Ở kinh đô của bộ tộc Đạo Cổ, trong Thiên Không Thành lơ lửng giữa không trung kia, phần lớn những địa phương vẫn vô cùng náo nhiệt như trước, tiếng người huyên náo trong tiếng nhạc vô biên, dưới những ngọn đèn sáng rực rỡ giống như là một thời kỳ huy hoàng.
Chuyện xảy ra ở gần Đạo Cổ Điện, một tiếng gào thét kinh thiên kia vì sự rộng lớn của Đạo Cổ hoàng thành, vì sự đặc biệt của dãy núi quanh Đạo Cổ Điện nên không truyền tới những nơi ở xa hơn.
Cũng không có ai chú ý tới vào trước đại hôn của Đạo Cổ hoàng tôn một ngày, vào đêm hôm đó lại xảy ra một chuyện lớn nghiêng trời lệnh đất đối với Đạo Cổ nhất mạch, thậm chí là đối với toàn bộ Cổ Tộc trên mặt đất!
Vô số tộc nhân của tam mạch còn đang hưởng thụ trong rượu và nhạc, ở dưới ánh đèn nâng chén chúc tụng, nhưng khi không trung mơ hồ truyền đến một tiếng thét kinh thiên, phàm là những người nghe thấy cũng đều nhíu mày, ánh mắt nhìn lên bầu trời. Dưới một cái liếc mắt này. Những người nhìn lên đều chấn động tâm thần, thân thể đứng mạnh lên.
Theo thanh âm này vang lên. Tiếng nhạc dần dần ngừng lại!
Chỉ thấy trên không trung kia. Một đạo cầu vồng như lưu tinh làm nổi lên lôi đình ầm vang như muốn phá tan thiên địa từ xa xa chợt lóe lên bay qua. Theo nó bay đi xa. Lôi đình ầm ầm kia khiến cho mặt đất run rẩy, không trung chấn động xuất hiện những tầng sóng gợn giống như có một con cá bơi qua mặt nước, như muốn đem bầu trời chia làm hai nửa!
Một luồng sát khí không thể nào hình dung nổi từ trên trời giáng xuống. Phàm là tộc nhân của tam mạch bị sát khí này xâm nhập, toàn bộ đều thân thể run lên. Hai mắt lộ ra vẻ sợ hãi!
Bọn họ mơ hồ như có dự cảm trong Đạo Cổ hoàng thành này sắp sửa phát sinh một đại sự!
Vương Lâm ở trên không trung dĩ nhiên cũng nhìn thấy hoàng cung náo nhiệt kia. Từ Đạo Cổ Điện tới nơi này. Hắn chỉ tốn thời gian có vài nhịp thở ngắn ngủi, có thể so với súc địa thành thốn, hoàng cung kia có rất nhiều cấm chế làm rối loạn sức mạnh thiên địa khiến cho súc địa thành thốn không thể trực tiếp đi lại.
Nhìn hoàng cung kia. Trước mắt Vương Lâm hiện lên thân ảnh của Lý Mộ Uyển, thân ảnh ấy khiến cho Vương Lâm lòng đau như dao cắt đến chảy máu. Hắn thét lên. Trong tiếng thét này. Hắn giống như là một người điên thật sự phóng về phía hoàng cung.
Nhưng ngay khi hắn tới gần nơi này trăm dặm. Chỉ thấy trên không trung phía trước lập tức có mấy trăm hư ảnh giống như những làn khói hiện ra tạo thành mấy trăm thị vệ của Đạo Cổ hoàng cung mặc áo giáp!
Ngay sau đó, ở trên mặt đất giống như có vạn mã đang chạy làm dấy lên một đám bụi mù. Chỉ thấy gần một vạn tộc nhân Đạo Cổ từ tất cả các vị trí trên mặt đất hiện ra, xa xa còn có mấy ngàn người bước tới hình thành một vòng vây như vây cả thiên địa, ngăn cản đường đi của Vương Lâm!
Thì ra là Vương Lâm đại nhân.
Trong những thân ảnh xuất hiện trên không trung có một người đi ra. sau khi nhìn rõ Vương Lâm ánh mắt lóe lên lộ ra vẻ âm trầm.
Đại nhân không phải là đã rời khỏi sao, sao lại xông tới nơi này, phải biết đây là...
