Vương Lâm rời đi mang theo Chu Như, mang theo những phức tạp dây dưa với Liễu Mi, mang theo những kí ức đã chôn sâu trong lòng hắn mà hắn vĩnh viễn không bao giờ muốn chạm tới nó nữa.
Mộc Băng Mi cuối cùng có đi thăm Vương Bình hay không, trong lòng nàng tự có quyết định, Vương Lâm cũng không muốn suy đoán. Hắn xoay người rời đi, dường như đã có một tấm màn của thiên địa ngăn cách thế giới của hai người. Trận pháp mở ra, phảng phất hai thế giới này càng ngày càng xa, xa tới cho dù là trong giấc mộng cũng không thể chạm tới.
Nếu nói như thế thì khoảng cách xa nhất trong thế gian này cũng không phải sinh tử mà là sự lãng quên. Như vậy lúc này Vương Lâm và Mộc Băng Mi đang ở trong một khoảng cách mà so với khoảng cách xa nhất kia lại còn xa hơn nữa. Đó là không thể quên...
Muốn quên đi nhưng lại không thể quên được, muốn tìm lại nhưng lại không biết làm sao để tìm. Chỉ còn lại năm tháng dài đằng đẵng, chớp mắt một cái đã là ngày tháng yên lặng, chảy xuôi dòng.
Mộc Băng Mi lẵng lặng đứng nhìn trận pháp mở ra, quang mang chói mắt, bóng người đang dần dần biến mất, nước mắt lại chảy dài. Nàng muốn gặp lại Vương Bình, muốn chạm vào thân thể hài tử một chút, muốn ôm nó vào lòng. Chỉ là nàng lại không thể... lại càng không dám.
Đạo tâm vốn là muốn nhờ Liễu Mi mà tìm ra sơ hở, vốn là muốn nhờ đó mà chặt đứt hết thảy, khu trừ hoàn tở sơ hở này trong tâm. Nếu như vậy thì đạo tâm tuy không viên mãn nhưng sẽ không còn sơ hở.
Nhưng tới khi nhìn thấy Vương Bình thì Mộc Băng Mi không biết đạo tâm mình sẽ ra sao, là hoàn toàn viên mãn hay là sẽ sụp đổ, nàng thực sự không biết.
Nếu mạng sống của nàng thuộc về bản thân thì có lẽ nàng sẽ không chút do dự mà đi tới, mặc kệ là đúng hay sai. Chỉ là thân là Côn Hư thánh nữ, bản thân nàng nhiều lúc không thể làm theo ý mình:
- Mọi việc... đành cứ như vậy mà chấm dứt đi...
Mộc Băng Mi cắn cắn môi, xoay người chậm rãi đi về phía xa. Bóng lưng nàng so với bóng lưng Vương Lâm hình như còn cô độc hơn. Bầu trời màu lam, trái tim Mộc Băng Mi dường như cũng màu lam, một màu đậm nhưng lại xa xôi như vậy.
Tinh không đen kịt, ánh sao xa xa tựa hồ như không thể đưa ánh sáng tới nơi này, khỏa lấp trái tim đang đau đớn của Vương Lâm. Hắn chỉ có thể ở giữa tinh không này mà tùy ý để cho thống khổ tràn ngập toàn thân. Đau đớn như vậy cuối cùng khiến cho người ta không còn biết thế nào là đau nữa.
Đưa Chu Như tới Tân Vũ Giới, nhìn vẻ không muốnn cách xa của Chu Như, Vương Lâm xoa đầu nàng, trên mặt lộ nụ cười hiền lành, phảng phất như trở lại năm tháng đó khi hắn mang theo nữ đồng này, chậm rãi nuôi nấng, dần dần có cảm giác của một người làm cha. Nhìn thấy Chu Như, Vương Lâm lại nghĩ tới Vương Bình, cũng lại nghĩ tới Lý Mộ Uyển.
- Ở nơi này ngoan ngoãn tu luyện, ngươi... cũng đã trưởng thành rồi.
Vương Lâm nhìn thiếu nữ xinh đẹp như ngọc này, trong mắt vẻ hiền lành càng đậm.
- Thúc thúc.
Đôi mắt Chu Như như nước, chỉ là không cho nước mắt chảy xuống. Nàng giống như ngày còn bé, nắm chặt lấy góc áo của Vương Lâm, tựa hồ sợ rằng khi buông ra Vương Lâm sẽ không bao giờ trở lại nữa.
- Thúc thúc không biết đem ngươi tới đây là đúng hay sai. Chỉ là nếu ngươi ở bên cạnh Mộc Băng Mi, thúc thúc sẽ không an tâm, sẽ lo lắng.
Để nỗi thống khổ trong tim dần dần qua đi, Vương Lâm nhu hòa nhìn Chu Như. Hài tử này đã làm bạn vói hắn qua rất nhiều năm.
- Nếu như... thúc thúc lần này đi không thể trở về thì tiểu Như Nhi, ngươi có thể đi tìm sư phụ ngươi.
Vương Lâm nhắm hai mắt lại, khi mở ra liền xoay người, rút góc áo ra khỏi tay Chu Như, hóa thành một cơn gió bay đi xa khỏi tầm mắt của Chu Như.
