Chương 1284: Thức Tỉnh! (2)

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:21:33

Một ngày sau, trong sương mù phía trước bà lão xuất hiện đại lục hoang dã. Bà lão hừ lạnh một tiếng, bước về phía trước, cả người lập tức tiêu tán, khi xuất hiện đã đứng ở trên đại lục. Vừa mới hạ xuống, bà lão liền tản thần thức ra, tuôn ra khí tức của Toái Niết đại viên mãn, quét ngang qua đại lục hoang dã này. Trong phút chốc, bà đã tìm được sơn cốc kia! Phát hiện ra vị trí của sơn cốc, thân thể bà lão như một đạo cầu vồng lao đi, ầm ầm như lôi điện phóng tới, phá vỡ hư không, xuất hiện ở ngoài sơn cốc có tượng đá Vương Lâm. - Chính là nơi này rồi! Lão bà cau mày, đang muốn bước vào trong sơn cốc thì đột nhiên chín đạo kiếm khí vang trời từ trong sơn cốc lao thẳng tới, ngăn cản không cho bà ta tiến vào dù chỉ là nửa bước! Thần sắc bà lão như thường nhưng trong mắt đã có vẻ phức tạp, nhìn phi kiếm, thầm than, vung ngọc giản trong tay về phía trước. Ngọc giản này lập tức đụng vào chín đạo kiếm khí. Ngọc giản lóe sáng, bên trong tỏa ra một khí tức nhu hòa, vờn quanh chín đạo kiếm khí. Chín đạo kiếm khí lập tức chấn động, nhưng lập tức không chống cự, tiêu tán trong thiên địa. Đã không còn kiếm khí ngăn trở, bà lão tiến vào trong sơn cốc, liền lập tức thấy ở trung tâm sơn cốc chính là tượng đá Vương Lâm, lại cũng thấy được ngọc bội trên cổ tượng đá. Thấy bức tượng do Vương Lâm biến thành, ánh mắt bà lão lộ vẻ phức tạp, hồi lâu thở dài một tiếng. - Lý Thiến Mai, ngươi hy sinh nhiều như vậy, chỉ vì người này sao! Thôi, lão thân đã đáp ứng ngươi, thay người mang hồn huyết tới, cũng coi như hoàn thành lời hứa với ngươi! Bà lão vung tay áo lên, lập tức trước người xuất hiện một khe nứt trữ vật. Từ trong đó có một trái cầu máu cỡ nắm tay bay ra. Trái cầu này không phải là máu chính thức mà là một phần hồn phách ngưng tụ lại, sau khi xuất hiện, dưới cái vung của bà lão liền lao thẳng tới pho tượng do Vương Lâm biến thành, dung nhập vào bên trong. Ngay trong nháy mắt khi hồn huyết này dung nhập, bức tượng do Vương Lâm biến thành ầm ầm chấn động, bên ngoài tỏa ra huyết quang ngập trời. Nhưng huyết quang này không có chút sát khí nào, ngược lại lại có một luồng sinh cơ, một cỗ ôn nhu của mười năm nay... Cùng với sự chấn động của tượng đá, có một cỗ khí tức từ trong đó lan ra, dường như muốn bùng nổ! Một loạt tiếng răng rắc vang lên, chỗ hai mắt của bức tượng xuất hiện rất nhiều vết nứt. Vương Lâm hắn trong giấc ngủ say mười năm, lần đầu tiên mở hai mắt! Cùng với hai mắt mở ra, trên bề mặt tượng đá cũng dần dần nứt ra, sụp đổ dần dần, tựa hồ như muốn vỡ vụn toàn bộ thì cũng cần một chút thời gian nữa. Trong mắt mang theo vẻ mịt mờ, Vương Lâm dường như vừa trải qua một giấc mộng, hắn tiến vào một cảnh giới kỳ dị, đó là Đạo cảnh. - Hừ, ngươi đã tỉnh dậy rồi! Một tiếng nói lạnh như băng cắt đứt sự mê man của Vương Lâm, khiến hai mắt hắn khôi phục thần thái, lóe lên một cái liền nhìn ra bà lão mặc bạch y đứng ở xa xa. - Ngươi là... Ánh mắt bình tĩnh nhìn bà lão. Hắn liếc mắt một