Không đợi hắn nói xong. Vương Lâm gầm nhẹ lên một tiếng.
Cút ngay! Ai ngăn cản ta, chết!
Thân thể Vương Lâm bước từng bước về phía trước, như một con mãnh thú hồng hoang nổi giận, ầm ầm đánh ra một quyền. Thiên địa ầm vang, mười người ở phía trước hắn thân thể chấn động, lập tức nổ tung!
Những giọt máu tươi đầu tiên của một bữa yến tiệc giết chóc từ trên trời rơi xuống, khiến cho bữa tiệc giết chóc này mở ra màn đầu tiên!
Cũng đúng lúc này. Chín đạo cầu vồng từ trong thiên địa phía sau Vương Lâm gào thét lao tới. Chính là chín người dưới trướng Huyền La. Chín người bọn họ ngay khi nhìn thấy Vương Lâm ra tay chém giết, sắc mặt liền trở nên trắng bệch.
Nhanh đi báo cho hoàng tôn. Vương Lâm Hắn muốn giết vua!
Lão già có tu vi cao nhất kia. Mặc dù hắn đi theo Huyền La. Nhưng trong lòng đối với hoàng quyền rất trung thành, cũng khiến cho hắn trong khoảnh khắc này phản lại lời của Huyền La.
Lời vừa nói ra gần một vạn thị vệ hoàng cung ở bốn phía toàn bộ đều thần sắc đại biến. Bọn họ vốn đã bị một quyền vừa rồi của Vương Lâm khiến cho chấn động, lúc này nghe thấy vậy lập tức tỉnh lại.
Nhưng đã chậm. Chỉ thấy tiếng ầm vang ngập trời, còn có những tiếng gào thét thê lương vang vọng. Vương Lâm từng bước không ngừng đi về phía trước, tất cả những người đứng trước mặt hắn đều tan nát toàn thân, tử vong thê thảm!
Chín người dưới trướng Huyền La cắn răng đuổi theo Vương Lâm. Không biết thi triển thần thông gì lại xuất hiện ở phía trước Vương Lâm. Không nói năng gì mà bỗng nhiên lại chọn cách ra tay!
Đối với chín người này, giữa Huyền La và hoàng quyền, thì bọn họ sẽ không chút chần chừ lựa chọn hoàng quyền!
Các ngươi muốn chết!
Vương Lâm vốn không muốn giết chín người này. Nhưng hiện giờ chín người này mấy lần ngăn cản khiến cho Vương Lâm khó chịu. Hai mắt hắn lóe lên sát khí. Ngay khi chín người này xuất hiện. Vương Lâm bỗng nhiên giơ tay phải lên, một chưởng ấn khổng lồ hiện ra ở trước người hắn, chính là Dịch Linh Ấn!
Ấn này hiện ra. Trên đó lập tức có chín mươi chín hư ảnh chồng lên nhau. Những hư ảnh này nhoáng lên một cái bất ngờ lại tăng thêm không ít. Tổng cộng có một trăm hai mươi mốt hư ảnh. Trong nháy mắt ngưng tụ lại với nhau. Sau khi hợp lại, trên Dịch Linh Ấn kia xuất hiện ngón thứ sáu, thứ bảy, thứ tám, thứ chín cho đến ngón thứ mười!
Chưởng ấn mười ngón kia ầm vang lao tới. Chín người kia cắn răng bộc phát ra Cổ Tộc lực toàn thân, sau lưng có hư ảnh hiện ra gào thét chống cự. Trong nháy mắt, một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền vào hoàng cung ở phía trước vang lên ngợp trời.
Trong tiếng nổ này. Chín người kia phát ra tiếng kêu thảm thiết, không có một chút sức chống cự. Thân thể bị chưởng ấn kia chạm vào bỗng nhiên tan vỡ. Chín người, toàn bộ tử vong!
Ngay khi bọn họ tử vong, chưởng ấn này quét ngang một đường về phía trước. Những chỗ nó đi qua, phàm là những thị vệ hoàng cung ngăn cản đều không có ai sống sót khiến cho nơi này lập tức bị mùi máu tanh bao phủ.
