầm ầm kinh thiên động địa vang lên. Dưới sự công kích của Thánh Hoàng, ngọn núi này lập tức trở nên run rẩy, từng tảng đá lớn rơi xuống. Thậm chí cả cái kim tỏa phía trên dường như cũng không chịu nổi. Nhưng càng như vậy lại càng khiến sắc mặt của Thanh Long Thánh Hoàng khó coi hơn rất nhiều. Đúng lúc này, một tiếng cười dài từ trong ngọn núi truyền ra. Từ ngọn núi này đột nhiên một luồng ánh sáng lao ra, Thiên Vận Tử từ trong đó vọt tới, trên tay cầm một thứ gì đó màu đen như máu đông, lộ vẻ mừng rỡ vô cùng, cười điên cuồng rồi trực tiếp nhảy vào không trung. Kim tỏa biến ảo ra kia bỗng nhiên hóa thành một vùng kim quang, lập tức đuổi theo Thiên vận Tử, rơi vào vật màu máu đen kia trên tay hắn, dường như là muốn phong ấn nó lại vậy. Nhưng THiên Vận Tử chẳng thèm để ý, vừa lao ra, tay phải vừa hung hăng vỗ một cái về phía mặt đất. Ầm ầm một tiếng, mặt đất này vốn đã sụp đổ lại càng tan nát nhanh hơn. Một dòng chảy lớn xuất hiện trong hư vô, xoay tròn cuốn tất cả những mảnh nhỏ kia rồi nghiến thành phấn vụn, sau đó hút lấy. Dưới một chưởng này của THiên Vận Tử, không phải chỉ có mảnh nhỏ này của Vũ Tiên giới mới sụp đổ mà cả Vũ Tiên giới vốn đã không ổn định giờ bắt đầu tan ra. Tiếng ầm ì trong thiên địa không ngừng truyền tới. Vũ Tiên giới giống như Lôi Tiên giới năm đó, hiên giờ đang sụp đổ. - Vương Lâm, lão phu phải đa tạ hành động lần này của ngươi. Ngày khác có duyên, ta với ngươi lại gặp lại nhau. Tới khi đó rồi lão phu có lẽ đã thành thiên đạo rồi. Thiên vận Tử cười điên cuồng, chuẩn bị đi xa, thì hai mắt Thanh Long Thánh Hoàng đột nhiên lóe sáng, tay phải bắt quyết điểm về phía trước một cái. Lập tức một con Thanh Long biến ảo há mồm gầm thét. Thanh Long Thánh Hoàng buông tay ra, con Thanh Long này không ngờ lại lao ra, hướng về phía Thiên Vận Tử cắn nuốt. Đồng thời lúc Thanh Long lao ra, Thanh Long Thánh Hoàng vỗ tay phải lên ngực một cái, phun một ngụm máu tươi, hóa thành một tia sáng dung nhập vào trong cơ thể Thanh Long. Đột nhiên toàn thân Thanh Long liền bị bao quanh bởi huyết quang, tiếng rồng gầm kinh thiên vang lên, trong nháy mắt đã tới gần Thiên Vận Tử, há miệng cắn nuốt. Những tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên động địa. Thanh Long kia tiêu tán, phong ấn trên mi tâm Thiên Vận Tử cũng bị xé ra hai vạch, máu tươi từ khóe miệng chảy ra, nhìn chằm chằm vào Thanh Long Thánh Hoàng cười khàn khàn: - Không hổ là Thanh Long Thánh Hoàng. Lĩnh giáo. Thân thể hắn nhoáng lên một cái liền biến mất. Trưởng lão Toái Niết bốn phía muốn truy kích, Thanh Long Thánh Hoàng lắc đầu trầm giọng nói: - Để hắn đi thôi. Người này ẩn dấu tu vi rất sâu, nêu buộc hắn bộc phát ra thì hôm nay sẽ phải chết rất nhiều người, không đáng. Huống hồ lão phu bị nhốt đã lâu, giờ phút này cũng đã sa cơ lỡ vận. Lời này vừa nói ra, tất cả các trưởng lão của Tứ Thánh Tông đều cung kính vâng dạ. - Ngươi chính là tân Chu Tước