Trong hư vô của cả Thái cổ Tinh Thần giới ngoại lúc này truyền ra những tiếng nổ ầm ầm. Tiếng vang này càng lúc càng lớn, cuối cùng hình thành sóng âm gào thét. Tinh không lập tức bị một đám sương mù bao phủ. Đám sương mù này quay cuồng, giống như bên trong tồn tại vô số mãnh thú vậy.
Cả giới ngoại, từng tấc tinh không, từng tấc hư vô đều như vậy. Một luồng uy áp từ xa xôi truyền ra từ giới nội, bao phủ cả động phủ giới.
Dưới uy áp này, tất cả tu sĩ Thái cổ Tinh Thần giới ngoại thân thể đều run rẩy kịch liệt. Bọn họ đều không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Tiếng ầm vang trong tinh không này giống như tận thế, khiến tất cả những người nghe thấy đều cảm thấy áp lực. Dưới áp lực này, ai nấy đều hít thở không thông.
Vô số mãnh thú cũng như vậy. Dù mãnh thú có tu vi mạnh mẽ tới mức nào, giờ phút này thân thể đều run rẩy. Một chút ký ức vốn đã bị chôn chặt, tiêu tán trong truyền thừa lúc này từ từ xuất hiện trong đầu một số mãnh thú.
Ký ức này là một loại sợ hãi đối với trời đất là do tổ tiên chúng lưu lại, vốn vĩnh viễn không thể hiện lên nữa nhưng vào giờ phút này chúng lại không thể tự khống chế được!
Cùng với sự biến hóa kịch liệt của Thái cổ Tinh Thần, sương mù trong tinh không càng ngày càng đậm cuối cùng như ngăn cản toàn bộ tầm mắt chiếm cứ toàn bộ tinh không giới ngoại.
Sương mù này hiện ra rất bất ngờ, căn bản không để cho người ta có cơ hội phản ứng.
Đúng lúc này, trong một địa phương ở Thái cổ Tinh Thần, tinh không chấn động. Từ bốn phương tám hướng có những mảnh nhỏ xuất hiện. Nhưng mãnh nhỏ này nhìn giống như những hòn đá nhanh chóng ngưng tụ lại một chỗ, bất ngờ hóa thành một tấm đá lớn. Tấm đá này không có quy tắc, giống như là một bộ phận bị phá vỡ nào đó.
Chúng từ trong hư vô biến ảo ra, do bụi bậm ngưng tụ mà thành. Tấm đá lớn kia tỏa ra một luồng khí tức tang thương. Khi nó ngưng tụ thành hình, lập tức gào thét lao về giới nội!
Vào giờ phút này, trong Thái cổ Tinh Thần giới ngoại, Chưởng Tôn ở trong đại điện mở bừng đôi mắt trong đó hiện lên vẻ hoảng sợ. Hắn nhanh chóng đứng dậy bước tới, trong nháy mắt đã xuất hiện tại vùng tinh không tràn ngập sương mù.
Hắn nhìn về phía xa xa, vẻ kinh hãi trong mắt bùng lên!
-Hồn thứ ba thức tỉnh!! Trung tâm động phủ lại mở ra một lần nữa!!
Sắc mặt Chưởng Tôn tái nhợt nhưng không chút do dự, thân thể nhoáng lên, lao thẳng về giới nội.
Đồng thời trong lúc này, ở các khu vực của giới ngoại, mấy tiên phi, kể cả người được Vương Lâm thả ra khỏi vùng đất cổ mộ kia lúc này đều bừng tỉnh từ trong đả tọa. Các nàng bỗng nhiên nhìn về tinh không, thần sắc bất đồng, có sự kích động, phức tạp, cũng có hoảng sợ.
-Trung tâm động phủ mở ra rồi!!
Một lát sau từ những địa phương của Thái cổ Tinh Thần, đám tiên phi này hóa thành những đạo cầu vồng, nhanh chóng bay về giới nội.
Cũng trong lúc này, tại tứ đại tinh vực của giới nội, trong Côn Hư tinh vực, trên Chu Tước Tinh, bốn phía không ngừng ầm vang. Sương mù cuồn cuộn bao phủ tám phương. Giờ phút này trong sương mù lóe lên u quang. Chỉ thấy tinh không ngoài Chu Tước Tinh vặn vẹo, có một cái khe khổng lồ vô thanh vô tức mở ra.
Trong cái khe đó lộ ra khí tức của chiến trường ngoại vực. Ngay sau đó, một đám mảnh nhỏ nhanh chóng bay tới bên ngoài Chu Tước Tinh. Đám mảnh nhỏ này ngưng tụ lại một chỗ, hóa thành một tấm đá khổng lồ!
Tấm đá này lớn như một đại lục nhỏ, sau khi xuất hiện liền gào thét lao thẳng tới La Thiên!