Nếu đổi lại là hoàng thành của Tiên Tộc. Thì sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, những người còn lại nhất định sẽ bỏ chạy trối chết, quyết sẽ không xông lên khi biết sự chênh lệch là quá lớn, biết rõ chắc chắn sẽ phải chết.
Nhưng nơi đây là Cổ Tộc, hoàng quyền là chí thượng, những thị vệ hoàng cung còn lại này cả đám như nổi giận, không ngờ lại thiêu đốt huyết mạch, giống như điên cuồng vọt tới muốn ngăn cản chưởng ấn kia!
Bên ngoài hoàng cung trăm dặm. Trước khi những tiếng nổ ầm ầm và tiếng kêu thảm thiết truyền đến thì vẫn còn sự náo nhiệt như trước. Cười nói uống rượu, không ngớt có người hướng về phía Đạo Cổ hoàng tôn chúc mừng.
Đạo Cổ hoàng tôn kia trên mặt thủy chung vẫn mang theo một nụ cười, thỉnh thoảng lại cười to lên rất thoải mái. Còn Tống Trí ở bên cạnh hắn thì yên lặng ngồi ở đó, cúi đầu không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng ánh mắt Đạo Cổ hoàng tôn kia thỉnh thoảng nhìn về phía nữ tử này lại lộ ra một vẻ trêu đùa. Hôm nay hắn thật sự rất vui vẻ. Thậm chí có thể nói đã rất lâu hắn không được vui vẻ như vậy.
Hắn đã có chín phần chắc chắn Vương Lâm cùng với tàn hồn kia nhất định là có quen biết, mà nhìn bộ dạng của Vương Lâm lúc trước, thì mối quan hệ với tàn hồn này tuyệt đối không đơn giản, có thể nói giống như quan hệ đạo lữ.
Mỗi khi nghĩ tới đây, Đạo Cổ hoàng tôn đều cười ha hả. Nâng chén uống cạn một hơi. Hắn thích cảm giác này. Nhất là sau khi sủng ái hoàng hậu này. Tưởng tượng tới vẻ mặt thống khổ của Vương Lâm lúc đó.
Dựa vào cái gì mà ngươi có thể có được Hồn Huyết chứ. Trẫm mới là đích hệ của Cổ Tổ! Dựa vào cái gì mà ngươi có thể trở thành đệ tử của Huyền La. Trẫm năm đó đau khổ cầu xin mà cũng không làm cho Huyền La kia đồng ý!
Dựa vào cái gì! Ngươi chỉ là một con kiến đến từ động phủ giới, chỉ là hạng người thô tục ti tiện, làm sao ngươi có thể bằng được một thiên tài như trẫm! Hôm nay ngươi còn tới bộ tộc Đạo Cổ của ta, nhìn thấy trẫm mà không quỳ. Vương Lâm ngươi thật to gan, hoàn toàn không coi trẫm ra gì. Trẫm mặc kệ ngươi có tu vi gì. Ở Cổ Tộc ta, ngươi nhìn thấy trẫm, thì nhất định phải quỳ lạy!
Ngươi không quỳ cũng được, sau khi đại lễ trôi qua ta sẽ lập tức sủng ái hoàng hậu này, để ta xem nữ tử của ngươi có mùi vị gì!
Nhìn bộ dạng của hắn giống như là đang đau khổ tìm kiếm, nhưng hắn cũng không biết nữ tử mà hắn muốn tìm lại đang ở bên cạnh trẫm, là hoàng hậu của trẫm!
Đạo Cổ hoàng tôn nghĩ tới đây lại nâng chén lên cười ha hả.
Nhìn thấy Đạo Cổ hoàng tôn vô cớ cười to. Những người của tam tộc trên quảng trường bên ngoài đại điện và trên đài cao đều mỉm cười, nâng chén cùng uống.
Nhưng chén rượu này bọn họ chưa kịp uống xong, nụ cười của Đạo Cổ hoàng tôn kia chưa kịp kết thúc, toàn bộ mọi người ở nơi này đều nghe được một tiếng ầm vang kinh thiên đến từ bên ngoài hoàng cung!
Tiếng ầm vang này mặc dù không lớn, nhưng bất ngờ vang lên lập tức khiến cho nơi này nhốn nháo, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh. Ánh mắt của mọi người cũng đều lập tức nhìn về phía truyền tới tiếng ầm vang kia.