cái là có thể thấy được trong cơ thể đối phương có một pho tượng nguyên thần đang vận chuyển. Trong nguyên thần nọ có đủ loại thần thông lóe ra, thậm chí dưới ánh mắt của hắn, các loại thần thông trong nguyên thần của đối phương lập tức đình chỉ biến hóa, dường như theo tâm hắn mà động, có thể thấy rõ căn bản của thần thông này! Theo ánh mắt hắn di động, hắn lại có thể thấy được trên thân thể lão bà này, ở trên trái tim còn có một đạo phong ấn, phong ấn này dùng để trị thương nhưng đã tồn tại không dưới ngàn năm. Dưới ánh mắt của hắn, sắc mặt bà lão mặc bạch y đại biến, theo tiềm thức lui lại vài bước, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Bà trong khoảnh khắc vừa rồi có cảm giác bao nhiêu bí ẩn trong lòng mình, cả thần thông thuật trong mắt đối phương cũng đều lộ cả. Thậm chí bà có cảm giác, nếu tâm niệm của đối phương vừa động, có thể loại bỏ hoàn toàn thần thông ra khỏi trí nhớ của mình. Càng làm bà sợ hãi hơn là thân thể bà trong ngàn năm trước khi chém giết với người khác bị trọng thương, được thái thượng trưởng lão của Yêu tông phong ấn chữa thương, dưới ánh mắt của đối phương lại gần như sụp đổ, suýt nữa động tới thương thế sắp khỏi hẳn trong cơ thể bà, dường như có thể nghịch chuyển ngàn năm, khiến bà trong thời gian ngắn lại chịu trọng thương ngàn năm trước. - Lão thân từ Yêu tông cấp chín tới đây, đem cho ngươi hồn huyết của Lý Thiến Mai, cứu tỉnh ngươi. Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn giết lão thân. Bà lão này vô cùng hoảng sợ nhưng với tính cách luôn mạnh mẽ, giờ phút này sau khi lùi lại mấy bước, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm khẽ quát. - Lý Thiến Mai? Vương Lâm ngẩn ra. Lão bà thấy vẻ mặt của Vương Lâm, tựa như sự hoảng sợ cũng bị ngăn lại, mang theo một tia bi ai, cười dài nói: - Lý Thiến Mai ơi là Lý Thiến Mai, ngươi làm tất cả mọi chuyện hóa ra người này căn bản nửa điểm cũng không biết! Thôi, hồn huyết lão thân đã đưa tới, trả được cái tình cho người. Thế là giữa chúng ta không còn nợ nần gì nữa! Lão bà xoay mạnh người, chuẩn bị rời đi. - Đạo hữu xin chớ vội đi! Trong lòng Vương Lâm mơ hồ có chút suy đoán, lập tức mở miệng nói. Theo tiếng nói của hắn, thiên địa dường như có quy tắc biến hóa ra. Thân thể bà lão chấn động, không thể rời đi. Bà xoay người nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, âm trầm mở miệng: - Tu vi của ngươi cao, giết ta rất đơn giản, lúc này không cho ta rời đi, không biết là có ý gì? - Tại hạ hôn mê đã lâu, không biết là đã xảy ra những chuyện gì. Mong đạo hữu kể lại giúp chi tiết một lần! Vương Lâm nhìn bà lão, chậm rãi mở miệng. Bà lão kia cười lạnh, hồi lâu nói: - Ngươi không biết gì? Được, ta nói cho ngươi biết! Ngươi có biết một người tên là Lý Thiến Mai hay không? Ngươi cũng đừng có nói là ngươi không biết! Ta không biết hai người làm sao quen nhau, nhưng ngươi có biết là trong mười năm trước, Lý Thiến Mai đã từ bỏ cơ duyên trở thành đại đệ tử của Yêu tông, bỏ qua sự coi trọng của Yêu tông đối với nàng, trở thành người thứ nhất rời khỏi