Không chỉ có Côn Hư mới vậy, trong ba tinh vực còn lại đều có những mảnh nhỏ như thế ngưng tụ thành tấm đá. số lượng những tấm đá này không ai biết, từ cả động phủ giới lao về La Thiên!
Cùng lúc những tấm đá đó gào thét lao đi, trong La Thiên, đạo nhân bảy màu đang tìm kiếm hồn thứ ba sắc mặt đại biến. Thân thể hắn chấn động mạnh, ngẩng phắt đầu nhìn chằm chằm về phía trước, thần sắc lập tức trở nên dữ tợn, lộ vẻ phẫn nộ ngập trời!
-Hồn thứ ba, có người tìm được hắn rồi!! Trung tâm động phủ mở ra! Là ai, ai là người tìm thấy hồn thứ ba đầu tiên!!
Đạo nhân bảy màu giống như nổi điên, bước từng bước về phía trước, lao vọt đi.
Còn có tứ đại chiến tướng. Bọn họ lúc này đã ở La Thiên Tinh Vực. Vụ thú ở phía trước bọn họ lúc này rên rỉ một tiếng, thân thể run rẩy không dám đi tới. Ngay sau đó tinh không ầm vang, sương mù đột nhiên xuất hiện. Khí tức của trung tâm động phủ mở ra bộc lộ rõ ràng trong khắp tinh không!
Thần sắc tứ đại chiến tướng ầm ầm đại biến. Bọn họ không thể tin nổi. Bọn họ cho rằng tốc độ tìm kiếm của mình là nhanh nhất nhưng giờ phút này lại hoảng sợ phát hiện ra, không ngờ đã có người tìm được hồn thứ ba từ lâu rồi!
-Động phủ mở ra rồi!!
-Là ai đã tìm được hồn thứ ba? Không thể là đạo nhân bảy màu được!
Bốn người không chút do dự, điên cuồng lao về phía trước, thẳng về nơi có khí tức của động phủ mở ra!
Còn có một thân ảnh nữa tốc độ nhanh hơn bọn họ, trong nháy mắt đã tiến trước bọn họ. Thân ảnh đó hóa thành một đạo cầu vồng gào thét, từ phía sau bọn họ vọt qua.
Trong đạo cầu vồng này chính là Chiến lão quỷ. Giờ phút này thần sắc hắn cực kỳ âm trầm, ẩn dấu vẻ sợ hãi. Hắn nếu như không thể tìm thấy hồn thứ ba trước, nếu như bị đạo nhân bảy màu tìm được thì chờ đợi hắn chỉ là tương lai thê lương, bị cắn nuốt mà tử vong.
Đáng tiếc là động phủ giới đại loạn, cho dù là hắn tản ra thần thức cũng không thể thấy được xa, càng không thể biết ai lấy được hồn thứ ba. Vương Lâm có khả năng, đạo nhân bảy màu cũng có khả năng. Cụ thể là ai thì hắn không thể biết!
Nhưng đúng là bởi vì không thể biết nên cảm giác sợ hãi lại càng nồng đậm. Trong sự sợ hãi này, hắn giống như nổi giận, cấp tốc lao đi. Giờ phút này hắn không thể lựa chọn trốn tránh. Dù là đạo nhân bảy màu có đạt được hồn thứ ba trước thì hắn cũng muốn lập tức tiến tới, thừa dịp đối phương đang cắn nuốt tiêu hóa mà liều chết phản kích!
Chiến lão quỷ lao đi, có thể thấy rõ ràng bên ngoài cơ thể hắn bất ngờ xuất hiện một hư ảnh khổng lồ. Hư ảnh này có sương mù làm áo choàng, che phủ toàn bộ thân thể, chỉ lộ ra đôi mắt âm u, mái tóc bạc phất phơ. Thân thể này vô cùng khổng lồ, mơ hồ che phủ cả một mảng tinh không.
Hư ảnh bên ngoài thân thể Chiến lão quỷ chính là một trong tam hồn của Thất Thải Tiên Tôn!
Cũng vào giờ khắc này, kịch biến chưa bao giờ phát sinh trong phạm vi lớn như vậy tại động phủ giới khiến chúng sinh hoảng loạn!
Cùng lúc đó, luồng lực lượng này cũng ở trong Thái cổ Tinh Thần cũng mở ra viễn cổ tiên vực của giới ngoại đã bị Vương Lâm phong ấn. Nơi này tuy đã sụp đổ hơn phân nửa nhưng vẫn còn một ít đệ tử Thất Đạo Tông.
Giờ phút này trong tích tắc được mở ra, đám đệ tử Thất Đạo Tông chợt lao ra. Trong sự khiếp sợ, bọn họ không cần nghĩ ngợi, lao thẳng tới La Thiên!
Còn có nữ tử của Triệu Hà vốn không đi tới tiên giới, lúc này đang ngồi trên một tu chân tinh. Người này cũng là một trong số tiên phi, trầm mặc trong chốc lát liền cắn răng tiến vào tinh không.