sao? Ánh mắt của Thanh Long Thánh Hoàng chuyển hướng về phía Vương Lâm, chậm rãi nói. Vương Lâm gật đầu, ôm quyền nói: - Ra mắt Thanh Long Thánh Hoàng. Thanh Long Thánh Hoàng ngưng thần nhìn Vương Lâm hồi lâu, nói: - Tứ Thánh Tông huyết mạch tương liên, lão phu cũng không nói lời đa tạ nữa. - Không biết Thiên Vận Tử rốt cụ là lấy được vật gì dưới chân núi vậy? Vương Lâm cau mày, bình tĩnh nói. - Máu của thiên đạo. Ánh mắt Thanh Long Thánh Hoàng lại nhìn về phía Vương Nham, Hồ Quyên, đồng tử co rút lại, chậm rãi nói. - Máu... thiên đạo sao? Vương Lâm hít sâu một hơi nói. - Lão phu năm đó cùng đám người Huyền Trọng Tử khi Vũ Tiên giới mới sụp đổ là những người sớm nhất tới nơi này, vốn là vì pháp bảo và tiên thuật truyền thừa của Vũ Tiên giới nhưng lại ở nơi này phát hiện ra rất nhiều điều thần bí. Tiên giới bị hủy hẳn là do những thứ này. Thanh Long Thánh hoàng nói tới đây thì Vũ Tiên giới lại càng chấn động sụp đổ nhiều hơn. Mọi người lập tức bay ra, hướng về phía trên lao tới. - Ngọn núi kia vốn là phong ấn của tiên đế Thanh Lâm bố trí, là một cái khe của tiên giới trong lúc xảy ra hạo kiếp. Năm đó ta bị Huyền Trọng Tử xui khiến, cùng tiến vào trong đó. Sau đó không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta bị vây trong đó không thể thoát ra. Cũng bởi vì phong ấn này nên tiếng kêu cứu của ta chỉ có người đặc thù mới có thể nghe thấy. Thanh Long Thánh Hoàng nói tới đây lại liếc nhìn Vương Lâm một cái. - Tuy nói là vậy nhưng ta bị vây ở dưới chân núi này lại phát hiện ra đám máu đó cũng bị Thanh Lâm phong ấn. Sau khi nghiên cứu, ta thủy chung vẫn không biết lai lịch của nó. Mai cho tới khi thiên nhân tứ suy của lão phu hạ xuống, lấy trạng thái đó của ta căn bản là không có khả năng vượt qua. Dưới nguy cơ, ta liền nuốt thứ máu đó... Ánh mắt Thanh Long Thánh Hoàng lộ ra một tia sợ hãi. - Vừa nuốt vào ta liền hôn mê, khi tỉnh lại thì đã vượt qua thiên nhân tứ suy. Chẳng qua tại nơi phong ấn không có chút thiên địa nguyên lực nào, lão phu không có tu vi thiên nhân tứ suy, mãi vẫn không thể thoát vây, chỉ có thể dưới sự tiêu hao của phong ấn, dần dần suy yếu đi. - Máu của thiên đạo là gì? Vương Lâm vừa phi hành vừa trầm giọng hỏi. Hắn vẫn cảm giác được thứ máu ấy hình như giống với những vết gì trên thanh kiếm của mình, lại còn ẩn chứa một chút gì đó giống với tinh thể ở cổ của cái đầu Cổ Thần bát tinh trong vùng đất Yêu Linh. - Chuyện này thì ngươi hỏi môn nhân của tiên đế năm đó đi. Ánh mắt Thanh Long Thánh Hoàng nhìn về phía Vương Nham và Hồ Quyên. - Hóa ra là như vậy... Vương Nham thì thào nói, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở. Hắn trước kia vẫn phỏng đoán nguyên nhân tiên giới sụp đổ, giờ phút này nghe lời nói của Thanh Long Thánh Hoàng, những dự đoán trong lòng đã có chút khẳng định. - Trước hạo kiếm của tiên giới chừng một trăm năm, trong Vũ TIên giới có bốn lần xảy ra mưa máu, bên