Nhưng vì trong hoàng cung này có cấm chế ngăn cản thần thức, cho nên bọn họ chỉ nhìn thấy một đám mơ hồ. Cũng còn vì từ nơi truyền tới tiếng ầm vang kia còn có một khí tức điên cuồng lượn lờ. Khí tức này bài xích toàn bộ thần thức quan sát khiến cho Đạo Cổ hoàng tôn cũng không nhìn ra manh mối.
Không sao!
Đạo Cổ hoàng tôn kia chậm rãi mở miệng, cầm chén rượu, đặt lên miệng uống một ngụm.
Động tác của hắn như vậy khiến cho tộc nhân của tam tộc trên quảng trường và trên đài cao đều bình tĩnh trở lại. Bọn họ cũng không còn lo lắng nữa, nơi này dù sao cũng là Đạo Cổ hoàng cung, là vùng đất trung tâm của tam đại hoàng quyền Cổ Tộc. Sự phòng hộ của nơi này cũng không tầm thường, bọn họ không tin có người có thể xông vào nơi này mà còn sống.
Thanh âm náo nhiệt kia dần dần lại nổi lên trong hoàng cung này. Những câu chúc mừng lại lần lượt vang lên.
Nhưng tiếng ầm vang từ bên ngoài truyền tới kia càng ngày càng tới gần. Dần dần nơi này dường như lại yên tĩnh trở lại. Không ai phát hiện ra Đạo Cổ hoàng tôn kia buông chén rượu, hơi run lên một chút.
Hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm đằng xa.
Thị vệ đâu rồi!
Đạo Cổ hoàng tôn chậm rãi mở miệng.
Ngay khi hắn dứt lời. Chỉ thấy Nhất Bách Linh Bát Cấm kia toàn bộ đứng dậy, hướng về phía Đạo Cổ hoàng tôn quỳ xuống.
Đi ra ngoài đó giết người quấy rối, mang đầu lại đây!
Tuân mệnh!
Nhất Bách Linh Bát Cấm kia nhất tề mở miệng, thanh âm thống nhất, hóa thành một luồng sóng ầm ầm ầm, trong đó còn ẩn chứa sát khí hóa thành một trăm lẻ tám đạo cầu vồng. Nhất Bách Linh Bát Cấm này bỗng nhiên bay thẳng ra ngoài hoàng cung!
Đưa hoàng hậu đi nghỉ ngơi!
Ngay khi Nhất Bách Linh Bát Cấm kia bay đi. Đạo Cổ hoàng tôn chậm rãi mở miệng, lập tức ở bên cạnh Tống Trí liền xuất hiện hai làn khói hư ảo hướng về phía Tống Trí vái một cái.
Tống Trí trầm mặc đứng lên. Hai mắt dưới tấm mạng che mặt càng thêm mê man. Nàng nhìn thoáng qua nơi truyền tới tiếng ầm vang ở bên ngoài hoàng cung, bên tai lại một lần nữa vang lên một câu, Uyển nhi!
Còn chưa quay về!
Đạo Cổ hoàng tôn nhướn mày, lạnh lùng như băng vô tình liếc nhìn Tống Trí kia một cái.
Tống Trí vô cùng sợ hãi thân thể run lên, cúi đầu. Ngay khi đi theo hai hư ảnh kia chuẩn bị đi vào sau điện, đột nhiên một tiếng ầm vang kinh thiên cực kỳ rõ ràng, giống như là vang lên ở bên tai, tiếng ầm này vang lên ở bên ngoài quảng trường của đại điện!
Theo tiếng ầm vang kia, Đạo Cổ hoàng tôn lập tức nhìn lại, nhưng thần sắc hắn đột nhiên đại biến!
Chỉ thấy thân ảnh Nhất Bách Linh Bát Cấm lảo đảo quay về. Bọn họ phun ra máu tươi, thân thể ở trên không trung ầm ầm tan vỡ. Máu thịt văng khắp nơi. Nhưng cũng có một người chưa chết, hắn rơi phịch một tiếng xuống mặt đất. Hướng về phía Đạo Cổ hoàng tôn quỳ xuống, miệng phun ra máu tươi, phát ra một tiếng thét truyền khắp quảng trường.
Là Vương Lâm! Hắn muốn giết vua!