Đại biến lan khắp động phủ giới, trong tiếng gào thét của vô số tấm đá đang lao về La Thiên, trong Côn Hư, trên Ngũ Hành tinh ẩn thế kia, dưới sự cầm đầu của lão già họ Mã, đám người này sau khi do dự một chút liền thầm than, đứng lên tiến về La Thiên!
Vân Dật Phong đi phía sau lão già họ Mã, nhìn về hướng La Thiên, đôi mắt hiện lên ánh sáng kỳ lạ.
-Vương Lâm, trận đánh giữa ngươi và ta còn chưa phân thắng bại. Có lẽ ở trung tâm của động phủ giới, chúng ta có thể quyết định cao thấp!
Trong tiếng ầm vang kịch liệt của động phủ giới, sương mù như biển cả cuồn cuộn sóng. Nếu ở một độ cao nhất định, nhìn khắp cả động phủ giới thì có thể thấy nơi này như đã hóa thành biển sương mù. Chỉ có cùng La Thiên mà Vương Lâm đang ở kia lại trống trải, giống như một ngọn đèn sáng dẫn đường vậy!
Giờ phút này trong tiên giới, Thanh Thủy đứng bên ngoài căn nhà, nhìn bầu trời tiên giới trở nên mờ đục. Trong tâm thần hắn hình như có tiếng kêu gọi. Sự kêu gọi này khiến hắn cảm thấy cực kỳ xúc động.
Cũng ở trong tiên giới, Tư Đồ Nam thức tỉnh từ đả tọa, thần sắc âm trầm, yên lặng nhìn về phía trước, không biết đang nghĩ gì.
Đúng lúc này thì đột nhiên một giọng nói uy nghiêm vang lên trong tâm thần Tư Đồ Nam và Thanh Thủy. Giọng nói này thuộc về Lam Mộng Đạo Tôn!
-Ta đã từng đáp ứng Vương Lâm sẽ giúp một tay...lúc này nơi kỳ dị đó mở ra, ta không có huyết mạch Tiên Cương đại lục, không thể tiến vào, muốn mượn hồn phách hai người dùng một lát...hai người có đồng ý không!
Sương mù bao phủ bốn phía, những tấm đá vỡ từ tám phương đồng thời từ khắp nơi trong động phủ giới lao về La Thiên!
Mà trong giờ phút này, Vương Lâm đang đứng trong sơn cốc đầy thu lan trên tu chân tinh của La Thiên Tinh Vực. Hai mắt hắn ẩn dấu vẻ phẫn nộ và bi ai. Hắn trở mắt nhìn đệ tử Tạ Thanh gọi tiếng sư tôn cuối cùng, mỉm cười qua đời!
Sự phẫn nộ của hắn dành cho thiên ý trêu người!
-Nếu thiên ý không tôn trọng ý niệm của ta thì ta có hủy diệt thiên không đã làm sao!
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời hôn ám đang cuốn động. Trong tay hắn là hồn thứ ba! Hồn thứ ba này trong nháy mắt khi xuất hiện bên trong thi thể Tạ Thanh, Vương Lâm đã liên lạc với nó. Hắn hiểu rõ là trung tâm của động phủ đã mở ra rồi!
Hắn cũng biết, giờ phút này trong tinh không, đủ hạng người khắp nơi đang chạy tới. Mục tiêu của bọn họ chính là hồn thứ ba trong tay mình! Nhưng lúc này hồn thứ ba dưới mắt Vương Lâm đã bất đồng, đây không phải là Thất Thải Tiên Tôn mà là đệ tử Tạ Thanh của hắn!
-Đó không phải là một tiếng gọi sư tôn cuối cùng của ngươi. Ta không cho phép!
Ánh mắt Vương Lâm lộ hàn quang. Hắn nhìn bầu trời, đột nhiên cười ha hả. Tiếng cười này tràn ngập vẻ ngang ngạnh!
-Có vi sư ở đây, ngươi chắc chắn có thể ngưng tụ thành hồn một lần nữa, thức tỉnh trí nhớ. Đợi tới ngày ngươi tỉnh lại, ngươi lại là đệ tử của Vương Lâm ta!
Vương Lâm nhắm hai mắt, khi mở ra một lần nữa thì hồn thứ ba đã dung nhập vào trong cơ thể.
Ngay trong tích tắc này, đột nhiên bầu trời hôn ám ầm ầm cuốn động, quay cuồng kịch liệt. Sương mù trong tinh không giống như trở nên điên cuồng, dày đặc hẳn lên, cuồn cuộn như sóng dữ, không ngừng áp tới. Thanh Thủy thấy một tấm đá lớn như một đại lục từ trong sương mù ầm ầm lao ra, lơ lửng trong tinh không!
Cùng lúc đó, tấm đá thứ hai từ một phương hướng khác trong biển sương mù cũng gào thét xuất hiện!
Tấm thứ ba!
Tấm thứ tư!
Tấm thứ năm...