- Thúc thúc...
Nước mắt Chu Như ướt đẫm quần áo. Hồ Quyên đứng sau Chu Như nắm tay nàng nói:
- Thúc thúc của ngươi sẽ trở về thôi.
Đông bộ Liên Minh Tinh Vực, trong phạm vi của Tứ Thánh Tông, cùng với sự trở về của Thanh Long thánh hoàng, lập tức Tứ Thánh Tông bắt đầu chỉnh hợp, biến thành một tông. Từ nay về sau không còn tồn tại tứ thánh hoàng nữa mà chỉ còn một, đó là thánh tôn!
Đối với sự chỉnh hợp của Thanh Long thánh tôn, trong nội bộ của Tứ Thánh Tông có rất nhiều ý kiến khác nhau, nhưng do tu vi của Thanh Long thánh tôn cường hãn nên tất cả mọi ý kiến đều biến mất.
Thái cổ thánh khí của Huyền Vũ Thánh Tông, Bạch Hổ Thánh Tông không còn ở trong tay của nhị tông này mà đã rơi vào tay Thanh Long thánh tôn. Những khẩu quyết tu luyện có liên quan tới thánh khí cũng theo sự thay đổi của Tứ Thánh Tông mà không còn gì đáng nói nữa.
Thân ảnh của Vương Lâm sau khi xuất tại đông bộ của Liên Minh Tinh Vực cũng là sau khi Tứ Thánh Tông hoàn toàn chỉnh hợp không lâu. Hắn hầu như vừa mới xuất hiện đã bị tộc nhân của Thanh Long Thánh Tông phát hiện.
Vương Lâm bình tĩnh nhìn đám tu sĩ tuần tra của Thanh Long thánh tông này. Ánh mắt hắn đảo qua một cái, đám tu sĩ lập tức cúi đầu. Vương Lâm không nói gì mà chậm rãi bay về phía trước, qua bên cạnh những người này dần dần đi xa.
Mãi khi hắn đã rời đi, đội tu sĩ tuần tra này của Thanh Long thánh tông mới liếc nhìn nhau. Lập tức một người lấy ra một cái ngọc giản, nhanh chóng thông tri cho trưởng lão.
- hắn đã không phải là Thánh Hoàng gì nữa, cần gì phải khách khí với hắn!
Một tu sĩ trong đội bất mãn thấp giọng nói.
Sau khi tới đông bộ của Liên Minh Tinh Vực, Vương Lâm cảm thấy không khí rất quỷ dị. Cả đoạn đường hắn đi hễ là tu sĩ của Tứ Thánh Tông thấy hắn đều lộ sắc mặt cổ quái nhưng không ai ngăn cản hắn.
Không bao lâu, phía trước hắn hiện lên một tinh vực màu đỏ đậm, chính là vị trí của Chu Tước Thánh Tông.
Chỉ là khi hắn sắp bước vào bên trong thì thân thể đột nhiên sững lại, quay đầu nhìn về phía tinh không.
Chỉ thấy mấy đạo cầu vồng gào thét lao tới ở phía trước Vương Lâm hóa thành bảy người. Trong bảy người có hai người là Chu Tước, một người Bạch Hổ, còn bốn người khác thuộc Thanh Long, đều có thân phận trưởng lão, tu vi không kém.
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, bảy người này hắn khá quen thuộc, toàn bộ đều tham gia vào lần cứu Thanh Long thánh hoàng. Khi thấy Vương Lâm, hai vị trưởng lão của Chu Tước Thánh Tông có vẻ hơi xấu hổ, tránh ánh mắt của hắn.
- Vương Lâm! Thanh Long thánh tôn cho mời!
Người nói chuyện là một trưởng lão Thanh Long Thánh Tông. Ánh mắt người này nhìn về phía Vương Lâm mang theo vẻ xin lỗi. Hắn không rõ tại sao thánh hoàng sau khi trở về lại có một loạt hành động như vậy, nhưng không có tư cách ngăn cản, chỉ có thể chấp nhận.
- Những người còn lại của Chu Tước Thánh Tông ta có an toàn không?
Vương Lâm chậm rãi nói. Hắn vừa rồi nghe thấy trưởng lão kia nói thì trong lòng đã có phán đoán.
Người này không gọi mình là thánh hoàng, như vậy chắc Thanh Long thánh hoàng đã nói gì đó. Nhưng quỷ dị chính là lại có cái gọi là thánh tôn. Kết hợp với những điều cổ quái hắn gặp trên đường đi, ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ cẩn thận.
- Bọn họ vẫn an toàn.
Trả lời Vương Lâm là một trưởng lão Chu Tước Thánh Tông.
Vương Lâm nhìn trưởng lão này, nhớ rõ người này chính là người lần đầu tiên khi mình thức tỉnh Chu Tước đã có hành động. Gật đầu, không nói chuyện nữa, Vương Lâm xoay người bước vào trong tinh vực bị thiêu đốt. Mấy trưởng lão Thanh Long nhướng mày, nhoáng một cái bước tới trước tinh vực nói:
- Vương Lâm, Thanh Long thánh tôn cho gọi ngươi!