trong ẩn chứa một lực lượng kỳ dị, sư tôn gọi đó là máu thiên đạo. Hồ Quyên ở một bên nhẹ giọng nói. - Mặc dù là không chết thì cũng đã bị trọng thương. Vì thế rơi xuống Vũ Tiên giới hiển nhiên là vết máu của thiên đạo. Những ngày đó sư tôn sưu tầm máu của thiên đạo, không ngừng luyện hóa cuối cùng được một đám máu bằng nắm tay. Trong lúc sư tôn thử tìm người nuốt vào một chút thì toàn bộ đều hóa thành một đám máu mà chết. Từ đó về sau không có ai dám nuốt thử này nữa. Nói tới đây Vương Nham nhìn Thanh Long Thánh Hoàng với vẻ quái dị. Tâm thần Vương Lâm rung động, nghe thấy những sự tình chưa bao giờ từng được biết này không khỏi hít sâu một hơi. - Sư tôn cho rằng thứ rơi xuống Tiên Giới là máu thiên đạo, như vậy rơi xuống tam giới còn lại có thể cũng có vật của thiên đạo... Vương Nham liếc nhìn Vương Lâm một cái, giải thích: - Thực sự là khiến người ta nghe mà kinh hãi. Thiên đạo lại có thể là một người. Mà người này trọng thương, thân thể tứ phân ngũ liệt xong, ngay cả nguyên thần cũng sụp đổ, hóa thành vô số mảnh nhỏ rơi xuống. Như vậy ngươi có tin nổi không... lúc đầu ta cũng không ủng hộ quan điểm này của sư tôn, nhưng sau đó vài năm sư tôn sau khi nghiên cứu lại tìm ra một điểm. Trong lúc nói chuyện, mọi người không ngừng lao lên cao, đi vào bình đài ở đại môn Vũ Tiên giới. Sau khi đã hạ xuống, Thanh Long Thánh Hoàng trầm giọng nói: - Tu sĩ cướp đi máu thiên đạo hiển nhiên là đối với việc này hiểu rõ như lòng bàn tay nhưng hắn cũng không biết hết. Đám máu thiên đạo đó sớm đã bị ta nuốt mất một nửa rồi , hiêjn giờ bên trong còn có không ít máu của lão phu. Ta muốn thử xem hắn lần này tu luyện ra sao. Ánh mắt Thanh Long Thánh Hoàng lóe lên, trên mặt nở nụ cười quỷ dị. Những người xung quanh nhìn thấy nụ cười này trong lòng không khỏi phát run. - Tân Chu Tước, ngươi theo ta quay về Tứ Thánh Tông, giới thiệu cho ta một chút về biến cố của Tứ Thánh Tông những năm gần đây. hôm nay chỉ có ngươi ở nơi này, chắc là những Thánh Hoàng còn lại đã chết cả. Giọng nói của Thanh Long thánh hoàng bình tĩnh, không có chút dao động nào. Thần sắc Vương Lâm như thường, lui lại phía sau vài bước, tới gần hai người Vương Nham và Hồ Quyên, trầm giọng nói: - Thanh Long tiền bối, vãn bối còn có chuyện quan trọng cần xử lý, trong thời gian ngắn không thể trở lại Tứ Thánh Tông. - Hả? Thanh Long Thánh Hoàng nhìn về phía Vương Lâm. Vương Lâm cũng nhìn lại hắn. Một lát sau, Thanh Long thánh Hoàng hơi gật đầu nói: - Như vậy cũng được. Nói xong hắn xoay người một cái, trực tiếp đạp lên đại môn đi ra. Các trưởng lão Tứ Thánh Tông toàn bộ đi theo sau. Chỉ có cá biệt mấy người nhìn lại Vương Lâm một cái, cũng không chút do dự rời đi. Dù là trưởng lão của Chu Tước Thánh Tông cũng vậy. - Tân Chu Tước, nhớ kỹ là khi trở về nhớ mang thánh khí của thái cổ Chu Tước về nhé. Từ xa xa truyền tới giọng nói của Thanh Long Thánh Hoàng, không có chút tình cảm gì.