chiến trường, nghe nói là để tới Vô Cực Tông tìm một người! Nàng làm chuyện này hiển nhiên là Yêu tông không muốn. Ngay cả luật lệ của Phá Thiên Tông chưa có người nào vi phạm nàng cũng không tuân thủ! Những gì nàng mất đi ngày đó hiển nhiên là không có quan hệ gì, ngươi không biết cũng không nói làm gì! Vương Lâm sửng sốt. Hắn đích xác không biết chuyện ngày đó. Hắn ở Vô Cực Tông thấy Lý Thiến Mai, nhưng Lý Thiến Mai không hề nói chuyện gì. - Ngươi cũng biết là mười năm trước Lý Thiến Mai cãi lại mệnh lệnh của sư tôn, rời khỏi Vô Cực Tông, về tới ngoại tông! Điểm này ngươi cũng biết, nhưng ngươi có biết nàng sau khi trở về tông phái liền bị sư tôn giam cầm, không cho đi ra ngoài nửa bước trong vòng ba tháng! Tại sao lại giữ nàng trong vòng ba tháng? Bởi vì lúc đó có một người đang gặp nguy cơ sinh tử! Hết thảy chuyện này lão thân không biết được nhiều lắm, nhưng nói vậy chác ngươi đã hiểu! Tâm thần Vương Lâm chấn động. Hắn hiển nhiên là biết. Chỉ là những chuyện của Lý Thiến Mai và Phá Thiên Tông thì đây là lần đầu tiên được nghe. - Ngươi có biết, Lý Thiến Mai vì đi cứu ngươi mà một mực quyết liệt với sư tôn, lấy cái chết để đổi lấy một cơ hội rời đi, từ đó về sau trở thành người không còn môn phái nữa! - Ngươi có biết Lý Thiến Mai vì giúp ngươi thức tỉnh mà trong vòng mười năm này ngày nào cũng dùng máu tươi vẽ lên toàn thân ngươi. Sau đó máu tươi dùng hết, lại thay thế bằng tinh huyết. Cuối cùng tinh huyết cũng không đủ, phải dùng ý cảnh nguyên thần thay thế! - Ngươi có biết là trừ mấy tháng cuối cùng của năm nay, nàng chưa bao giờ rời khoi sơn cốc này một bước, ngày và đêm làm bạn với ngươi! - Ngươi có biết là trong mười năm nay, nàng dùng không chỉ có máu tươi mà còn ẩn chứa sinh cơ của nàng. Nàng dùng tất cả, tiêu hao sinh cơ, dung nhập vào trong máu đưa cho ngươi, giờ đã suy yếu đến cực điểm rồi! - Ngươi có biết là cuối cùng nàng không thể dùng nguyên thần thay thế, không ngờ lại đi Yêu Tông, trả giá gì để thu hồi hồn huyết, khiến cho lão thân đưa tới đây hay không? - Ngươi có biết là nàng mặc dù trước khi đi cũng để lại ngọc bội mệnh hồn trên người ngươi, cho thân thể ngươi dễ chịu. Tất cả những điều này ngươi lại không biết? Không ngờ ngươi đều không biết? Thần sắc bà lão bi phẫn, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, lời nói tuôn ra xối xả. Những lời này rơi vào trong tai Vương Lâm giống như sấm sét ầm ầm, khiến cho thân thể hắn run rẩy kịch liệt. Hắn biết rồi, hắn đã biết tại sao trong Thiên Nghịch lại có đoàn huyết quang không bao giờ gián đoạn, mang theo sự ôn nhu và ấm áp, dù là trong Đạo cảnh cũng vẫn luôn luôn nuôi dưỡng hồn phách hắn. Hắn đã biết nó rốt cuộc là cái gì! Hắn cúi đầu, lại thấy ngọc bội kia. Ngọc bội tỏa ra ánh sáng ảm đạm, dường như lúc nào cũng có thể tiêu tan. Vương Lâm nhìn thấy không biết vì sao trên ngọc bội đã xuất hiện một cái khe rất nhỏ! - Ngươi có biết hiện giờ nàng đang ở nơi nào không? Lão bà cười thảm, mang theo vẻ bi ai. - Ngươi có biết là để thu hồi hồn huyết, nàng đã đáp ứng điều kiện gì của