Lời nói của trưởng lão Thanh Long Thánh Tông có hơi trầm trọng, đuổi theo vào trong tinh vực bị thiêu đốt.
Vương Lâm không để ý tới hắn mà sau khi tiến vào trong tinh vực này lập tức tản thần thức ra, nương theo ngọn lửa nơi này điên cuồng quét tới. Thân thể hắn cũng bước lên một bước, dùng thần thông súc địa thành thốn mà đi. Nhoáng một cái, ở những vị trí bất đồng tản thần thức ra, quan sát toàn bộ tinh vực này một lần.
Nhưng hắn không phát hiện ra tung tích của đám người đầu to. Thần sắc Vương Lâm lập tức trở nên âm trầm, xoay người lại, hai mắt lóe lên hàn quang, nhìn về bảy lão giả đang đuổi theo:
- Bọn họ đâu?
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào bảy người, rất nhanh bình tĩnh trở lại. Hắn biết giờ phút này phẫn nộ không giải quyết được vấn đề, cần phải tỉnh táo.
- Vương Lâm, ngươi thân là tộc nhân của Tứ Thánh Tông chúng ta, thánh tông muốn gặp ngươi chẳng lẽ phải cần lão phu nói tới lần thứ ba.
Thần sắc âm trầm của lão giả Thanh Long Thánh Tông kia, nếu không phải hắn cố kỵ thân phận trước đây của Vương Lâm, lại nhớ tới ân huệ bao năm nay của Chu Tước lão thánh hoàng thì sớm đã ra tay rồi.
- Nếu không có ta thì Thanh Long thánh tôn trong miệng các ngươi giờ còn đang bị phong ấn trong Vũ Tiên Giới.
Vương Lâm chậm rãi nói:
- Ngươi...
Trưởng lão Thanh Long Thánh Tông kia nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, sắc mặt âm trầm hơn hẳn.
- Nếu không có Chu Tước lão thánh hoàng thì ngay cả Thanh Long Thánh Tông của các ngươi cũng sớm đã tan thành mây khói. Thanh Long thánh hoàng nếu muốn gặp ta thì bảo hắn tới đây!
Vương Lâm tuyệt đối sẽ không bước ra khỏi tinh vực bị thiêu đốt này. Nơi này ngọn lửa ngập trời, nếu hắn thi triển tu vi thì có thể tăng uy lực rất nhiều.
Trưởng lão Thanh Long kia cười giận dữ nhưng những người bên cạnh hắn lại trầm mặc.
- Chu Tước thánh hoàng vì Tứ Thánh Tông mà chết, việc này lão phu cũng rất kính nể.
Đúng lúc này thì một tiếng nói tang thương từ trong thiên địa truyền tới. Tiếng nói này dường như ẩn chứa thần thông, vừa rơi xuống lập tức khiến cho ngọn lửa của tinh vực này ngừng lại một chút. Sắc mặc bảy trưởng lão liền biến đổi, đều lui lại phía sau ôm quyền, cung kính nói:
- Tham kiến thánh tôn.
Một luồng thanh quang đột nhiên hiện ra, bay nhanh tới rồi tụ lại. Ngọn lửa bốn phía dường như bị một bàn tay lớn quấy đảo, tản ra bốn phía, lộ ra một khoảng trống. Giữa khoảng trống này, thanh quang ngưng tụ lại lộ ra thân ảnh của Thanh Long thánh hoàng.
Nếu so với vẻ chật vật khi ở Vũ Tiên Giới, Thanh Long thánh hoàng lúc này dường như là một người khác, thanh bào lấp lánh, một cổ uy áp kinh thiên tỏa ra từ hắn, bao phủ bốn phía.
- Ngươi lần này đến chắc là vì trả lại thái cổ thánh khí, đưa đây đi!
Thanh Long thánh hoàng vươn tay bình tĩnh nhìn Vương Lâm, trong hai mắt không hề lộ ra nửa điểm tâm tình mà lạnh như băng.
- Bằng hữu của ta đâu?
Vương Lâm lùi lại phía sau vài bước nhìn Thanh Long thánh hoàng. Dưới uy áp của hắn , Vương Lâm có cảm giác toàn thân dường như sắp sụp đổ nhưng mạnh mẽ chịu đựng, Thanh Long thánh hoàng mỉm cười, nhưng vẻ tươi cười này cực kì lạnh lùng:
- Lão phu không làm khó bọn họ. Bên ngoài Tứ Thánh Tông có một khối thạch nham tinh, tất cả ngoại nhân đều bị đưa tới đó.
- Ta có thể không cần thân phận Chu Tước thánh hoàng này, có thể trả lại thái cổ thánh khí cho ngươi, có thể vĩnh viễn rời khỏi đây không trở lại nhưng ta muốn đem đi một vậ.
Vương Lâm vốn không muốn chiếm thái cổ thánh khí, tay phải chụp vào hư không một cái. Lập tức một hòn đá mang theo ngọn lửa màu trắng bay ra. Ở trong đó còn có thánh khí chi huyết.