Yêu Tông hay không? Chuyện này làm sao ngươi biết được. Ta nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, là sư tỷ của nàng. Lần này Yêu Tông ép hỏi nàng mọi chuyện nếu không ta cũng không biết được... - Nàng đang ở đâu... Vương Lâm trầm mặc, sau đó khẽ hỏi. - Quay về lại bị Phá Thiên Tông chối bỏ, Yêu Tông có thể không trừng phạt sao. Nàng muốn lấy lại hồn huyết thì phải trả giá rất đắt. - Vì thu hồi hồn huyết, nàng đã đáp ứng Yêu Tông đi khe sây nhất của chiến trường dò xét trong đó, xem thế giới tràn ngập những mãnh thú đó có thông đạo với giới ngoại hay không! - Nếu thật sự có thông đạo với ngoại giới, vậy thì nàng sao có thể trở về an toàn. Mặc dù là không có thông đạo với giới ngoại thì ở đó cũng tồn tại mãnh thú chí cường, nàng chắc chắn sẽ phải chết! - Càng huống chi sinh cơ của nàng giờ phút này đã tan biến, tu vi đã tổn hao nhiều, tiêu hao sinh mệnh, làm sao có thể tồn tại chứ? Yêu Tông làm thế chính là muốn nàng chết tại chiến trường, coi như là một lời cảnh cáo. - Nàng vì thu hồi hồn huyết, giờ phút này đã tiến vào khe sâu trong chiến trường. Người Yêu Tông sẽ không cho nàng trở về. Ngay cả hồn huyết nàng cũng chỉ có thể nhờ ta mang tới. Hết thảy mọi chuyện giờ ngươi biết rồi chứ? Nàng không có cho ta nói với ngươi, nhưng nếu ngươi đã hỏi, ta làm sao không nói cho ngươi, tại sao lại không nói cho ngươi? Ta chính là muốn nói tất cả với ngươi. Bà lão cười lạnh, từng chữ từng chữ như những nhát búa đánh mạnh vào trong lòng Vương Lâm. Thân thể Vương Lâm run rẩy. Toàn thân hắn vốn vần một thời gian nữa mới có thể mở được lớp da đá, trong nháy mắt khi nghe xong những chuyện này, những vết nứt lại lan ra kịch liệt, từng trận tiếng nổ ầm ầm vang lên, toàn bộ sụp đổ! Lớp da đá này liên kết với máu thịt hắn, lúc này tan nát lập tức khiến cho Vương Lâm toàn thân biến thành một người máu. Nhưng hết thảy đối với hắn không còn quan trọng. Hắn biến thành tượng đá, cùng với đại lục này đã hòa thành một. Giờ phút này trong nháy mắt sụp đổ, lập tức cả đại lục ầm ầm run rẩy, trong thời gian ngắn không ngờ tan nát. Những tiếng ầm ầm kinh thiên động địa lúc này vang lên. Cả đại lục ầm ầm rời ra, những cái khe khổng lồ theo chấn động khiến cho đại lục hoang dã tan nát thành bốn năm mảnh. Trong nháy mắt khi đại lục sụp đổ, thân thể Vương Lâm lao ra. Một luồng khí tức mạnh mẽ tới cực kỳ trong nháy mắt này từ trên người hắn tuôn ra. Tu vi cao cường tới mức này có thể nói là kinh thiên động địa. Sau khi xuất hiện, Vương Lâm nhìn tinh không, thân thể bước một bước, tay phải chụp vào hư không một cái, lập tức bắt được lão bà kia. - Dẫn đường đi! Ta muốn tới chiến trường Yêu Tông! Tiếng nói của Vương Lâm bình thản nhưng lại lộ ả một loại uy nghiêm không thể cự tuyệt. Mặc dù là tu sĩ Toái Niết đại viên mãn cũng không thể cự tuyệt. Không dám cự tuyệt! - Ngươi... Bà lão dưới khí tức mạnh mẽ của Vương Lâm, nguyên thần run rẩy, thậm chí cả thần thông cũng không thể biến ảo ra, căn bản không thể thoát khỏi tay hắn, ngay lập tức bị Vương Lâm chụp lấy. - Ta đi cứu nàng!